• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Đến Bạch Gia dùng cơm (2)

Khoảng gần 10h, anh đã đưa cô đến Bạch Gia, xuống xe, anh nắm lấy tay cô đi vào. Bước vào trong phòng khách, cô thấy có rất nhiều người hầu đang đi lại thì mỉm cười gật gật đầu với họ như chào hỏi. Những người hầu được cô chào hỏi cũng mỉm cười cúi đầu chào cô. Nhìn thấy cô đang nắm tay thiếu gia nhà mình thì họ cũng đã đoán ra được phần nào thân phận của cô. Vị thiếu phu nhân tương lai có vẻ rất thân thiện khiến người hầu có thiện cảm với cô hơn.

Phòng khách Bạch gia rất lớn, ở giữa chính là bàn trà. Bàn trà này lớn hơn bàn trà ở Ngụy Gia.

Đi vào thì cô nhìn thấy hai nam nhân đang vừa uống trà vừa đánh cờ. Bạch lão gia chủ hình như đang hơi cau mày khó chịu, chắc do đánh cờ không thuận lợi lắm,nghe thấy tiếng bước chân tiến gần lại phía này thì hai người ngẩng đầu nhìn cô và anh.

Yên Lạc thấy ánh mắt của họ đã chuyển về phía mình, cô cũng không ngại mà mỉm cười, hơi cúi đầu chào hỏi:

“ Bạch lão gia chủ, Bạch gia chủ!"

Bạch lão gia chủ vừa nhìn thấy cô cơ mặt giãn ra, mỉm cười, tay đặt ly trà xuống bàn:

“ Yên Lạc tới rồi sao, nào tới đây ngồi đi, cùng ông đánh cờ, đánh cờ với nó không vui chút nào.”_ Vừa nói ông vừa đưa tay chỉ về phía Bạch Khang.

Bị cha chỉ mặt Bạch Khang cũng chẳng nói gì, tay vẫn cầm ly trà, nghe lời chào hỏi của cô thì cũng gật đầu một cái.

Trong bếp, Đàm Giả Vi cùng Bạch Vân đang nấu ăn nghe thấy giọng của cô thì để mọi việc còn lại cho người hầu đi ra phòng khách.

Đang đi tới bàn trà thì Yên Lạc nhìn thấy Đàm Giả Vi cùng Bạch Vân đi từ đâu ra, cô vẫn cười sau đó chào hỏi:

“ Bạch phu nhân, Bạch Vân, cháu mới tới.”

Đàm Giả Vi thấy Yên Lạc thì liền đi nhanh tới, gạt tay Bạch Doãn Nghiêm ra, đẩy vào một góc sau đó bà nắm lấy tay cô. Bà cười rồi bước nhanh đưa cô ngồi xuống ghế sofa dài:

“ Lạc Lạc, sao con còn gọi Bạch phu nhân gọi mẹ đi, dù gì con cũng sắp làm con dâu của ta rồi.”

Bạch Vân thấy mẹ đã đưa Yên Lạc tới ghế sofa thì cô cũng nhanh chân đi tới bên còn lại ngồi xuống.

“ Chị Yên Lạc chẳng giữ lời gì cả, rõ ràng ở bữa tiệc nói sẽ gọi em là Vân Vân rồi.”_ giọng cô có phần tức giận nhưng lại có phần trêu chọc.

Yên Lạc bị sự nhiệt tình của hai người phụ nữ làm cho hoang mang, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Bạch Doãn Nghiêm.

Bạch Doãn Nghiêm từ lúc nãy đến bây giờ vẫn đứng im ở chỗ đó. Anh vừa bị cả nhà ghẻ lạnh sao? Không ai quan tâm đến sự có mặt của anh, anh là con cháu ruột hả trời? Đang trầm tư thì Bạch Doãn Nghiêm nhận được ánh mắt cầu cứu của cô. Anh thở dài tiến đến ghế đối diện cô rồi ngồi xuống.

“ Hai người làm vậy sẽ dọa cô ấy sợ đó.”_vừa nói anh vừa vỗ vỗ chỗ bên cạnh như gọi cô qua ngồi với mình

Yên Lạc như vớ được phao liền muốn đứng dậy đi qua chỗ anh thì hai tay bị giữ lại rồi gì xuống.

“Con/anh ngồi một mình đi.”_Đàm Giả Vi và Bạch Vân dùng ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào Bạch Doãn Nghiêm, đồng thanh nói.

Bị quát anh đưa ánh mắt bất lực nhìn cô.

“ Được rồi, mẹ con hai người làm vậy con bé sẽ không thoải mái đâu.”_Bạch Khang lúc này đã bỏ ly trà xuống nhìn vợ và con gái.

Yên Lạc nhìn Bạch Khang, cô không nghĩ ông lại giúp mình giải vây. Cô cảm thấy người cha chồng này cũng không khó gần như tưởng tượng.

Nhận được ánh mắt của cô, Bạch Khang điềm nhiên tiếp nhận, ông nhìn xuống tay cô:

“ Vết thương của con khỏi rồi chứ? Ta nghe nói nó khá sâu.”

Cô nghe ông hỏi về vết thương ở tay thì cười nhẹ :

“ Dạ, chỉ là vết thương nhỏ đã khỏi từ lâu rồi ạ.”

Đàm Giả Vi nghe chồng hỏi về vết thương lúc này bà mới nhớ ra việc cô cứu cha chồng bị dao cứa, chắc bà vui quá mà quên luôn chuyện này. Bà nhìn tay cô lo lắng hỏi:

“ Vết thương nhỏ gì chứ? Có để lại sẹo không, cho mẹ xem nào.”_ Vừa nói bà vừa giở tay cô xem tới xem lui.

“ Không để lại sẹo đâu ạ, người đừng lo.”_ nhìn hành động của Đàm Giả Vi bất giác cô lại nhớ đến mẹ mình lúc biết cô bị thương. Ây nhớ mẹ quá.

Lúc này có một người đàn ông trung niên đi tới. Ông nhìn tầm gần 60 tuổi, tóc đã điểm bạc, nết nhăn cũng đã rõ. Ông mặc một bộ vest lịch sự, cúi đầu:

“Ngụy tiểu thư, tôi tên là Lý Trương, là quản gia ở đây. Cơm đã chuẩn bị xong mời các vị đi dùng bữa.”

Yên Lạc nhìn ông cười rồi gật gật đầu, cùng mọi người đứng dậy:

“ Lý quản gia, xin chào cháu tên là Ngụy Yên Lạc, bác có thể gọi cháu là Yên Lạc.”

Lý quản gia nhìn nụ cười kia của cô, rồi mỉm cười cúi đầu đưa mọi người vào phòng ăn.

Yên Lạc thấy hành động này của ông thì khó hiểu, đi chậm đến gần Bạch Doãn Nghiêm, nghiêng đầu hỏi nhỏ với anh:

“ Doãn Nghiêm, Lý quản gia sao vậy? Ông ấy không thích em sao?”

Doãn Nghiêm thấy cô gái nhỏ lại gần đưa tay nắm lấy tay cô, không hiểu sao từ khi được chạm vào cô anh như nghiện việc này vậy, cứ ở gần là muốn sờ nắm. Anh nhìn cái đầu nhỏ đang nghiêng nghiêng về phía mình đáp:

“ Không có, ông ấy rất thích em, nhưng luật của Bạch Gia không cho người hầu gọi thẳng tên chủ.”

“ Nhưng em không phải.”_ cô nắm tay anh lắc lắc

“ Rất nhanh sẽ phải thôi.”

Vào tới phòng ăn, trên bàn ăn là rất nhiều món, món nào cũng được bày trí rất bắt mắt. Mọi người ngồi vào chỗ, Bạch Doãn Nghiêm đưa cô tới chỗ bên cạnh mình, kéo ghế cho người để cô ngồi xuống rồi anh mới rồi.

Nhìn một bàn đồ ăn này khiến cho Yên Lạc bất giác thấy đói hẳn lên. Mọi người bắt đầu động đũa thì Bạch Doãn Nghiêm quay đầu qua hỏi cô:

“ Em có không ăn được gì không?”

Yên Lạc nhìn bàn đồ ăn suy nghĩ một chút:

“ Em bị dị ứng với khoai tây.”

Đúng vậy, cô bị dị ứng rất mạnh với khoai tây, chỉ cần dính một chút, dù là nhỏ nhất cũng khiến cả người cô nổi mẩn đỏ, ăn nhiều là nhập viện. Nhớ hồi cô 5 tuổi vì ăn một miếng khoai tây chiên mà cô bị nổi mẩn đến nỗi nhập viện tiêm thuốc. Từ đó trong Ngụy Gia không bao giờ có chút khoai tây nào cả.

Bạch Doãn Nghiêm sau khi nghe được câu trả lời của cô, anh nhìn qua một lượt các đĩa thức ăn trên bàn, rồi gắp cho cô một miếng cá. Cô cũng được bà Bạch và Bạch Vân gắp cho rất nhiều đồ, đương nhiên hai người họ cũng nghe thấy lời cô nói với anh nên những món họ gắp tuyệt nhiên không có khoai tây.

Bữa cơm trưa ở Bạch gia trải qua rất vui vẻ, cô cũng cảm thấy rất thoải mái. Mọi chuyện cũng xoay qua ông nội Bạch, mẹ Bạch và Bạch Vân hỏi cô trả lời, rồi cô cũng hỏi lại, rồi ăn đồ ăn anh gắp, nói chung là vô cùng hòa hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK