• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Đến Bạch Gia dùng cơm.(1)

Kể từ sau hôm mừng thọ đó Ngụy Cung đã bị vợ đuổi tới công ty làm việc, còn Ngụy Yên Lạc được ở nhà nằm dài người. Cô có chút áy náy và thương cảm cho người cha già của mình nhưng cũng chỉ là một chút thôi, ở nhà ăn đồ mẹ nấu làm sự áy náy của cô bay theo mây gió.

8h sáng, Ngụy Yên Lạc ở nhà được vài hôm liền luyện ra thói quen thức khuya dậy muộn, mọi khi đến gần giờ ăn trưa cô mới dậy, ăn xong lại ngủ. Hôm nay vì một cú điện thoại mà cô bị đánh thức, không thèm nhìn tên cô bấm nghe luôn:

“ Alo”_giọng cô vẫn còn ngái ngủ.

“ Chưa dậy?”_giọng anh vẫn vậy trầm ấm hút người nghe.

Cô vừa nghe thấy giọng của anh liền bật dậy, gọi lớn:

“Bạch Doãn Nghiêm..."

“ Ừm, anh đây, không lưu số anh."

Nghe đầu dây bên kia nói vậy, cô lắc lắc đầu:

“ Không có, em không để ý tên."

Anh cười “ Được rồi, mẹ anh muốn mời em sang ăn trưa, giờ anh sang đón em, em chuẩn bị chút đi."

Cô bất ngờ, chạy ra khỏi giường, phi vô nhà vệ sinh “ Bây giờ anh đến đón sao? Từ công ty hay từ nhà?"

“ Từ công ty."_anh điềm tĩnh trả lời.

“ Được, em biết rồi, anh đến đi nhưng đi chậm thôi, đi nhanh nguy hiểm."

Thấy đầu dây bên kia ngắt máy anh mỉm cười thích thú. Cô gái nhỏ của anh thật ham ngủ.

Ngụy Yên Lạc bên này thì lúng ta lúng túng, chạy qua chạy lại trong phòng, khiến phòng gọn gàng phút chốc trở nên lộn xộn.

Bạch Doãn Nghiêm rất chi là nghe lời, anh lái xe rất chậm, 30 phút mới tới nhà cô. Vừa tới anh liền gọi cho cô, nhận được điện thoại của anh, cô chạy xuống lầu chào tạm biệt mẹ một tiếng rồi lao ra cửa.

Đào Thanh thấy tác phong của con gái thì chỉ biết nhìn theo mà lắc đầu.

Vừa nhìn thấy anh cô liền nở nụ cười ngọt ngào, hôm nay anh siêu cấp đẹp trai, quần âu sơ mi trắng, vừa hay hợp với cô. Hôm nay cô cũng mặt một chiếc váy màu trắng dài qua gối, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu đen, chân đi giày đế vuông. Chạy tới ôm chầm lấy anh, mùi hương bạc hà dễ chịu thoang thoảng ở đầu mũi cô. Thấy cô ôm mình, anh cũng choàng tay lấy ôm cô, mùi hương hoa từ trên người cô khiến anh vô cùng thoải mái.

Mở cửa xe cho cô, sau đó đi vòng qua bên ghế lái ngồi vào, khởi động xe bắt đầu đi tới nhà chính Bạch Gia.

“ Doãn Nghiêm...."

Thấy cô gọi mình anh đưa mắt sang nhìn cô, anh nhìn thấy mặt cô hơi đỏ.

“ Sao vậy? Em không khỏe sao?”

“ Không có, chỉ là… anh thấy hôm nay em thế nào? Có… có khó coi không?”_ Cô ngại ngùng đưa mắt nhìn anh.

Cô nhóc này thật dễ thương quá đi mà.

“ Không, em rất đẹp."

Nghe được câu trả lời của anh cô nhẹ nhõm đi phần nào nhưng rồi lại lo lắng nói:

“ Doãn Nghiêm, em không thể đi tay không được, em phải đi mua quà cho người nhà anh nữa. Anh nói thử xem người nhà anh thích cái gì, tý em mua làm quà."

Anh nhìn cô gái bên cạnh cứ hết lo này lại lo kia, anh đưa tay lên xoa đầu cô :

“ Họ thích em, chỉ cần em tới là họ vui rồi."

“ Ây, anh đừng xoa đầu em, rối rồi. Không được phải mua.”_ Vừa nói cô vừa gỡ tay anh ra chỉnh lại tóc của mình.

Anh cũng đến bất lực với cô, đành ghé vào trung tâm mua sắm cho cô mua vài thứ làm quà.

Bên này Bạch Gia tất bật từ sớm, vì đã có ý mời Yên Lạc tới ăn cơm đương nhiên phải cho con bé thấy được sự chu đáo của mình, nên Đàm Giả Vi đã tự mình xuống bếp. Bạch Vân vì biết chị dâu tương lai sẽ tới nhà chơi, cô cố tình hủy toàn bộ lịch trình ngày hôm nay để ở nhà chơi với chị dâu. Bạch Khang cùng Bạch lão gia chủ thì ngồi uống trà chơi cờ, mặc kệ xô bồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK