• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi nhà vệ sinh cô nhìn quanh tìm hình bóng của anh, cô vào nhà vệ sinh khá lâu đoán chừng anh đã mua đồ về. Đúng là như vậy, nhìn quanh một lúc cô thấy anh vẫn đứng ở chỗ đó chờ cô, trên tay còn cầm một cái hộp. 

Cô đi nhanh tới chỗ, lấy lại tâm trạng, mỉm cười: 

" Anh đợi em có lâu không?” 

“ Không lâu.” 

Ai mà biết được Bạch tổng trước nay chưa từng đợi ai, nay lại đợi một cô gái nhỏ đi vệ sinh. 

Tuy Yên Lạc che giấu cảm xúc rất tốt nhưng đối với một người nhạy cảm như Bạch Doãn Nghiêm thì cô không thể qua mặt được. 

Yên Lạc đưa tay lên lấy hộp bánh trên tay Bạch Doãn Nghiêm, mở ra. 

Bạch Doãn Nghiêm nhìn hành động của cô cũng thuận theo đưa cô, nhưng ánh mắt của anh rơi trên vết năm ở cánh tay trắng trẻo kia của cô, mặc dù rất mờ nhưng anh vẫn có thể thấy rõ. 

“ Em xảy ra chuyện?”, giọng anh nghiêm nghị nói 

Yên Lạc lắc đầu, tay vẫn đang gỡ hộp bánh ra. “ Không có." 

“Tay em.” Vừa nghe đến tay thì tâm trí rời khỏi cái bánh, ngẩng đầu nhìn thẳng, sau đó nhìn anh, lấy tấm thiệp đưa cho anh. 

“ Bạn học cũ mời dự lễ cưới, anh có muốn đi không?" 

Bạch Doãn Nghiêm mở tấm thiệp đỏ chót kia ra xem. Anh âm thầm nhớ tên hai người này, về sẽ cho người điều tra. 

“Anh đi." 

Nhận được câu trả lời của anh, Yên Lạc thoải mái hẳn ra, vui vẻ cúi đầu ăn bánh. 

Một lúc sau hai người mới quay trở lại chõ bà Bạch và Bạch Vân. Đi dạo thêm một chút thì sắc trời đã dần tối, cô xin phép về: 

“ Mẹ, Vân Vân hôm nay cũng muộn rồi con xin phép về trước, hôm khác lại cùng hai người đi chơi." 

Bà Bạch không nỡ nhưng cũng vẫn phải tạm biệt cô, Bạch Vân ôm cô một cái thì cũng ngậm ngùi tạm biệt. 

Yên Lạc nắm tay Bạch Doãn Nghiêm ra xe trở về Ngụy Gia. 

Đến cửa Ngụy Gia, anh bước xuống mở cửa cho cô, thì gặp bà Ngụy đang đứng ở cửa. Anh cúi đầu chào hỏi: 

“ Bác gái." 

Đào Thanh thấy anh liền vui vẻ! 

“ Doãn Nghiêm đấy à, đừng gọi ta là bác gái, gọi mẹ dân cho quên." 

Yên Lạc còn đang thấy lạ, sao hôm nay mẹ lại ra tận cửa đón thế này, thì ra không phải đón cô, haizzz, là tự cô đa tình rồi. 

Bạch Doãn Nghiêm thấy vậy cũng không tỏ ra cảm xúc gì, chỉ gật đầu: 

" Mẹ con đưa Lạc Nhi về." 

Đào Thanh nghe thấy tiếng “ mẹ” từ miệng anh thì cười dịu dàng, đến kéo anh vào nhà: 

" Doãn Nghiêm, chắc con chưa ăn tối đúng không? Nào vào đây cùng nhà ta ăn tối." 

Yên Lạc đứng bất động, cô còn ở đây mà, ở mẹ không thèm để ý tới cô luôn, ủa rồi cô có phải con ruột không? Bước vào nhà cô nhìn thấy ba mình đang ngồi uống trà thì lao tới ngôi xuống bên cạnh ôm tay ông : 

“ Ba, ba nói xem có phải mẹ nhặt con về hay không?” 

Ngụy Cung nghe con gái nói vậy liền bỏ ly trà xuống, cốc đầu cô một cái: 

“ Con nói cái gì vậy hả? Hỗn nào." 

“ Ba nhìn xem, mẹ từ nãy đến giờ không thèm nhìn con một cái.”_ Cô ôm đầu, mặt phụng phịu nói 

Bạch Doãn Nghiêm thu lại toàn bộ sự việc vào tầm mắt, không ngờ cô gái của anh còn có mặt đáng yêu như vậy. Anh tiến đến gần hơn, chào hỏi ông Ngụy: 

“ Ba con vừa đưa Lạc Nhi về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK