Sau khi tiểu thuyền hạ xuống thành phủ chủ, Phương Linh không nói nhiều lời lấy từ trong giới chỉ ra lệnh bài của Thiên Ngân Học Viện. Đám binh lính xung quanh thấy vậy vừa mừng vừa sợ. Thiên Ngân học viện a, chính là đại lục đệ nhất thế lực, không ai không biết, không ai không kính nể. Thiên Ngân học viện xuất hiện, cũng đại biểu cho tòa thành này vẫn còn có hy vọng. Sau giây phút sững sờ, tên đội trưởng đám lính nhanh chóng cho người chạy vào bên trong thông báo cho thành chủ đại nhân.
Một lúc sau, thành chủ dưới sự hộ tống của một đám quan lại theo sau rốt cuộc cũng hối hả chạy ra. Người này là một trung niên cường tráng, thân mặc cẩm y, đầu đội ngọc quan, dáng vẻ mười phần uy vũ. Khi hắn tới nơi, trước tiên cũng không nói gì mà trực tiếp nhận lấy lệnh bài Thiên Ngân học viện từ tay tên đội trưởng. Xem xét một lúc, vị thành chủ đại nhân này rốt cuộc cũng không dấu được sự kích động, hai mắt đỏ hồng nhìn đám người Lý Phàm khàn khàn nói:
"Các vị... các vị chính là người của Thiên Ngân học viện?"
Tuy rằng lệnh bài trước mắt này tuyệt đối không thể giả được, nhưng hắn theo tâm trạng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi lại một lần.
"Tất nhiên! Chúng ta chính là đệ tử của Thiên Ngân học viện, được cử tới đây nhằm giúp Hải Biên thành này thoát khỏi nạn yêu thú."
Lý Phàm nhìn vị thành chủ đại nhân trước mặt, cười cười ôn hòa nói.
"Thật sao? Là Thiên Ngân học viện thật sao? Ha ha ha... vậy thành này rốt cuộc cũng được cứu rồi, rốt cuộc cũng được cứu rồi."
Thành chủ nghe thấy lời nói xác nhận của mấy người kia, rốt cuộc tâm tình khẩn trương cũng hoàn toàn thả lỏng. Hắn ngửa mặt lên trời cười lên không ngớt, bộ dáng không khỏi hơi điên cuồng. Chỉ là đám lính ở đây không ai có ý cười chê hắn cả, đặc biệt còn có vài người âm thầm rơi lệ. Từ lúc yêu thú tấn công thành tới nay, so với bọn họ vị thành chủ đại nhân trước mắt này phải chịu đựng áp lực nặng nề vô cùng. Tính mạng của mấy chục nghìn bách tính đều dựa vào hắn, có thể không áp lực được sao?
Chỉ là hiện tại cuối cùng cũng tốt rồi, người của Thiên Ngân học viện đã tới, Hải Biên thành rốt cuộc cũng có thể giữ lại.
Đám người Lý Phàm nhìn vẻ vui mừng, kích động của vị thành chủ và đám binh lính trước mắt, không khỏi khẽ liếc nhau cười khổ. Thiên Ngân học viện tất nhiên uy danh to lớn, nội tình càng thâm sâu không phải bàn. Nhưng hiện tại nơi đây chỉ có lẻ tẻ mấy tên đệ tử ngoại viện bọn họ, người cao nhất tu vi mới chỉ là Phi Nhân Cảnh, liệu có thể chống đỡ được thú triều sao?
Cũng không quản tới đám Lý Phàm nghĩ như thế nào, thành chủ sau một phen kích động bèn cung kính mời mấy người Lý Phàm vào trong phủ, theo sau hạ lệnh bày đại tiệc để tẩy trần.
Trong một đình viện bên trong thành phủ chủ, trên một chiếc bàn bằng bạch ngọc bày la liệt đủ các loại sơn hào hải vị. Thức ăn ở đây, hầu hết đều là do thân thể yêu thú chế biến thành.
Xung quanh chiếc bàn, mấy người Lý Phàm cùng vị thành chủ đại nhân đang phân biệt ngồi. Lúc này thành chủ hướng tới Lý Phàm nâng lên một ly rượu, cười cười cảm kích nói:
"Bổn thành đối với các vị, đối với học viện thật sự không biết phải báo đáp như thế nào cho phải. Nếu như không có các vị, thật sự tòa thành này sẽ không thể trụ được tới sáng mai."
"Thành chủ đại nhân không nên khách khí, đây vốn là việc bọn ta phải làm. Chỉ là ngài vừa mới nói Hải Biên thành không thể trụ tới sáng mai là sao? Theo như ta thấy trong thành ít nhất vẫn còn gần một nghìn binh lính mà?"
Lý Phàm đang định mở miệng Nguyễn Thái Học bên cạnh đã lên tiếng trước hắn. Tên này khẽ mỉm cười nhìn thành chủ nghi hoặc nói.
"Các vị đại nhân Thiên Ngân học viện, không nên gọi ta là thành chủ cái gì đó. Các vị cứ gọi ta là Phương Duyệt là được rồi. Còn về lý do mà ta nói Hải Biên thành khó giữ được sớm mai, tại vì rất có thể tối nay yêu thú sẽ tiến hành một lần tổng công kích nữa."
Thành chủ khoát khoát tay khiêm nhương đáp. Theo sau hắn cúi đầu nhìn mấy người thấp giọng giải thích.
"Cái gì? Tối nay yêu thú sẽ tiến hành tổng tấn công? Tin tức này là thật sao, từ đâu mà biết được?"
Thanh niên đi cùng Nguyễn Thái Học nghe thấy lời này không khỏi thất thanh hô lớn. Hắn đối với thú triều thực sự có một chút sợ hãi. Nghĩ tới tình cảnh bản thân bị trăm ngàn yêu thú cuốn lấy xé thành mảnh nhỏ, thực sự thì đối chiến với Huyết Mao Viên Vương xem ra còn dễ chịu hơn nhiều.
"Tin tức này là do thám tử của chúng ta ẩn nấp sát gần Lạc Nhật Sâm Lâm quan sát động tĩnh thu về được, tuyệt đối không sai. Mà yêu thú lần này tổng tấn công, tối thiểu cũng phải có trên năm nghìn con, hơn nữa còn có thêm đám Huyết Mao Ma Viên bên trong, Hải Biên thành tuyệt đối sẽ thất thủ. Tường thành chính là bị đám yêu viên này vác đá ném tới đập bể nát, mà hơn ba nghìn binh lính trong thành, cũng vì đám yêu viên này mà tổn thất thảm trọng, chỉ còn hơn một nghìn đó."
Thành chủ đưa tay day day hai bên thái dương, nhìn mọi người cười khổ nói.
"Xem ra tình hình so với chúng ta dự liệu còn nghiêm trọng hơn nhiều. Vốn là dự tính ngày mai có thể tiến vào trong Lạc Nhật sâm lâm chém giết Huyết Mao Viên Vương, nhưng nếu đêm nay yêu thú đã tiến hành vây thành, vậy kế hoạch này đành phải tạm hoãn lại rồi."
Nguyễn Thái Học lông mày nhíu chặt, hướng tới hai người Phương Linh và Lý Phàm bất đắc dĩ nói. Theo tình hình trước mắt, nếu muốn đột phá cả biển yêu thú mà tiến vào sâm lâm trảm thủ viên vương là không thể được. Mấy người bọn họ hiện giờ, cũng chỉ còn cách cùng mấy trăm binh lính còn lại giữ vững Hải Biên thành qua được đêm nay mà thôi.
"Như vậy thì cùng với họ thủ thành đi. Không biết ý các ngươi thế nào, nhưng ta đã quyết định sẽ tử thủ Hải Biên thành tới cùng."
Lý Phàm trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói. Mà lời hắn vừa dứt, ngoài Vũ Thanh Phong và Nguyễn Thái Học ra, hai người còn lại vẻ mặt đều có chút khó coi.
"Có nhất thiết phải vậy không? Dù sao chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ bị trách phạt một chút mà thôi. Nếu như liều mạng cố thủ tại đây vậy..."
Phương Linh khẽ cắn môi, rốt cuộc không nhịn được nói. Tình hình trước mắt dù có hai đại nguyên bảo trong người, nàng cũng không nghĩ rằng có thể dựa vào chúng mà giữ được tòa thành này. Mà lời nàng vừa dứt, thành chủ đại nhân bên cạnh sắc mặt bỗng chốc trắng bệch. Hắn cũng không phải kẻ ngu, vừa nghe cuộc đối thoại giữa mấy người hắn đã hiểu đại khái được mọi chuyện. Vì vậy điều hắn có thể làm bây giờ chỉ là gương ánh mắt hy vọng nhìn sang Lý Phàm ngồi bên cạnh.
Nếu như ngay cả thanh niên cao lớn này mà cũng buông xuôi, vậy Hải Biên thành...
Trái lại với sự lo lắng của hắn, Lý Phàm vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản. Hắn cầm chén rượu lên một hơi uốn cạn, mở miệng thản nhiên nói:
"Tử thủ Hải Biên, đến chết mới thôi!"
"Dúng vậy! Tử thủ Hải Biên, đến chết mới thôi."
Lý Phàm vừa dứt lời, Vũ Thanh Phong bên cạnh cũng thần tình kích động ngồi thẳng dậy, cao giọng hưởng ứng.
"Các ngươi, các ngươi..."
Phương Linh gương mặt nhăn nhúm lại, miệng lắp bắp mãi cũng không thốt nên lời. Vì một tòa thành nhỏ nhoi này mà muốn nàng vứt bỏ tính mạng tại đây, thực sự không đáng.
Nhưng đúng lúc này, bên tai nàng lại vang lên tiếng nói lạnh lùng mà hờ hững của Nguyễn Thái Học:
"Phương Linh sư tỷ, chẳng nhẽ ngươi ngây thơ đến mức cho rằng nếu Hải Biên thành thất thủ thì ngươi sẽ chỉ phải chịu một chút trừng phạt nho nhỏ thôi sao? Nực cười, ngươi biết Hải Biên thành chiếm vị trí địa lý quan trọng thế nào không? Chưa nói tới nơi đây là một trong những cảng biển quan trọng, chỉ cần xét tới vai trò cửa ngõ của toàn bộ miền bắc Nam Hoang đại lục của nó, đã không gì có thể thay thế được. Nếu như lũ yêu thú này công phá được Hải Biên thành, sau đó tràn vào lục địa miền bắc đồ sát trăm vạn dân chúng, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sống. Thảm cảnh như vậy, liệu học viện sẽ để yên cho mấy kẻ vì sợ chết mà bỏ trốn là chúng ta đây sao? Chỉ sợ đến lúc đó, tuy giữ được mạng nhỏ nhưng một thân võ công này cũng sẽ bị phế đi hết đó."
Phương Linh càng nghe sắc mặt càng thêm tái nhợt, đến cuối cùng cơ hồ cắt không còn giọt máu. Nàng hai môi run run mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nói không nên lời.
Ngược lại Lý Phàm sau khi thâm ý nhìn qua Nguyễn Thái Học một cái bèn hướng tới vị thành chủ đại nhân bên cạnh cười cười nói:
"Xin Phương Duyệt huynh cứ yên tâm. Chúng ta nếu đã lĩnh mệnh tới đây, vậy nhất định sẽ cùng tồn vong với thành này."
Thành chủ nghe được lời này nhất thời kích động không sao tả xiết. Hắn cúi người thật sâu vái mấy người Lý Phàm một vái, run run nói:
"Duyệt ta thay mặt bách tính trăm họ trong Hải Biên thành, xin cảm tạ đại ân đại đức của các vị. Nếu như Hải Biên không mất, nguyện đem hình các vị đúc thành tượng, ngày ngày cúng bái không thôi."
"Ặc! Cái này... cũng không cần đúc tượng cái gì đó đâu. Chỉ cần Hải Biên thành không mất, xin Phương Duyệt huynh đi một chuyến cùng chúng ta đem con viên vương đầu sỏ gây họa trong Lạc Nhật sâm lâm kia giết đi là được."
Lý Phàm rùng mình bất đắc dĩ nói. Nghĩ tới cảm giác bản thân còn sống sờ sờ mà lại bị người khác đúc tượng cúng bái, da gà cũng nổi khắp toàn thân.
"Ha ga, đem đầu viên vương kia chém giết cũng là tâm nguyện của ta, việc này sao có thể khước từ được chứ?"
Thành chủ cười to mấy tiếng, nhìn mấy người Lý Phàm vui vẻ nói. Chỉ cần đám người bọn họ còn tại đây, vậy tòa thành này sẽ còn hy vọng.
Nhất định...!