• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trong miệng của Tì Vong, những chiếc răng trắng nhởn, sắc bén như loan đao hiển hiện ra, hướng tới Lý Phàm mà cắn xé.

Tê...!

Lý Phàm hít sâu một hơi khí lạnh, hai mắt trợn trừng nhìn cái mồm đầy máu của Tì Vong đã cách mình ngày càng gần.

Hắn muốn né tránh, nhưng lại hoảng sợ phát hiện cả thân người giờ phút này đã trở nên đông cứng. Không phải do quá sợ hãi, mà tại từ trong miệng Tì Vong, một thứ lực từ đặc biệt lan ra bao phủ toàn thân Lý Phàm, làm cho hắn không thể mảy may cử động.

"Chẳng lẽ... phải chết tại đây sao?"

Lý Phàm lẩm bẩm nói. Đến giờ này cuối cùng hắn cũng hiểu rõ cảm giác bất an theo mình từ khi bước chân vào Ẩn Sát mê cung này là cái gì rồi...

"Nghiệt súc, cút về cho ta!"

Oanh long long!

Ngay lúc Lý Phàm sắp sửa mất mạng, một tiếng quát như sấm rền dữ dội vang lên. Tiếng quát này mang theo một nỗi tức giận khôn cùng, giống như trời xanh phẫn nộ, đại địa căm hờn, làm chấn động lỗ tai của mọi người tại trường đến chảy ra máu tươi.

Uồm...!

Nghe thấy tiếng quát này, Tì Vong bỏ mặc Lý Phàm ngẩng phắt đầu dậy nhìn lên trời, trong mắt nó hiện lên một tia hoảng hốt. Dường như đối với chủ nhân của tiếng quát này, Tì Vong vô cùng sợ hãi.

Chỉ là chưa đợi nó ngẩng hẳn đầu lên, từ giữa không trung một hoàng kim đại thủ lớn tới mười trượng bỗng nhiên xuất hiện, từ trên cao hướng tới đầu Tì Vong đập xuống.

Rầm...!

Hầu!

Một tiếng nổ lớn vang lên, kéo theo đó là tiếng hú dài thảm thiết của Tì Vong. Yêu thú vô cùng hung ác kia, không ngờ bị hoàng kim đại thủ một phát đập thẳng xuống đem cả đầu nó cắm sâu vào trong nền đất, dù dãy dụa thế nào cũng không thể ngoi lên được.

Cả quảng trường bỗng chốc trở nên im lặng tới đáng sợ. Những tân sinh thì trợn mắt há mồm nhìn con yêu thú đáng sợ kia, rồi lại nhìn tới hoàng kim đại thủ đang đè lên đầu nó, cả đám bàng hoàng tới mức không thốt ra được câu nào. Còn đám người Phạm Sư Ngân cũng từ ghế thượng tọa đứng dậy, mang theo ánh mắt kích động và chờ mong nhìn lên phía bầu trời.

"Nghiệt súc, Thánh Hội từng nói vạn vật chi sơ tính bổn thiện, dù là loài cùng hung cực ác cũng còn được một chút thiện thủa sơ sinh. Bản thánh vì điều này mà giữ lại cho ngươi một mạng. Không ngờ nghiệt súc ngươi ngay tại ngày hôm nay lại dở trò quậy phá, thật sự không thể tha cho ngươi được nữa rồi. Haizzz."

Trong sự chờ đợi của đám người, giọng nói kia lại một lần nữa vang lên mang theo một tiếng thở dài. Theo sau, một thân ảnh toàn thân được bao bọc trong hoàng kim chói mắt hiện ra, lẳng lặng huyền phù giữa hư không.

Từ trên người hắn, một thứ khí chất uy nghiêm như thiên địa hiện ra, cao quý, không thể khinh nhờn. Nhưng trong sự uy nghiêm đó, còn có một chút trung dung khí chất, cổ lão nho gia, thánh hiền thương sót sinh linh ngu muội. Cả người hắn, như một vị thiên địa chi sư, vạn vật chi giáo, có thể dạy bảo càn khôn trăm họ.

Vừa chứng kiến thân ảnh này, cả đám người Phạn Sư Ngân đều kích động tới rơi lệ, vội vã quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô to:

"Chúng đệ tử tham kiến sư tổ."

"Chúc sư tổ thọ tựa thiên thu, tồn cùng thiên địa."

Thân ảnh được bọc trong hoàng kim lẳng lặng nhìn đám người thi hành đại lễ, một lúc sau mới bình thản nói:

"Tiểu Phạm, bảo mọi người đứng lên đi."

"Tạ ơn sư tổ."

Hồng bào lão giả Phạm Thu Ngân bị người thần bí kia gọi là tiểu Phạm, không những không chút tức giận mà vẻ mặt còn kích động vô cùng, kéo theo mọi người lục tục đứng dậy.

Thân ảnh trên không sau khi thấy mọi việc đã ổn định lại, mới tiếp tục đưa mắt nhìn xuống cái đầu khổng lồ của Tì Vong vẫn còn bị đính chặt trên nền cát, thản nhiên nói:

"Nghiệt súc, theo ta đi thôi."

Lời nói vừa dứt, thân ảnh nhẹ nhàng vung tay lên. Cùng lúc, bóng dáng của Tì Vong dưới mặt đất cũng nhẹ nhàng tan biến.

"Ừm!"

Thấy tất cả đã sử lý xong, thân ảnh trong ánh hoàng kim khẽ gật đầu. Hắn dang định chuyển bước rời đi bất chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt bèn đảo qua mấy tân sinh còn tại trong mê cung. Bất chợt hắn khẽ "a" lên một tiếng ngạc nhiên, tập trung ánh nhìn vào Lý Phàm và ba người huynh đệ Phó Gia.

Thấy người nọ nhìn tới đây, ba huynh đệ Phó Gia không nhịn được mà cúi gằm đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt của hắn. Dù sao thần uy người kia vừa thể hiện, cũng quá sức khủng bố đi. Chỉ một cái vung tay đã chế ngự được dạng yêu vật như Tì Vong, đó là cái loại thực lực gì?

E rằng dù là tiên nhân cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Ánh mắt của thân ảnh trong hoàng kim cũng đảo qua người Lý Phàm. Ngay lúc đó, hắn chỉ cảm thấy như đột nhiên trở về thời kì thơ ấu, đối mặt với vị tiên sinh dạy học gần nhà, sợ hãi không dám nhìn thẳng đối phương. Chỉ là huyết mạch của Diệt tộc trong máu lại không cho phép hắn khiếp đảm lùi bước, Lý Phàm cố gắng cắn chặt răng, thản nhiên đón tiếp ánh mắt của người kia.

Tê...!

Chỉ trong khoảnh khắc, Lý Phàm dường như cảm thấy thứ mà mình đang đối diện không phải là một người, mà là cả thiên địa rộng lớn này. Hai mắt hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn như bị kim châm, không tự chủ được nhắm lại. Tới khi hắn mở mắt ra, thì thân ảnh người kia đã quay đầu đi chỗ khác, dường như đang lẩm bẩm nói gì đó với hồng bào lão giả Phạm Ngân Sư.

Một lúc sau, Phạm Ngân Sư cùng toàn thể đám giáo sư sau lưng đều đồng loạt cúi người, hướng tới thân ảnh trong hoàng kim cúi chào.

"Chúng đệ tử cung tiễn sư tổ rời đi."

"Ừ!"

Thân ảnh trong hoàng kim khẽ ừ một tiếng, theo sau bước ra một bước, cả người triệt để tan biến trong hư không.

Thấy "sư tổ" đã đi, Phạm Ngân Sư mới một lần nữa bay vào trong Ẩn Sát Mê Cung, ngón tay lần lượt chỉ vào ba huynh đệ Phó Gia và Lý Phàm bình thản tuyên bố:

"Ngươi, ngươi, ngươi và cả ngươi nữa. Bốn người các ngươi được trúng tuyển thành học viên của Thiên Ngân học viện. Những người còn lại, loại bỏ."

"Hả?"

Lý Phàm và ba huynh đệ Phó Gia nghe vậy khẽ ngây ra. Dù bọn họ tự tin dù có tiếp tục khảo hạch thì mình cũng sẽ được chọn, nhưng khảo hạch hiện tại đã bị Tì Vong phá hủy, vậy vì sao họ lại được chọn vào đơn giản như vậy?

Bốn người Lý Phàm còn chưa thể tiếp thụ ngay tin tức này càng không nói tới những tân sinh khác của nhóm hai. Cả đám người nhao nhao lên phản đối, hướng tới Phạm Ngân Sư ồn ào phản bác.

"Vì cái gì? Vì cái gì bốn tên kia lại được chọn? Chúng ta còn chưa kết thúc khảo hạch mà."

"Đúng vậy, vì sao bốn bọn hắn lại được chọn? Chẳng lẽ chỉ vì tu vi bọn chúng là Thần Lực, cao hơn bọn ta một chút thôi sao? Cái này quá bất công đi."

"Đúng thế, không phải ngay từ đầu đã nói xét duyệt chỉ dựa vào bản lĩnh, không phân tu vi thấp kém rồi sao."

Phạm Ngân Sư lẳng lặng nghe những lời này, lông mày dần dần nhíu lại. Đột nhiên lão chợt mở miệng quát to:

"Tất cả câm ngay!"

Tiếng quát của lão đầu giống như hồng chung đại lữ chấn thẳng vào trong tai của đám tân sinh, làm tất cả đều câm bặt. Tháy vậy, Phạm Ngân Sư lúc này mới tiếp tục mở miệng:

"Vì cái gì ư? Lão phu sẽ nói cho các ngươi biết vì cái gì. Các ngươi có biết người vừa xuất hiện, tiện tay trấn áp Tì Vong hung thú là ai không?"

Phạm Ngân Sư nói tới đây, vẻ mặt mang theo nét sùng kính nhìn về phía người kia vừa biến mất khi nãy, nghiêm giọng nói:

"Vị đó, chính là đương kim Nam Hoang đệ nhất nhân, là vị thánh hiền đứng đầu Nam Hoang chúng ta, đồng dạng cũng là chủ nhân chân chính, lão lão tổ sư của cái Thiên Ngân Học Viện này. Người đó, chính là... Vô Ngân Thánh Giả, Thiên Thu Vô Ngân."

"Cái gì? Thiên Thu Vô Ngân? Là thánh hiền duy nhất của đại lục chúng ta sao?"

"Là chủ nhân chân chính của học viện này? Không ngờ lại là vị này."

"Ta mới chỉ nghe tới cái tên này trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại được gặp ở đây."

Phạm Ngân Sư bình thản quan sát sắc mặt của mọi người, hồi lâu sau mới đưa tay chỉ vào bốn người Lý Phàm, tiếp tục nói:

"Trong học viện này, lời của sư tổ chính là thiên lý.Sư tổ đã nói bốn người này xứng đáng là học viên của học viện chúng ta, vậy bọn họ chắc chắn xứng đáng. Sao, các ngươi còn có ý kiến gì không?"

Đám tân sinh nghe vậy vẻ mặt lập tức chùng xuống. Thiên Thu Vô Ngân, cái tên này đại biểu cho một thứ sức mạnh mà với tầng lớp của bọn họ so với thần linh cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Phản đối lời nói của Thần ư? Thôi quên đi.

"Sao? Không còn kẻ nào phản đối chứ gì? Nếu có kẻ phản đối, lão phu hoàn toàn có thể cho các ngươi một cơ hội. Chỉ cần kẻ đó có thể đánh bại một trong bốn người này, vậy hắn sẽ lập tức trở thành học viên của Thiên Ngân học viện. Sao? Có ai dám đứng lên không?"

Phạm Ngân Sư thấy cả đám không dám ho he chút nào nữa, vẻ mặt khẽ cười chỉ vào bốn người Lý Phàm, tiếp tục mở miệng. Hiển nhiên lão đã nhận ra, trong đám tân sinh của nhóm hai, tu vi bốn người Lý Phàm là cao nhất.

Đám tân sinh nghe thấy lời nói của Phạm Ngân Sư, tuy cũng có vài tên rục rịch muốn lên, nhưng cẩn thận đánh giá lại tu vi của bọn Lý Phàm, bèn ảo não trở lại.

Khoảng cách giữa Tiên Thiên Cảnh và Thần Lực Cảnh không phải chuyện đùa, trừ những tên quái thai như Lý Phàm ra người bình thường hoàn toàn không thể san bằng được. Bọn họ có tiến lên, cũng chỉ là làm xấu mặt mà thôi.

Phạm Ngân Sư thấy đã không còn vấn đề gì nữa, gương mặt già nua thoáng hiện lên nét cười, lấy tay chỉ vào Lý Phàm bốn người cao giọng hô to:

"Vậy ta tuyên bố, bốn người này hiện tại chính thức trở thành học viên của Thiên Ngân học viện. Khảo hạch nhóm hai tới giờ kết thúc. Nhóm ba và nhóm bốn, đợi tới chiều tiếp tục khảo hạch. Hiện tại, tất cả giải tán."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK