"Vậy nếu đại ca nói ta là nam nhân, vậy ta ngồi đây cùng huynh uống rượu luận đàm được rồi chứ?"
Thiếu niên thanh bào gương mặt hơi hơi đỏ lên, hướng Lý Phàm cười cười nói.
Lý Phàm nghe vậy hai mắt trợn trắng. Ngươi vốn đã tự nhiên như ruồi hướng nơi này ngồi xuống, ta còn có thể đuổi đi được hay sao, đành cười khổ gật gật đầu:
"Được!"
Thiếu niên lúc này mới thỏa mãn gật đầu, theo sau hướng tới tiểu nhị phía xa hô lớn:
"Người đâu, quán ngươi có rượu gì ngon nhất mau đem lên dây cho ta. Lấy tầm tám mười bình là đủ. Ta hôm nay phải cùng vị đại ca này không say không thôi."
"Được được khách quan, xin đợi chút."
Tiểu nhị nghe vậy khẽ giật mình, rượu ngon mà hắn đòi tới tám mười bình, cái này cũng phải mấy trăm nguyên thạch đó! Chẳng qua thấy tên thiếu niên kia có vẻ là công tử thế gia, bên người còn có bảo tiêu đi theo, chắc là không thiếu chút tiền rượu này, vì vậy vội vã đáp ứng chạy đi lấy rượu.
Mà hai vị lão già bên cạnh thiếu niên nghe vậy gương mặt khẽ cứng lại, hai mắt giao nhau, cười khổ lắc lắc đầu, chuẩn bị thu dọn tàn cuộc a!
Người khác có thể không biết, nhưng hai người bọn hắn lại biết rất rõ ràng. Đừng thấy tiểu tử này bình thường một bộ hào hoa phong nhã, ôn nhu như ngọc, nhưng nếu để hắn uống rượu vào, vậy quả thực so với ác ma còn muốn đáng sợ hơn mấy phần đó.
Một lúc sau, tiểu nhị bê lên tám bình ngọc trắng, từng bình một đặt lên trên bàn rồi hướng tới thiếu niên hồ hởi giới thiệu:
"Vị khách quan này, đây chính là loại rượu trân quý nhất của bổn điếm, được ngâm bằng tim của yêu thú Hải Lân Sư, gọi là Hải Lân Tửu. Hương rượu rất nồng, mùi vị tuyệt hảo, đảm bảo ngài uống một lần sẽ không thể nào quên được."
"Thật vậy sao? Vậy được rồi, quán ngươi có cái gì ngon nhất mau mang lên đây đi."
Thiếu niên nghe vậy khẽ gật gật đầu, theo sau vẫy vẫy tay trục xuất tiểu nhị. Xong việc, hắn mới hướng tới Lý Phàm nãy giờ vẫn ngồi một bên tủm tỉm cười nói:
"Vị đại ca này, hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây tức là có duyên. Ta trước xin kính huynh một chén vậy."
Dứt lời, thiếu niên rót rượu ra hai chén nhỏ, đoạn cầm lên một chén giơ cao trước mặt, cúi đầu uống cạn.
Lý Phàm thấy thiếu niên này tính tình hào sảng như vậy, cũng không làm bộ cầm lên chén rượu kia đồng dạng một ngụm nuốt rượu vào.
Rượu vừa vào miệng, hắn chỉ cảm thấy một luồng khí tức nóng rực chảy qua cổ họng, xuyên qua ngực, rồi hướng tới vùng bụng chảy vào. Nhất thời trong bụng một cảm giác nóng rực nổi lên, cả người sảng khoái vô cùng, một tiếng vang trầm thấp như sư ngâm từ vùng bụng truyền ra phía ngoài.
"Rượu ngon, rượu ngon! Chỉ là chén nhỏ này uống thật không đã, mau mau mang hai cái bát lớn lên đây."
Lý Phàm hai mắt tỏa sáng tấm tắc khen một câu, chợt quay qua tiểu nhị vừa bê thức ăn lên hô lớn.
Thương thay cho tiểu nhị, hắn vừa vất vả bê mâm lên nghe thấy lời này suýt chút nữa bị hù chết tại chỗ.
Ông trời của ta ơi, loại Hải Lân Tửu này chí ít cũng bảy tám mươi độ. Người thường cũng chỉ ba bốn chén nhỏ là say, vậy mà vị thanh niên trước mắt này còn mở miệng đòi dùng bát lớn uống.
Con mẹ nó, cái này cũng quá trầu bò đi!
Trong lòng buồn bực thầm nghĩ, tiểu nhị cũng không dám làm trái ý khách, bèn xuống dưới lấy thêm hai cái bát lớn.
Lúc này, Lý Phàm cầm một bình rượu rót đầy hai bát, đưa ra trước mặt thiếu niên một bát, bát còn lại thì một tay nâng lên, mở miệng cười nói:
"Vị tiểu huynh đệ này. Cũng như ngươi nói ta với ngươi hai người xa lạ, hôm nay có thể gặp nhau tại đây cũng xem như là duyên phận. Ta Lý Phàm làm người trước giờ luôn là người kính ta một ly thì ta kính người một thước. Hôm nay tiểu huynh đệ đã khác khí với ta, vậy ta đây cũng sẽ đem thật tâm mà đối đãi ngươi. Nào, cạn chén!"
Thiếu niên nghe lời này hơi ngây ra, theo sau sực tỉnh cầm lấy bát rượu đồng dạng nâng lên, hào sảng nói:
"Nếu đại ca đã nói vậy ta cũng không dám dấu diếm. Ta tục danh là Vũ Thanh Phong, con thứ ba của Hạc Vân Tông tông chủ. Hôm nay mới gặp qua đại ca mà đã như thân thiết từ lâu. Chén rượu này, để kỷ niệm cuộc gặp này đi."
Thiếu niên dứt lời bèn đưa mắt nhìn Lý Phàm. Bốn mắt chạm nhau, hai người cùng bật cười, cuối cùng hai bát chạm nhau, đồng dạng đưa lên miệng ngửa đầu uống cạn.
Cứ như vậy hai người ta một chén ngươi một chén, không lâu sau đã uống hết hơn bốn bình rượu. Hai người lão giả đứng cạnh thiếu niên nhiều lần muốn mở miệng can ngăn dừng lại, nhưng thấy thần tình thiếu gia nhà mình cười nói vui vẻ như vậy, lời ra đến miệng cũng đành phải nuốt vào.
Một lúc sau, thiếu niên gương mặt đỏ bừng, hai mắt thần tình mông lung nhìn Lý Phàm khẽ hỏi:
"Lý đại ca... lần này tiến tới Hội An quận thành chắc là... muốn ra biển phải không?"
"Đúng vậy! Ta là muốn tới Kim Sa Đảo Thiên Ngân học viện báo danh."
Lý Phàm đối với thiếu niên trước mắt này rất có hảo cảm, cũng không lừa dối gật đầu đáp.
"Vậy sao? Thật tốt quá, tiểu đệ cũng đang... muốn đi tới Thiên Ngân học viện báo danh. Nếu như Lý đại ca không chê, vậy... hai người chúng ta... hãy cùng đồng hành cho vui. Ha ha, đến lúc đó hai người chúng ta... phải tới Thiên Ngân học viện quậy cho long trời lở đất, nổi danh bốn biển mới... thôi. Hắc hắc."
Thiếu niên dường như đã bắt đầu say, lời nói cũng không còn mạch lạc nữa, nắm tay Lý Phàm hềnh hệch cười nói.
Mà hai người lão giả đứng bên cạnh nghe thấy lời này lại sợ hết hồn, vội vàng nhìn ngó xung quanh, theo sau mới khẽ thở dài một hơi nhìn nhau cười khổ. Tên tiểu tử này, Thiên Ngân học viện là nơi nào? Chính là Nam Hoang đại lục đệ nhất học viện đó, tiểu tử ngươi muốn tới đó quậy phá không phải chính là tìm chết sao.
Lý Phàm nghe thấy lời nói của thiếu niên, đang định gật đầu đáp ứng bỗng trong tai hắn một tiếng nói già nua bất chợt vang lên:
"Không nên đồng ý! Tiểu tử ngươi trên đường còn muốn tư luyện Táng Thiên Thánh Pháp đột phá Thần Lực cảnh giới, chắc chắn sẽ gây ra oanh động không nhỏ. Nếu đi cùng người này, hai tên lão già đứng cạnh hắn cảnh giới cao hơn ngươi khá nhiều, nhất định sẽ sinh ra nghi vấn. Vì vậy ngươi hiện tại chỉ cần ở nơi hắn kiếm một tấm hải đồ, sau đó tự mình tiến tới Kim Sa đảo thôi."
Lý Phàm nghe thấy lời của Quy lão khẽ ngẩn ra, chợt sực tỉnh gật gật đầu. Lúc này hướng tới thiếu niên mở miệng nói:
"Ta còn có chút việc trên đường, sẽ không thể đi cùng Thanh Phong đệ được. Chẳng qua ta đối với hành trình đến Kim Sa Đảo không quen thuộc lắm, không biết đệ có thể cấp cho một phần hải đồ được không."
"Làm sao... lại không được chứ! Cái này chỉ là việc nhỏ"
Thiếu niên thấy Lý Phàm không thể đi cùng không khỏi thần tình buồn rầu. Nhưng hắn cũng là người hào sảng, cười cười đáp ứng, sau đó quay lại đằng sau hướng tới hai vị lão giả nói:
"Lê bá, Trương bá, hai người... mau mau đem hải đồ của chúng ta sao ra một bản, sau đó đưa cho... Lý đại ca đi!"
Hai vị lão già hai mắt nhìn nhau, nhưng thấy thiếu gia chủ ý đã quyết, hơn nữa thanh niên "Lý đại ca" trước mặt này xem ra cũng không phải loại ác ôn gì, vì vậy gật đầu nói:
"Thiếu gia xin đợi một chút."
Thiếu niên nghe vậy mới gật đầu, lại quay sang Lý Phàm cười cười mở miệng:
"Đại ca, chúng ta... tiếp tục uống rượu đi. Chút nữa sẽ đem hải đồ... đưa cho huynh."
Lý Phàm thấy hải đồ dễ dàng thu được như vậy, cũng vui vẻ gật đầu sảng khoái đáp:
"Được!"
Hai người lại tiếp tục uống rượu, cùng nhau bàn luận những truyện trên trời dưới đất. Nhất là Lý Phàm cũng không dấu diếm thiếu niên, trừ chuyện về Hưng Đạo Di Thư và thu được Càn Khôn Tháp, đêu đem những kinh lịch của mình từ lúc xuất đạo đến những hung hiểm bên trong Càn Khôn Tháp kể ra. Vị Vũ Thanh Phong này vốn là một con chim kiểng, tuy có tu vi Tiên Thiên nhưng nào đã kinh lịch hồng trần, nghe kể những chuyện này như si như say, một hồi lâu sau mới thở dài cảm khái nói:
"Thật sự... con mẹ nó thật sự đặc sắc. Ta mà được tham dự vào những chuyện thế này một lần, nghĩ ra cũng không uổng sống một kiếp này!"
Lý Phàm nghe thiếu niên nói vậy chỉ cười cười không đáp. Nếu như được lựa chọn, hắn thực tình không hề muốn nến trải loại cuộc sống như hiện giờ. Tất cả, cũng chỉ là hồng trần xô đẩy mà thôi.
Mà hai hại lão giả phía sau, ánh mắt nhìn Lý Phàm lúc này cũng đã có thêm một phần khác biệt.
Chuyện Càn Khôn Tháp bọn họ cũng biết, thanh niên trước mắt này tuy nhỏ tuổi nhưng có thể từ đó còn sống đi ra, vậy cũng thực sự không đơn giản a.
Ngay lúc này, từ dưới lầu một một tiếng nói bất mãn vang lên *** đứt sự suy nghĩ của mọi người:
"Ngươi nói cái gì? Không còn bàn trống? Ngươi có biết bản thiếu gia là ai không? Khốn kiếp, ngươi có tin bản thiếu gia mở miệng một câu, cái tửu lâu này của ngươi sẽ tan thành tro bụi ngay lập tức không hả?"