Phong Lăng Tôn Giả vừa động, trong một thoáng chốc, không gian cả cổ mộ dường như cũng trở nên ngưng đọng lại, thời gian đình chỉ.
Mà chỉ một khắc này, tất cả khôi lỗi gương mặt vốn đờ đẫn vô thần bất chợt hai mắt trở nên đỏ rực, từ trên người chúng, một khí thế thiết huyết sát phạt mạnh mẽ tuôn ra, nhất tề ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng:
"Sát...!"
Phong vân biến sắc, nhật nguyệt lu mờ. Hơn ba nghìn khôi lỗi cùng lúc rống lên, đây là thanh thế kinh người như thế nào?
Cùng lúc này, tất cả xích hồng khôi lỗi đồng loạt chuyển động, như một chi vô địch quân đoàn mà hướng tới những kẻ xâm nhập vào lăng mộ phát động thế công dữ dội.
"Khốn kiếp! Mau mau tránh ra."
"Tránh cái rắm, nhanh chóng tập hợp lại với nhau. Mỗi khôi lỗi này đều ngang ngửa với Tiên Thiên sơ cấp, nếu như phân tán chỉ còn đường chết."
"A! Tay của ta...!"
Trong lúc nhất thời, cổ mộ một mảnh hỗn loạn, từng tiếng kêu gào đối địch, tiếng hò hét chạy trôn, xen lẫn vào đó là những tiếng thét thảm thiết của những tên gia hỏa không may không kịp phản ứng, bị quân đoàn khôi lỗi xông lên giết chết. Ai cũng không nghĩ tới, khôi lôi nãy nhìn bộ mặt đờ đẫn vô thần, vốn tưởng chỉ là để bồi táng theo cùng Hưng Đạo Vương, nhưng hiện giờ lại nhất tề sống dậy, hướng tới phía bọn họ chém giết. Mà tất cả nguyên nhân này, thực sự là do ba tên Thần Kết ở phía trước làm ra.
Mà phía bên kia, Kim Ngân khôi lỗi đối diện với một kiếm của trung niên nhân Phong Lăng Tôn Giả, phương thiên họa kích trong tay vung lên, hướng tới một kiếm kia hung hăng điểm tới.
Kích thế như núi cao sông dài, hùng vĩ mà uyển chuyển, mang theo sức mạnh của đại tướng viễn cổ, mạnh mẽ va chạm với một kiếm kia.
Keng keng keng keng...!
Trong lúc nhất thời, từng tràng tiếng kim thiết va chạm vào nhau vang lên đinh tai nhức óc, kèm theo đó là mùi tanh tanh của bột sắt bị nung đỏ bay ra.
Mà phía bên kia, đại hán mặc thanh đồng khải giáp, đã lại biến thân thành một người khổng lồ thân cao mười thước, trên tay không biết từ lúc nào đã biến ảo ra một thanh đại phủ màu đen dài tới gần năm thước, hướng về tên Kim Ngân khôi lỗi cầm chùy mà dứt khoát chém xuống.
Kim Ngân khôi lỗi ngửa mặt lên trời nhìn một búa đang bổ xuống đầu mình, trong hai mắt là một mảnh hồng quang đỏ rực, nó rống lên một tiếng trầm thấp, theo sau hai tay cầm theo hai thanh đại chùy xanh đồng, dưới chân dẫm mạnh xuống đất một cái, cả người đã như đạn pháo thăng thiên bay lên cứng rắn va chạm với đại phủ.
Oanh...!
Một tiếng nổ to như hồng chung đại lữ vang dội toàn bộ cổ mộ, cùng với đó là một luồng khí lãng đáng sợ càn quét đi ra, tạo nên một mảnh tro bụi tràn ngập.
Mà ở phía còn lại, lão giả áo đen trên đầu là một mảnh hắc vân quần tụ, trên tay là một thanh huyết sắc loan đao, đang cùng với hai tên Kim Ngân khôi lỗi cầm mâu và thương đối chiến, từng tiếng nổ vang rền thỉnh thoảng lại từ đó vọng ra. Vì lúc mới đầu lão già áo đen đã muốn mở miệng nhận là đối phó với hai tên, nên lúc nãy khi chiến đấu đại hán và trung niên nhân cũng "vui vẻ" mà chiều theo ý hắn. Tuy trong lòng tức giận mười phần nhưng hiện giờ hắn cũng chỉ có thể cắn răng mà nhanh chóng giải quyết hai tên khôi lỗi này, nếu không đợi hai kẻ kia xong việc tiến tới lấy bảo vật, vậy thì lúc đó hắn có muốn khóc cũng không kịp a.
Mà trên không ba vị cường giả Thần Kết đang hung hăng giao chiến thì phía dưới mặt đất, cũng đang lâm vào một mảnh loạn thất bát tao.
Nhân số phía đám người so ra không đông bằng khôi lỗi, chỉ có được chưa đến trăm người nhưng trong đó cao thủ Cương Nhu, Thần Lực lại không thiếu. Nhất là còn có thêm năm tên Phi Nhân Cảnh nên tính ra cũng hoàn toàn có thể đối kháng được. Chỉ là ba nghìn khôi lỗi này, lại không giống như ba nghìn tên Tiên Thiên cường giả đánh đám hỗn loạn, mà là một chi quân đội hàng thật giá thật, kỷ luật cao minh, được chia thành đoàn đội rõ ràng, ẩn hàm trận pháp chi đạo bên trong, nên trong lúc nhất thời, phía nhân loại đang lâm vào thế xấu.
Chỉ là tuy chiến đấu vất vả nhưng mọi người lại kinh hỉ phát hiện một điểm, bất kể là áo giáp hay binh khí trên người những khôi lỗi này, tuy chưa bằng được nguyên bảo chính hiệu nhưng so với những cực phẩm bảo giáp, thần binh các loại tại thế tục là hoàn toàn không chút nào thua kém. Hơn nữa điều quan trọng nhất là trong khi đánh nát những khôi lỗi này, bên trong ngực chúng không ngờ lại có quỷ đan. Mà những quỷ đan này, hầu hết đều là từ những loài ngạ quỷ mà bên ngoài cổ mộ không thể gặp được. Điều này làm chúng nhân nhất thời không suy nghĩ nhiều nữa mà tận tình giết chóc. Chưa cần nói tới điều gì khác, chỉ cần thu thập được đủ số quỷ đan này đã là đáng giá rồi. Nên biết nếu không qua được tầng này, dù có chiếm được bao nhiêu bảo bối đi chăng nữa cuối cùng cũng chỉ có ngậm hờn mà chôn cùng chúng tại đây mà thôi.
Lý Phàm dưới chân bước ra một bước nhanh nhẹn tránh được quyền đầu của một tên khôi lỗi, theo sau hắn tiện tay vung lên, sám hối chi mâu vẽ ra một đường cong hoàn mĩ trong không trung, đâm xuyên qua đầu lâu khôi lỗi. Mà cùng lúc đó, tay trái hắn cũng hung hăng đấm mạnh vào trong ngực khôi lỗi, từ đó móc ra một viên quỷ đan to bằng ngón cái.
"Là quỷ đan của loài VEMANIKA, cuối cùng cũng thu được vào tay. Xem ra chỉ còn thiếu sáu viên quỷ đan của sáu loại nữa là đủ."
Lý Phàm vung tay thu quỷ đan vào giới chỉ, theo sau chuyển hướng mục tiêu sang một tên khôi lỗi khác. Loại xích hồng khôi lỗi này tuy da thịt cứng rắn, khí lực lại không hề thua kém Tiên Thiên cường giả nhưng khuyết điểm là quá mức chậm chạp thiếu linh hoạt, nếu không phải dựa vào đội hình tác chiến thì không thể gây ra được chút khó khăn nào cho phía nhân loại.
Lý Phàm trong lúc suy tư, một quyền tung ra đánh nát đầu một khôi lỗi, móc từ ngực nó ra một viên quỷ đan. Chỉ là hắn cũng không vui mừng mà lắc đầu thở dài. Loại quỷ đan này hắn đã có rồi.
Ngay lúc Lý Phàm suy tư, bên tai hắn chợt nghe được một tiếng gió rít rất nhỏ, theo sau một cảm giác nguy hiểm cực độ xâm lấn tâm thần hắn. Theo bản năng, Lý Phàm vội vã nghiêng đầu sang bên.
Phập...!
Hự!
Kêu lên một tiếng đau đớn, Lý Phàm nhìn xuống bờ vai mình. Nơi đó, một thanh trường thương xích hồng đã xuyên qua từ lúc nào, kéo theo máu tươi chảy ra ướt đẫm cả một mảng.
"Vô sỉ...!"
Quát lên giận dữ, Lý Phàm hai mắt gắt gao nhìn về phía cách đó hơn mười trượng, một nhóm người mặc quần áo tử sắc đang chiến đấu với khôi lỗi, mà đứng đầu, là một vị trung niên khí thế bất phàm.
"Hắc hắc tiểu huynh đệ, cái này đao thương không có mắt, trong lúc giao chiến khó tránh khỏi sơ sót, thật có lỗi a."
Trung niên nhân nhìn bờ vai Lý Phàm máu tươi tuôn chảy, trong mắt lóe lên một tia hung ác, âm trầm cười nói.
Mà Lý Phàm đối diện nghe thấy lời này của hắn, thần tình tức giận ngược lại từ từ biến mất. Tiện tay đánh văng một tên khôi lỗi vừa đến gần người mình, hắn nhìn trung niên nhân Tử Ưng môn, bất chợt mở miệng cười dài:
"Ha ha ha! Lũ người các ngươi thật sự cũng đủ ngoan độc. Chẳng qua, các ngươi sai lầm, sai lầm lớn rồi..."
Vừa nói, Lý Phàm vừa đưa tay rút ra thanh trường thương ghim trên bả vai mình, mà miệng vết thương của hắn bỗng chốc hắc khí toát ra, lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng hồi phục.
"Khi ở ngoài cổ mộ, ta không muốn cùng các ngươi giao chiến, cũng không phải là do sợ ngươi. Mà chỉ vì giữa chúng ta thực sự cũng không có bao nhiêu ân oán, cũng không cần đánh tới mức người chết ta sống làm gì."
Lắc lắc đầu, Lý Phàm dưới chân hướng tới đám người Tử Ưng môn bình tĩnh bước tới, mỗi một bước, tiếng nói của hắn lại càng lúc càng lớn.
"Vào trong cổ mộ, mọi người có chung địch nhân, ta cũng chưa từng nghĩ đến nhân cơ hội tìm các ngươi phiền toái. Nhưng... phàm việc gì cũng có giới hạn. Người không đánh hổ, hổ lại có tâm ăn thịt người. Hừ! Tưởng Lý Phàm ta sợ đám khốn kiếp các ngươi sao. Vậy ta sẽ cho các ngươi biết, chọc giận ta là một cái hành vi ngu xuẩn cỡ nào."
Dứt lời, cả người hắn thoáng chốc đã biến mất. Khi hiện ra thì đã đứng trước mặt môn chủ Tử Ưng Môn, trong tay cầm chắc sám hối chi mâu, trong mắt hắc quang phun ra nuốt vào, hướng tới yết hầu môn chủ Tử Ưng Môn mà một mâu hung ác đâm tới.
"Hôm nay đám người Tử Ưng Môn các ngươi, một tên cũng đừng hòng sống sót ra khỏi cổ mộ này...!"