Lý Phàm sau khi thoát khỏi tử y lão giả liền đem đại hán Thiết Trụ vác lên vai, tiến sâu hơn vào rừng, theo sau tìm được một sơn động bỏ hoang, hắn liền tiến vào trong.
Cúi đầu nhìn ngực mình, người kia không ngờ đã hôn mê đi. Nghĩ tới hắn lúc trước ngạnh kháng với tử y lão giả, toàn thân bị trúng hàng trăm vết trảo, máu tươi chảy đầy, chỉ dựa vào một cỗ ý chí bất khuất mà trụ lại. Giờ đây thấy đã có người tới cứu, cũng không còn kiềm chế nổi mà toàn thân hư thoát bất tỉnh nhân sự.
Lý Phàm nhìn từng đạo vết thương thấy rõ được cả xương trắng trên người hắn, trong lòng không nhịn được mà toát ra sự khâm phục. Thế gian này lòng người hiểm ác, thế đạo bon chen, người này dù chết cũng không muốn làm trái với chức trách, liều mình cứu chủ, thật là một hảo hán hiếm thấy a.
Nhưng mà hiện giờ hắn bị thương nặng như vậy, nếu không thể cứu trị kịp thời thì cái mạng nhỏ cũng đành đi tong thôi. Nghĩ như vậy Lý Phàm cũng không chần chờ, sau khi dùng khí kình thổi tung bụi bẩn trong sơn động liền đem đại hán dặt trên một tảng đá sạch sẽ. Tiếp sau hắn xé rách áo ngoài đại hán, để lộ cơ thể săn chắc màu cổ đồng, bên trên máu tươi đã khô đóng lại thành từng mảng màu nâu sậm.
Khẽ nhíu mày, Lý Phàm từ trong người móc ra một bình ngọc màu lam, từ bên trong đổ ra một thứ dược thủy trắng ngà vào lòng bàn tay. Dược thủy ở trên tay hắn khẽ bốc lên vụ khí nhàn nhạt, tỏa ra một thứ cảm giác lạnh lẽo mát mẻ.
Thấy vậy, Lý Phàm khẽ gật đầu hài lòng, theo sau hai tay chập lại ma sát với nhau, đem dịch thể bên trên dàn đều ra hai lòng bàn tay. Tiếp đó hắn khẽ vận khởi nguyên lực, hai tay chứa dịch thủy hướng tới những vết thương trên người đại hán ấn xuống, nhẹ nhàng đem dịch thủy xoa đều khắp các vết thương.
Mà nơi dịch thủy trắng ngà tiếp xúc với vết thương cũng là đem từng mảng máu khô ở đó bốc hơi đi, toát ra huyết vụ nhàn nhạt, mà những thương thế kinh khủng trên người đại hán, cũng là nhanh chóng khô lại, bên trên kết tinh một tầng tỉnh thể trắng ngà, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Vết thương bị người động đến cũng làm cho đại hán đang hôn mê khẽ nhíu mày, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh tỏa ra. Hắn khẽ mở mắt, nhìn Lý Phàm thật sâu, theo sau trầm thấp nói:
"Tiểu huynh đệ, xin đa tạ! Cái mạng này của ta là được ngươi cứu về, sau này có việc gì cần đến Thiết Trụ ta xin cứ phân phó một tiếng, ta nhất định sẽ giúp tiểu huynh đệ hoàn thành."
"Đừng nói những lời này vội, thương thế của ngươi không nhẹ, mau chóng vận khởi công pháp đem nguyên khí lưu chuyển toàn thân, phối hợp với ta điều trị."
Lý Phàm khoát tay cản lại, bình tĩnh nói.
"Được!"
Mà đại hán Thiết Trụ này cũng là thức thời gật đầu, sau khi đáp ứng một tiếng liền nhắm mắt lại, trên người hoàng quang nhàn nhạt tỏa ra, thúc giục nguyên công cùng với Lý Phàm đem vết thương chữa trị.
Vì vậy trong phòng sương trắng bốc lên nhàn nhạt, theo sau là từng đạo hoàng quang lập lòe, cứ như vậy kéo dài tới nửa ngày sau, Lý Phàm mới là đứng dậy thu tay, hướng tới đại hán cười nói:
"Vết thương của ngươi về nội thương đã lành đến sáu phần, còn ngoại thương thì không đáng kể nữa. Chỉ cần tu dưỡng thêm nửa tháng nữa là có thể khỏi hẳn."
Thiết Trụ nghe vậy cũng là khẽ gật đầu, hơi dụng lực ngồi dậy, hướng tới Lý Phàm vái một cái thật sâu, thành khẩn nói:
"Đại ân cứu mạng không lời nào nói hết. Chỉ cần ân công có lời, Thiết Trụ ta dù đi vào núi đao biển lửa cũng không chối từ."
"Ha ha ta sao lại muốn huynh đi vào núi đao biển lửa làm gì. Chẳng qua thấy được con người đại ca đây không tệ, vì vậy mà không muốn phải mất mạng oan uổng như vậy mà thôi."
Lý Phàm cười nói, theo sau hướng trong ngực móc ra một cái bình nhỏ màu lam, đưa cho đại hán nói:
"Đây là Hàn Linh Bổ Cốt Dịch, là một loại dịch thủy chữa thương không tệ, một bình này đại ca hãy cầm lấy, không nên từ chối nếu không đã là coi thường tiểu đệ ta đây rồi."
"Cái này..."
Đại hán hơi ngây người một chút. Tuy không nói gì nhưng nhãn thần hắn đã mơ hồ hơi đỏ lên. Hắn từ nhỏ đã vào Đinh Hoàng Phái huấn luyện khắc khổ, đến khi ba mươi tuổi đột phá Tông Sư thì được cử đi theo làm hộ vệ cho thiếu chủ Đinh Hoàng Phái Đinh Trác. Bao nhiêu năm nay hắn tuy là làm người chính trực hào sảng, nhưng mà cái cảnh lòng người rét lạnh cũng đã là trải qua quá nhiều, cũng đã quen thuộc rồi. Vì vậy mà khi thiếu chủ bỏ hắn chạy trốn hắn cũng không nói cái gì, vẫn là liều chết cản tử y lão giả lại vì trong lòng hắn, người khác tuy vô tình nhưng hắn lại không thể bạc nghĩa.
Mà thiếu niên trước mắt này, chỉ là một người xa lạ nhưng lại ra tay cứu mình, mạo hiểm đắc tội với Đinh Hoàng Phái, hơn nữa cũng không đòi hỏi hắn bất cứ điều gì khiến cho Thiết Trụ sửng sốt, theo sau vô cùng cảm động. Trên thế gian, hảo hán cũng không phải đã chết hết a.
Lý Phàm thấy đại hán này khóe miệng run run, cũng đoán được hắn đang nghĩ gì, chẳng qua Lý Phàm hắn cũng không để tâm lắm. Hắn cứu người này cũng không muốn được trả ơn điều gì, chỉ là thấy người như vậy chết đi thì rất tiếc mà thôi.
Khẽ cười cười, theo sau Lý Phàm hướng tới Thiết Trụ ôm quyền nói:
"Vị đại ca này, thương thế ngươi đã tạm ổn rồi mà hiện giờ tiểu đệ còn có việc phải làm, vì vậy cũng không thể nán lại được nữa. Ta xin đi trước, sau này có duyên sẽ gặp lại."
Lý Phàm dứt lời, cũng không nói thêm điều gì dưới chân hướng tới cửa động bước ra.
"Tiểu huynh đệ, có thể cho ta biết được danh tính hay không?"
Thiết Trụ ở phía sau, thấy Lý Phàm sắp đi khuất không nhịn được hô to một tiếng.
"Ta là Lý Phàm. Đại ca, sau này có duyên chúng ta sẽ gặp lại."
Lý Phàm cười dài, theo sau mũi chân khẽ điểm, cả người nhanh chóng lướt về phía trước, biến mất sau rừng cây thăm thẳm.
"Lý Phàm, Lý Phàm. Ta Thiết Trụ đời này có ơn tất báo, sau này chắc chắn sẽ trả ơn cho Lý Phàm cậu."
Thiết Trụ nhìn bóng dáng Lý Phàm đã biến mất, siết chặt nắm tay, kiên định nói...
* * *
Rừng rậm xanh um, thỉnh thoảng có những tia nắng yếu ớt len lỏi chiếu qua kẽ lá xuống phía dưới, tạo thành những tia quang tuyến mờ ảo.
Trong một hang thú nằm tại một góc vắng vẻ của rừng rậm, một thiếu niên để trần thân trên đang ngồi xếp bằng, ánh mắt ngưng trọng. Mà phía trước mặt hắn, một đoạn xương cột sống toàn thân đen tuyền, bên trên có tiêm thứ dữ tợn nhô ra đang trôi lơ lửng.
Mà cách không xa thiếu niên trên một tảng đá nhỏ, một con tiểu lang màu trắng, trong miệng ngậm lấy một viên yêu hạch cấp hai yêu thú, hai mắt cũng là hứng thú đánh giá cái kia hắc cốt.
Một lúc sau, thiếu niên đang xếp bằng khẽ thở dài một hơi, ánh mắt toát ra một vẻ kiên định, lẩm bẩm nói:
"Không có nguy hiểm thì làm sao có thu hoạch. Ta cũng không tin chỉ một chút Cửu U khí mỏng manh này lại có thể xâm hại được tinh thần Lý Phàm ta."
Dứt lời, hữu thủ Lý Phàm vươn ra túm lấy đoạn giao cốt, tả thủ thì vung lên chạy dọc theo toàn thân giao cốt mà vuốt nhẹ.
Theo cái vuốt tay của hắn, chỉ thấy trên đỉnh giao cốt, nơi khe xương, một đoạn dịch thể màu ám kim từ từ bị đùn ra ngoài. Cùng lúc đó một mùi hương thơm ngào ngạt cũng theo đó lan ra, tỏa khắp hang động. Mà tiểu Bạch phía dưới, cái mũi nhỏ khẽ ngửi ngửi, ba con mắt cũng là mơ hồ sáng lên.
Lý Phàm nhìn đoạn dịch thể ám kim này, ánh mắt lóe lên một tia vui mừng. Hắn vươn tay ra, vận khởi nguyên lực bao bọc lấy đoàn dịch thể thành một trái cầu, theo sau khẽ cắn răng, đem trái cầu một ngụm nuốt xuống.
Ực...!
Thiên Ma Giao tủy vừa vào trong miệng, lập tức hóa thành một đoàn năng lượng nồng ấm chạy dọc khắp toàn thân Lý Phàm. Hắn cũng là không chần chừ, khẽ vận khởi Táng Thiên Thánh Pháp, nguyên khí toàn thân vận hành đem toàn bộ dịch tủy áp súc lại, hướng tới đan điền nơi hắc sắc nguyên thai vẫn đang phập phồng lên xuống đi tới.
Ong...!
Thiên Ma Giao tủy vừa tiếp xúc với hắc sắc nguyên thai, bất chợt nguyên thai "ong" lên một tiếng, giống như viễn cổ hung thú một ngụm đem dịch tủy thôn phệ hoàn toàn. Theo sau nguyên thai dữ dội rung lên, từng đoàn hắc sắc nguyên lực từ đó phun ra trải rộng khắp toàn thân Lý Phàm, thẩm thấu vào mỗi một kinh mạch, cốt nhục của hắn. Mà Lý Phàm lúc này cũng là cảm giác được thân thể mình, đang lấy một tốc độ đáng sợ mà biến cường.
Nửa nén hương sau, toàn thân Lý Phàm run lên, một lớp dịch thể đen ngòm tanh hôi từ ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông của hắn đùn ra ngoài, đóng trên làn da thành một lớp màng. Mà Lý Phàm cũng cảm giác được thân thể của hắn so với vừa rồi mạnh hơn gần ba thành.
"Năng lượng thật khủng bố, không hổ danh là yêu thú cấp bảy, thật kinh khủng."
Mà lúc này bên trong cơ thể hắn, hắc sắc nguyên khí sau khi tẩy kinh phạt tủy cho cơ thể, bèn lũ lượt trở về, hướng tới đan điền hội tụ lại, theo sau tất cả như trẻ nhỏ về nhà mà hướng về nguyên thai đâm mạnh vào.
Oanh oanh...!
Hắc sắc nguyên thai rung lên dữ dội, toàn thân lại trở nên càng thêm thâm đen huyền bí, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng anh nhi kêu khóc. Tuy chưa rõ ràng lắm nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được. Mà thể tích của nguyên thai lúc này, so với lúc trước cũng là lơn thêm ba phần.
Lý Phàm toàn tâm cảm ứng, thấy cảnh này khóe miệng cũng là nở nụ cười. Nhưng mà chưa đợi hắn kịp vui mừng quá sâu, từ trong nguyên thai, một đạo hắc khí mang theo một tia huyết quang nhàn nhạt đã mạnh mẽ phá thai chui ra, cấp tốc lao đi, hướng tới thức hải tinh thân Lý Phàm lao tới. Mà trong lúc nó di chuyển, dường như có một tiếng long ngâm đang trầm thấp vang lên.
"Đây là cái gì? Cửu u chi khí? Một tia Long huyết?"
Lý Phàm sắc mặt đột biến, tinh tế cảm nhận đạo hắc khí kia. Tinh thần vừa mới tiếp xúc, hắn mới nhận ra được đạo hắc khí kia là cái gì. Đây rõ ràng là một con tiểu long màu đỏ, bộ dáng hung ác, toàn thân có hắc khí quấn quanh. Thứ hắc khí này không giống như hắc sắc nguyên khí của Lý Phàm huyền bí mà cổ xưa, mà lại là vô cùng hung ác, độc địa, gian trá, tàn nhẫn. Trên hắc khí này truyền ra một cỗ ý niệm ma hóa nhân gian, ăn mòn thiên địa, muốn tất cả sinh linh đều phải biến thành ma đầu dữ tợn.
Tinh thần Lý Phàm vừa tiếp xúc với hắc khí nhanh chóng bị đánh tan, mà hắc khí này vẫn là một đường thế như chẻ tre hướng tới thức hải hắn lao tới.
"Cửu u chi khí thật đáng sợ, lại phối hợp thêm với một tia huyết mạch chân long bên trong Thiên Ma Giao tủy, chỉ là muốn xâm nhập thức hải ma hóa ta sao? Ngươi vẫn còn chưa đủ tư cách."
Lý Phàm gặp nguy không loạn, thét dài một tiếng, tinh thần lực kịch liệt áp súc, biến thành một thanh cổ phác trường mâu bằng tinh thần bên trong thức hải, hướng tới con tiểu long màu đỏ máu kia hung hăng đâm tới.
Oanh...!
Trong đầu hắn ầm vang một tiếng như có hồng chung đại lữ gõ vang, mà khóe miệng cũng là tràn ra một tia máu tươi. Tinh thần chi mâu va chạm với huyết sắc tiểu long, tuy một mâu đánh tan nó nhưng mà trường mâu cũng là hôi phi yên diệt, mà lúc này đoàn cửu u chi khí sau khi tiểu long bị hủy vẫn chưa tiêu tan mà lại là nhanh chóng ngưng tụ thành một cái mặt quỷ hướng tới chỗ sâu trong thức hải tiến tới. Lần này tinh thần thức hải nếu như bị Cửu U khí xâm nhập, ý thức Lý Phàm sẽ bị ô nhiễm, mà bản thân cũng sẽ bị ma hóa thành một ma nhân không có thần trí giết người tàn bạo.
Chỉ là Lý Phàm chứng kiến cảnh này cũng không quá lo lắng. Hắn đối với cái môn hộ thần bí mà cổ xưa phiêu phù bên trong thức hải mình vẫn có một loại tin tưởng kì lạ.
Cửu U chi khí vừa đâm sâu vào thức hải Lý Phàm, đang muốn khuếch tán ra bất chợt từ chỗ sâu trong thức hải, một cỗ viễn cổ ý chí theo từ Táng Thiên chi môn vô thức tràn ra, hướng tới cửu u chi khí đánh tới. Mà kèm theo vô thượng uy áp này, là một giọng nói trầm trầm vang lên, mang theo khí tức cổ lão tang thương của năm tháng.
"Ngụy Ma, tàn hại sinh linh, Diệt!"
Oanh long long...!
Một hồi rung động mạnh mẽ ầm vang trong thức hải Lý Phàm, cũng là làm cho hắn một trận đầu váng mắt hóa. Cửu U chi khí vừa bị uy áp kia chạm tới liền lập tức như hoa tuyết tan chảy dưới ánh nắng mặt trời, nhanh chóng bốc hơi, theo sau một tiếng kêu thảm thiết, triệt để tan biến.
Mà huyết sắc tiểu long vừa bị đánh tan đang biến thành một đoàn huyết dịch trôi nổi tại thức hải, sau khi tiếp xúc với đạo ý chí kia cũng kêu lên một tiếng long ngâm thê lương, theo sau biến thành một đoàn huyết sắc năng lượng từ thức hải tỏa ra, lan rộng khắp toàn thân Lý Phàm.
Mà lúc này Lý Phàm cũng cảm nhận được thân thể vừa mới được cường hóa, lại là có xu hướng biến mạnh. Trên làn da hắn từng khối từng khối lân phiến hắc sắc hiện lên mờ nhạt, tỏa ra một thứ khí chất hung bạo mà cao quý, cuối cùng sau mười cái hô hấp cũng là tan đi. Mà thân thể hắn lúc này, so với vừa rồi còn muốn càng mạnh mẽ thêm một chút.
"Đúng là không thể ngờ được, không thể ngờ được. Ta không những luyện hóa thành công Thiên Ma giao tủy mà còn nhân họa đắc phúc lấy được một tia long huyết, cường hóa thân thể. Thật là..."
Lý Phàm chặc lưỡi than thở. Hắn vốn nghĩ chỉ cần luyện hóa được Thiên Ma Giao tủy là tốt rồi, thật không ngờ lại còn nhân cơ hội luyện hóa luôn tia long huyết kia, không thể không cảm thán Táng Thiên Thánh Pháp thật là bá đạo.
Nên biết người khác chưa tới Tiên Thiên, đối với những tài liệu từ thân thể cấp bốn yêu thú đều là bất lực, mà Lý Phàm hắn lại luyện hóa được cả cốt tủy của yêu thú cấp bảy. Điều này nếu mà tiết lộ ra ngoài, không biết bao nhiêu Tông Sư cao thủ sẽ phải tức chết a.
Nghĩ đến đây Lý Phàm không khỏi bật cười. Mà lúc này mới nhìn tới thân thể chính mình, cư nhiên đã biến thành một kẻ "da đen", toàn thân bốc lên mùi tanh tưởi, không khỏi lắc đầu cười khổ.
"Thảo nào nhiều người chọn tu luyện trong hoang sơn dã lĩnh, nếu mà cái bộ dáng này mà bị kẻ khác trông thấy, không khỏi quá dọa người a. Phải hảo hảo tẩy sạch tắm rửa một hồi rồi."
Nghĩ như vậy hắn cũng không chân chừ, dưới chân khẽ điểm cả người như một làn gió hướng tới cửa hang lướt đi...