• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Xin lỗi và cảm ơn.

Bế Ngụy Yên Lạc vào trong phòng trên lầu hai, Bạch Doãn Nghiêm dùng chân đá cánh cửa đóng lại, rồi tiến lại chiếc ghế sofa dài đặt Ngụy Yên Lạc xuống. Điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái nhất, Ngụy Yên Lạc nhìn Bạch Doãn Nghiêm cười dịu dàng với anh, nhưng mặt vì ngại mà vẫn hơi đỏ:

“Bạch tổng, cảm ơn anh, tôi không sao, anh cứ ra bữa tiệc đi."

Lúc này, có tiếng gõ cửa,Ngụy Yên Lạc thấy Bạch Doãn Nghiêm vẫn đứng một chỗ không lên tiếng liền nói vọng ra:

“ Mời vào."

Bước vào là một nữ hầu trên tay là một túi chườm đá:

“ Thiếu gia, Ngụy tiểu thư đây là túi chườm đá và thuốc mà người cần."

Ánh mắt của Ngụy Yên Lạc rời từ trên người hầu kia sang Bạch Doãn Nghiêm, thấy anh đi tới chỗ người hầu đó nhận lấy đồ, giọng nghiêm túc nói:

“ Đưa cho tôi, cô ra ngoài đi."

Người hầu kia nhận được lệnh liền rời đi không quên đóng cửa lại.

Bạch Doãn Nghiêm cầm đồ trên tay tiến đến chỗ bên cạnh cô ngồi xuống, đặt đồ lên bàn, cúi người đưa tay nhẹ nhàng nâng chân đang bị sưng của Yên Lạc lên đặt lên đùi mình, gỡ chiếc dài cao gót ra, tay anh nhẹ nhàng xoa xoa vết sưng của cô.

Yên Lạc thấy hành động của Bạch Doãn Nghiêm bất ngờ tính rụt chân lại thì bị một lực giữ lại:

“ Để yên."

Giọng của Bạch Doãn Nghiêm không mang bất kì sự tức giận hay gắt gỏng nào nhưng nó khiến cho hành động kia của Ngụy Yên Lạc bị ngưng trệ, cô giữ nguyên tư thế như vậy.

Bạch Doãn Nghiêm thấy cô ngoan ngoãn, anh đưa tay lấy túi chườm đá tới nhẹ nhàng đặt lên vết sưng cho cô. Ngụy Yên Lạc cảm nhận được cảm giác mát lạnh khiến vết sưng kia bớt nhức đi rất nhiều, chân cô cũng thả lỏng ra, mặc anh xoa. Bạch Doãn Nghiêm thấy cô đã thoải mái hơn liền lên tiếng:

“ Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ muốn giúp em giải vây, không ngờ lại khiến em bị thương."_ giọng nói của anh hơi trầm xuống

Ngụy Yên Lạc thấy anh vừa chườm đá, vừa xoa chân cho mình, miệng lại nói lời xin lỗi. Cô cười cười, ai nhìn vào sẽ không nghĩ anh là Bạch tổng cao cao tại thượng của Bạch thị đâu. Tự nhiên cô lại thấy tim mình đập nhanh một nhịp. Cô sợ cứ thế này mình sẽ rung động mất, ai kêu anh quá đẹp trai làm gì.

“ Bạch tổng không sao đâu, tại tôi đi giày hơi cao thôi, không phải lỗi của anh đâu."

Nghe cô nói vậy nhưng Bạch Doãn Nghiêm vẫn thấy rất có lỗi. Đôi chân đẹp của cô chỉ vì chút sơ suất của anh mà khiến nó bị đỏ một chỗ.

Thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, Ngụy Yên Lạc lại lên tiếng:

“Bạch tổng cảm ơn anh vì giúp tôi giải vây, tôi không sao, chườm đá một chút liền khỏi."

Bạch Doãn Nghiêm thấy cô lên tiếng cảm ơn mình thì liền ngẩng đầu lên nhìn cô.

Ngụy Yên Lạc nhận ánh mắt của anh, mỉm cười dịu dàng. Nụ cười ấy của cô khiến anh cảm thấy bớt lo đi rất nhiều.

“Tôi mới là người cần cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã cứu ông nội cùng mẹ tôi."

Nhận lấy lời cảm ơn của anh, ý cười vẫn rạng rỡ trên mặt cô, cô gật gật đầu:

“ Không sao, chuyện nhỏ thôi."

Anh vẫn nhìn cô rồi rời tới cánh tay của cô. Bị thương mà còn nói chuyện nhỏ sao? Làn da trắng này của cô giống như chỉ cần nắm mạnh tay một cái liền đỏ lên, mà giờ cánh tay kia phải băng bó vì bị dao cứa.

“ Vết thương còn đau không?”

Ngụy Yên Lạc nhìn theo hướng anh nhìn, thấy ánh mắt anh dừng trên vết thương ở tay phải, cô đưa tay trái của mình lên sờ sờ nhẹ miếng gạc kia.

“Không đau, tôi không yếu đuối như vậy đâu."

Nghe thấy lời của cô, Bạch Doãn Nghiêm bất giác mỉm cười, một đại tiểu thư hào môn, được ba mẹ nâng niu trong tay lại nói mình không yếu đuối như vậy, thật là...

Nụ cười của anh vừa hay lọt vào tầm mắt của Ngụy Yên Lạc, cô thích thú nhìn chằm chằm vào gương mặt yêu nghiệt kia của anh.

“Bạch tổng, anh cười lên cực đẹp trai luôn đó, anh nên cười nhiều một chút."

Bạch Doãn Nghiêm nghe được lời cô nói mặt liền nghiêm túc trở lại, cúi đầu bắt đầu xoa thuốc cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK