“ Ngụy Yên Lạc, cậu có biết bà đây gọi cho cậu bao nhiêu cuộc không hả? Cậu đi đâu mà giờ mới bắt máy?”
Đầu dây bên kia gào ầm lên, Yên Lạc theo bản năng đưa điện thoại ra xa tại mình, hai mắt vẫn nhắm. Thấy đầu dây bên kia không nói nữa cô mới đem điện thoại đặt lại ở tai, trả lời:
“Mình không đi đâu cả, chỉ ngủ thôi."
Đúng vậy cô chỉ ngủ thôi. Kể từ khi dọn vào Bạch Công viên thì cô chỉ ăn, ngủ rồi xem phim, việc cô dành nhiều thời gian nhất đó là ngủ. Hai ngày qua cô chỉ quanh quẩn như vậy.
Thiệu Vị Yên đầu dây bên kia, nghe cô bạn của mình trả lời như vậy tức đến không nói nên lời. Vì ngủ mà không nghe máy của cô, trong đầu cô đang gào thét "
Cậu được lắm, Ngụy Yên Lạc”. Thiệu Vị Yên hít thở một chút cho bình tĩnh lại rồi nói:
“ Ngụy Yên Lạc, mình chỉ được nghỉ có một ngày thôi, cậu tốt nhất chuẩn bị nhanh một chút, bây giờ mình qua nhà đón cậu."
“Mình không ở nhà.”_ Ngụy Yên Lạc bên này mặt vẫn đang nhắm, cứ như không hề quan tâm đến sự tức giận của cô bạn thân vậy, cô thản nhiên trả
lời.
“ Cái gì?"
Thiệu Vị Yên bất ngờ tới mức đứng bật dậy. Thiệu Vị Đình đang ngồi uống trà đối diện chỉ biết lắc đầu, em gái anh thật ồn ào hết hét toáng lên, thì tức giận thở phì phò, bây giờ bất ngờ đến mất bình tĩnh.
“ Ngụy Yên Lạc, cậu không ở nhà thì cậu ngủ ở đâu? Đừng nói với mình cậu bị đuổi ra khỏi Ngụy Gia đó, mà không thể nào bác trai bác gái thương cậu như vậy. Này cậu đang ở đâu?”
Lần này tiếng hát của Thiệu Vi Yên thành công làm Yên Lạc tỉnh ngủ, cô cảm điện thoại bước xuống giường, đi vào nhà tắm, đứng trước gương ở bồn rửa mặt, cô nói:
“Ở nhà chồng của mình."
Lời này của Ngụy Yên Lạc như sét đánh giữa trời quanh đối với Thiệu Vị Yên, cô đứng chết lặng tại chỗ, cô đưa điện thoại xuống nhìn lại tên một lần, hoang mang hỏi:
“ Ngụy Yên Lạc, cậu... cậu lấy chồng rồi?”
Ngay lập tức đầu dây bên kia trả lời “Ừm” một tiếng,Thiệu Vị Yên lần này không còn hoang mang nữa mà là tức giận, cô ngồi phịch xuống ghế sofa khiến ông anh trai đang uống trà đọc tài liệu giật mình.
“ Ngụy Yên Lạc, con khỉ khô chết tiệt nhà cậu, lấy chồng cũng không nói với mình một tiếng, nếu mình không gọi cậu tính không nói luôn đúng không?”
Ngụy Yên Lạc bật loa ngoài bật, đặt điện thoại trên thành bồn, bắt đầu rửa mặt. Bị bạn thân măng cô vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, vẫn làm việc mình cần làm, vừa làm vừa nói:
“ Tính mời cậu sang chơi khi cậu đi quay về, ai ngờ cậu lại gọi sớm như vậy."
“ Con khỉ khô, bà đây có điện thoại, điện thoại cậu có nghe rõ không hả? Không gặp thì phải biết gọi điện chứ?” Thiệu Vị Yên tức giận đến hít thở không thông
“ Không nói nữa, đọc địa chỉ bà đây phải đến cái nhà chồng kia của cậu."
“ Bạch Cung Viên, Đường XXX, số XXX” Yên Lạc bình tĩnh trả lời.
Thiệu Vị Yên đứng dậy cầm lấy túi xách, cúi đầu với lấy chìa khóa xe trên bàn, tính bước ra ngoài thì bị câu nói của bạn mình một lần nữa làm bất ngờ đến khựng lại.
" Cậu vừa nói ở đâu?”
“ Bạch Cung Viên, sao vậy?”_ Yên Lạc ngân người, nghiêng đầu qua một bên hỏi.
Thiệu Vị Yên nhìn thẳng vào người anh trai mình. Thiệu Vị Đình như cảm nhận được ánh mắt đó liền bỏ tài liệu xuống. Thiệu Vị Yên giơ điện thoại ra, mở loa ngoài, cô lấy hít sâu một cái, giọng bình tĩnh hỏi Yên Lạc:
“Yên Lạc, cậu nói Bạch Cung Viên của Bạch Gia, biệt thự riêng của Bạch Doãn Nghiêm, chống cậu là anh ta?"