Ba ngày sau, tại trước cổng Trúc Lâm cư viện, ba người Lý Phàm, Vũ Thanh Phong và Nguyễn Bưu đang thản nhiên đứng chờ. Bên cạnh họ, còn có mười người khác cũng vượt qua khảo hạch lần này, tất nhiên trong đó bao gồm ba huynh đệ Phó Gia đã có xích mích với Lý Phàm bên trong Ẩn Sát Mê Cung.
Chỉ là từ lần đụng chạm trong mê cung lúc đó, Phó gia ba người cũng biết được Lý Phàm không phải là loại dễ trêu chọc gì, vì vậy khi ra khỏi mê cung vẫn giữ một thái độ kính nhi viễn chi, không động chạm tới hắn nữa.
U u u...!
Đám người Lý Phàm đứng chờ hơn nửa ngày trời, chợt từ phương trời xa một đạo kinh hồng đột nhiên xuất hiện, hướng tới phương hướng Trúc Lâm cư viện vọt tới.
Đạo kinh hồng nọ lao đi với một tốc độ nhanh tới khủng khiếp, chưa quá nửa khắc đã xuất hiện trên đầu đám người. Tới lúc này, mọi người mới nhìn rõ được hình dạng của đạo kinh hồng nọ.
Đây là một thanh đại kiếm dài tới ba trượng, thân kiếm một màu xanh ngọc trong vắt. Từ trên thân kiếm, từng đạo hồng quang mờ mờ tỏa ra, mang theo một chút khí tức nóng rực. Đứng trên thân kiếm là một trung niên nam tử vận bạch bào, gương mặt uy vũ, hai mắt sáng quắc hữu thần đang quan sát đám tân sinh phía dưới.
"Tất cả thí sinh vượt qua khảo hạch lần này đã có mặt đầy đủ rồi chứ?"
Trung niên nhân ánh mắt đảo qua một vòng, chợt mở miệng trầm trầm nói.
"Đã có mặt đầy đủ."
Đám người Lý Phàm đồng thanh trả lời.
"Tốt, nếu vậy các ngươi cũng chuẩn bị cùng ta lên đường tới Thiên Ngân Ngoại Viện Đường thôi, thời gian không còn sớm nữa."
Trung niên nhân nghe vậy gật gật đầu hài lòng, chợt cánh tay khẽ vung một cái. Từ trong lòng bàn tay hắn, một chiếc tiểu thuyền màu ám kim bỗng nhiên hiện ra, hướng tới mặt đất phía trước đám người Lý Phàm từ từ hạ xuống.
Trong lúc rơi xuống, tiểu thuyền càng lúc càng to ra, tới cuối cùng đã biến thành một cỗ đại hạm lớn tới năm trượng, nặng nề chạm xuống nền đất làm bốc lên một lớp bụi mù.
"Thật thần kỳ!"
Đám tân sinh trông thấy một màn như vậy không khỏi xì xào hâm mộ. Chỉ cần nhìn qua thanh thế bậc này, đã biết tiểu thuyền trước mắt ít nhất cũng phải là cấp độ trung cấp nguyên bảo trở nên.
"Được rồi, tất cả lên thuyền đi."
Trung niên nhân khẽ mở miệng bình thản nói. Đám người Lý Phàm nghe vậy cũng không chần chừ, đều lục đục từng người tiến lên tiểu thuyền, không lâu sau tất cả đã lên hết bên trên.
"Đi!"
Thất tân sinh đã lên thuyền đầy đủ, trung niên nhân bàn tay nhẹ nhàng vươn ra bắt thành một ấn quyết cổ quái, miệng khẽ hô:
"Khởi!"
Theo tiếng quát của trung niên nhân, toàn thân thuyền bỗng nhiên bừng lên một đoàn ánh sáng màu xanh, theo sau dần dần bay lên cao khỏi mặt đất.
"Phi!"
Thấy thuyền đã bay lên, trung niên nhân hơi nhếch miệng, dưới chân dẫm nhẹ lên trường kiếm màu xanh, thản nhiên nói.
Lời hắn vừa dứt, trường kiếm màu xanh bèn hướng về một phái xé gió bay đi, để lại một đạo thanh quang mờ nhạt trong không trung. Phía sau nó, đại thuyền cũng đồng dạng tăng tốc bám theo, chở mười ba tân sinh lao về phía trước.
* * *
Trường kiếm và thuyền lớn bay hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng hướng tới một khu vực dần dần hạ xuống.
Từ trên mạn thuyền, Lý Phàm hứng thú nhìn xuống quan sát cảnh vật xung quanh.
Nơi đây là một khu vực đền đài lâu các, cung vàng điện ngọc nối liền san sát. Ở trung tâm, là một đại điện rộng lớn tới hơn trăm trượng. Toàn thân đại điện được xây bởi một loại hắc thạch đen tuyền, phát ra từng đạo ô quang trầm trầm làm lòng người không khỏi cảm tháy nặng nề thành kính. Trước điện, là một tấm biển lớn màu đồng, phía trên khắc nên năm chữ như rồng bay phượng múa:
"Thiên Ngân Ngoại Viện Đường."
Trường kiếm và thuyền lớn từ từ hạ xuống. Trung niên nhân từ trên thân kiếm bước xuống, bàn tay khẽ phất thu hồi chiếc thuyền rồi quay sang đám người Lý Phàm thản nhiên nói:
"Hiện tại tất cả theo ta tiến vào trong điện. Nhớ kỹ, không được ồn ào."
Mấy người Lý Phàm khẽ gật đầu, theo sau dưới sự dẫn đường của trung niên nhân từ từ bước vào trong Thiên Ngân Ngoại Viện Đường.
Phía bên trong điện, được chia ra làm hai hàng ghế chạy dọc mỗi bên một nửa giống như triều đình thế tục bình thường. Trên mỗi chiếc ghế, đều có một người ngồi yên ngay ngắn. Có nam, có nữ, có già, có trẻ, không hề đồng nhất. Nhưng từ trên những người này, Lý Phàm nhạy cảm phát hiện được tất cả đều có một thứ trung dung khí chất, cổ lão nho gia vô cùng đậm đặc. Hiển nhiên bọn họ tất cả đều là những giáo sư dạy học của Thiên Ngân học viện. Phía trong đại điện, là một đài lớn được xây bằng bạch ngọc trắng tinh. Phía trên đài, là một tòa bảo tọa hoàn toàn được tạo thành bằng đá, toát ra một cỗ hơi thở tang thương mục nát, mòm mỏi với tháng năm đằng đẵng.
Trên bảo tọa, một vị lão nhân mặc hồng bào đang thản nhiên ngồi đó. Hai mắt lão nhân giống như hai viên hồng bảo thạch lấp láy, thờ ơ nhìn xuống đám người Lý Phàm vừa mới bước vào. Lão nhân này, không ngoài ai khác chính là Phạm Ngân Sư.
"Ra mắt phó viện trưởng đại nhân, ra mắt chư vị giáo sư."
Trung niên nhân vừa bước vào đại điện bèn tiến lên một bước, cúi người cung tay thi lễ với Phạm lão đầu phía trên cao.
"Lã giáo sư đã vất vả rồi. Việc còn lại để lão phu là được, giáo sư trở lại chỗ ngồi của mình đi."
Phạm lão đầu khẽ vuốt râu, bình thản mở miệng.
"Vâng!"
Trung niên nhân được gọi là Lã giáo sư cũng không phản đối, hơi cúi người cung tay theo sau tiến về vị trí của mình trong dãy ghế hai bên ngồi xuống.
Đợi mọi việc ổn định, ánh mắt của Phạm Ngân Sư mới một lần nữa nhìn lại đám người Lý Phàm, từ từ thốt ra một câu:
"Trong lòng các ngươi, Đạo là cái gì?"