"Đạo?"
"Đạo là cái gì?"
Mười hai tân sinh nghe vậy hầu hết đều vẻ mặt sửng sốt quay sang nhìn nhau, chỉ trừ một số ít như Lý Phàm, Vũ Thanh Phong và Phó Gia là không quá ngạc nhiên mà ngược lại còn cúi đầu suy nghĩ.
Trong ba người bọn họ, Lý Phàm thì không phải nói, Vũ Thanh Phong và Phó Gia đều xuất thân từ tu đạo gia tộc, từ nhỏ đã được tiếp xúc với vắn đề này, vì vậy bọn họ không hề xa lạ.
Còn những tân sinh còn lại, ngay cả Nguyễn Bưu cũng không ngoại lệ đều là những võ phu chân chính, chưa từng bao giờ suy nghĩ về "Đạo" lấy một lần, lúc này khi nghe Phạm Ngân Sư hỏi không khỏi vẻ mặt dại ra không biết trả lời thế nào.
Trên đài cao, Phạm lão đầu quan sát hết mọi biểu hiện của đám tân sinh vào trong mắt, đặc biệt là thái độ bình tĩnh của ba người Lý Phàm. Khóe miệng lão nhân nhếch lên một nụ cười quỷ dị, đột nhiên đưa tay chỉ vào Vũ Thanh Phong bất ngờ hỏi:
"Ngươi, tên ngươi là gì?"
Vũ Thanh Phong khẽ cúi người, cung kính đáp:
"Tiểu tử họ Vũ tên Thanh Phong."
"Vũ Thanh Phong? Vậy tiểu tử Vũ Thanh Hà chưởng môn của Hạc Vân Tông có quan hệ thế nào với ngươi?"
Phạm Ngân Sư khẽ ồ một tiếng, hứng thú hỏi:
"Là gia phụ!"
Vũ Thanh Phong khẽ cúi người bình tĩnh đáp.
"Vậy sao? Ha ha thật thú vị, không ngờ có một ngày con của tiểu tử đó lại tới đây học, thực sự thú vị a."
Phạm lão đầu nghe vậy cười dài ba tiếng, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm lại mở miệng tiếp:
"Vậy Vũ tiểu tử, ngươi hiện tại hãy trả lời cho lão phu, trong lòng ngươi Đạo là cái gì?"
"Đạo ư?" Vũ Thanh Phong hai mí mắt hơi khép lại, một khắc sau từ từ mở ra nhìn thẳng vào Phạm lão đầu thản nhiên nói:
"Đạo, là quy tắc. Là tự do, là một cái giới hạn mà chúng ta theo đuổi. Tu được Đạo, là con người sẽ thoát khỏi bề khổ, cầu được đạo, là đạp lên cánh cửa của vĩnh sinh. Chỉ có thành Đạo, mới có thể có được tự do chân chính, siêu thoát chư thiên, đạp lên vạn vật mà phiêu lãng càn khôn."
"Đó là Đạo trong lòng ngươi sao?"
Phạm lão đầu hai mắt khẽ nheo lại, trầm trầm hỏi.
"Đúng vậy!"
Vũ Thanh Phong gật đầu không chút do dự trả lời.
"Tốt, đến lượt ngươi, ngươi tên là gì?"
Phạm Ngân Sư nghe vậy khẽ kêu một tiếng, theo sau bất chợt không quản tới Vũ Thanh Phong nữa mà đột nhiên vươn tay chỉ vào Phó Gia đang đứng cách đó không xa mở miệng hỏi:
"Vậy còn ngươi, ngươi tên là gì?"
"Tiểu tử Phó Gia, gia phụ là Phó Kinh Hồng môn chủ Hồng Thiên Môn."
Phó Gia thấy tới lượt mình bèn bước lên một bước, vòng tay cung kính nói.
"Hồng Thiên Môn sao? Ha ha cũng được. Không quản tới mấy chuyện này nữa, ngươi mau trả lời câu hỏi của lão phu đi. Trong lòng ngươi đạo là gì?"
Phạm Ngân Sư vuốt vuốt râu, thờ ơ hỏi tiếp.
"Đạo? Đạo trong lòng ta chính là sức mạnh, là thực lực. Là khởi nguyên của tất cả lực lượng trên thế gian này. Cầu được Đại Đạo, là đã có được năng lực để biến đổi hoàn vũ, nắm chặt càn khôn. Trên có thể ngạo thị ba mươi ba tầng trời. Dưới có thể trấn áp mười tám tầng địa ngục, là tuyệt thế vô địch chân chính trong thiên địa. Đó, chính là đạo trong lòng ta."
Phó Gia suy nghĩ một lúc, theo sau ngẩng đầu trầm giọng nói. Mà Phạm lão đầu nghe thấy lời này cũng chỉ khẽ gật gật đầu, chợt quay sang Lý Phàm vẫn còn đứng yên một bên trầm trầm hỏi:
"Vậy còn ngươi? Tiểu tử kia, Đạo trong lòng ngươi thì sao?"
"Đạo trong lòng ta?"
Lý Phàm nghe vậy bất chợt hai mắc rực lên hắc quang, dưới chân bước lên một bước đứng đối diện với Phạm Ngân Sư, cả người toát ra một cỗ khí thế bá đạo bất tuân, hùng hồn nói:
"Trong lòng ta, vốn không có Đạo. Đạo chẳng phải cao nhất, mà chính bản thân ta mới là tối cường. Đại Đạo không phải vô địch, đời này ta nhất định vượt qua nó, siêu việt nó, để cho chúng nhân biết rằng trên đời này thứ cao nhất chẳng phải đạo, mà chính là Lý Phàm ta, là một sinh linh."
"Sao? Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn siêu việt Đại Đạo, trở thành tối cường chân chính?"
Phạm lão đầu vừa nghe tới đây, hai mắt không ngăn được hai luồng hỏa quang nóng rực bắn ra, dưới chân lão tiến sát tới đứng đối diện với Lý Phàm, nhìn hắn quát to một tiếng.
"Đúng vậy!"
Đối với biểu hiện "nguy hiểm" của lão nhân, Lý Phàm dường như không thèm đếm xỉa, bình tĩnh đáp lại.
"Ngươi... được!"
Phạm lão đầu cần cổ nhô lên, dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lại vào mồm, phất tay áo bổ đi.
Bóng dáng lão nhanh chóng khuất bóng sau đại điện, chỉ còn một tiếng nói già nua từ từ vọng lại:
"Tân học viên, mỗi người thưởng một bộ trang bị hạ cấp nguyên bảo, mười khối Địa Nguyên Thạch, một quyển bí kíp nhập môm của học viện, ba ngày sau bắt đầu vào học. Những việc còn lại, các ngươi tự xử lý đi."
Đám giáo sư đang bàng hoàng vì phản ứng của Phạm lão đầu nghe thấy lời này vội vã đứng dậy khỏi ghế, cả đám cúi người đồng thanh hô:
"Xin tuân theo chỉ dụ của Phó viện trưởng đại nhân."
Lý Phàm vẫn đứng yên giữa đại điện, không vì phản ứng của Phạm Ngân Sư mà có bất kì biểu hiện không yên gì. Thấy mọi việc đã xong, hắn bèn rảo bước tới gần Vũ Thanh Phong đang trợn mắt há mồm đứng một bên.
Chỉ là chưa đợi hắn tới gần Vũ Thanh Phong, sau lưng chỉ cảm thấy lành lạnh, dường như hơn mười đạo ánh mắt đang tập trung vào hắn.
Khẽ quay đầu lại, Lý Phàm bất chợt chứng kiến ánh mắt của đám giáo sư đang nhìn mình. Cả đám trong mắt thần quang tỏa sáng, cẩn thận xem xét Lý Phàm giống như một trân bảo thế gian hy hữu vậy.
"Các vị giáo sư, có vấn đề gì sao?"
Lý Phàm thất vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, ôn tồn hỏi.
"Hả? Không, không có gì, không có gì."
Một vị giáo sư có vẻ hơi lớn tuổi trong đám chợt giật mình,, bẽn lẽn thu hồi ánh mắt, theo sau vỗ nhẹ đầu nhìn đám tân sinh phía sau nghiêm giọng nói:
"Tất cả các ngươi tiến lại gần đây, chuẩn bị nhận lấy đồng phục và nguyên bảo của học viện phân phát."
* * *
Trên một đỉnh núi mây mù bao quanh nằm trong Thiên Ngân Giới, trong một mái đình xây bằng bạch ngọc, một thanh niên mặc bạch bào, gương mặt bởi vì mây mù dày đặc mà không thể nhìn rõ đang nhàn nhã ngồi đó, cầm trên tay một trúc giản hứng thú đọc.
Cứ như vậy nửa ngày sau, không gian trong đình khẽ rung động, một lão nhân mặc hồng bào đột nhiên xuất hiện giữa hư vô, hướng tới thanh niên cung kính nói:
"Sư huynh!"
"Ồ! Ngân Sư, ngươi đã tới rồi sao? Mau mau lại đây ngồi. Ta mới pha một ấm Tỉnh Nguyệt Trà, vẫn còn đang nóng đó."
Thanh niên khẽ a một tiếng ngạc nhiên, sau khi nhìn rõ người xuất hiện là ai bèn vội vàng buông trúc giản xuống, vui mừng tiến tới kéo tay lão già vào đình.
"Cảm tạ sư huynh. Chỉ là tiểu đệ tới đây hôm nay không phải để uống trà mà có một việc hệ trọng muốn nói."
Phạm lão đầu khẽ khoát tay cản thanh niên lại, theo sau âm trầm mở miệng.
"Vậy sao? Việc mà Phạm sư đệ đã nói chắc chắn không phải bình thường rồi. Nói đi, là việc gì?"
Thanh niên thấy vẻ mặt lão đầu không như nói đùa, cũng không cười cợt nữa mà ngồi thẳng người dậy nghiêm giọng hỏi.
"Là thế này, người mà tổ sư muốn tìm, lần này dường như đã tìm được rồi."
Phạm lão đầu khẽ nghiên người tiến sát lại gần thanh niên, nhỏ giọng nói.
"Cái gì? Người mà sư phụ muốn tìm đã tìm thấy rồi sao?"
Thanh niên vẻ mặt thoáng chốc biến đổi, đứng bật dậy thất thanh hỏi.
"Đúng vậy!"
Phạm lão đầu sắc mặt ngưng trọng gật đầu khẳng định.
"Ai! Nếu đã tìm được, vậy sư phụ sẽ chắc chắn làm ra việc kia. Thực sự... haizzz. Việc này trước tiên không nên nói cho sư phụ biết."
Thanh niên thấy lão đầu khẳng định chắc chắn bèn ngửa mặt lên trời thở dài buồn bã nói. Theo sau đột nhiên hai mắt rực sáng nhìn lão đầu trầm giọng nói.
"Điều này sư đệ tất nhiên là biết. Chỉ là việc này e không thể dấu được tổ sư lâu dài."
Phạm lão đầu từ từ đáp, vẻ mặt xẹt qua một tia lo lắng.
"Dấu được bao lâu thì dấu đi! Aizzz, Thiên Thu Vô Ngân, Tuyệt Thế Vô Song, Hồng Trần Vô Mộng, Vấn Tâm Vô Hối, bọn họ tình như thủ túc, thân hơn huynh đệ ruột thịt. Sư phụ sau khi nghe được tin này chắc chắn sẽ không từ giá nào mà làm ra sự việc kia. Nhưng mà như vậy, tính mạng ngài sẽ khó mà bảo toàn. Thần Châu Tịnh Thổ, không phải một người có thể đối kháng được."
Thanh niên hai tay chắp sau lưng đi đi lại lại trong đình viện, vừa đi vừa liên tục lắc đầu ảo não nói.
"Thiên ý vô thường, cũng chỉ đành xem xem vận mệnh thế nào mà thôi."
Phạm lão đầu thốt ra một câu, theo sau triệt để im lặng.