• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ý Phàm sau khi luyện hóa xong Thiên Ma Giao cốt hắn liền sắp xếp lại vật dụng trên người, sau khi chuẩn bị mọi thứ chu đáo, mang theo tiểu Bạch trên vai bắt đầu hành trình xuôi Nam, thẳng hướng Thiên Ngân học viện.

Hành trình này nếu tính ra phải dài đến ba vạn dặm, chỉ đi bộ mà muốn tới nơi thì dù với cước lực của Lý Phàm cũng phải mất đến gần một năm trời. Chẳng qua đối với điều này hắn cũng không sốt ruột, nghe nói Thiên Ngân học viện thu học viên ít nhất cũng phải là Tiên Thiên cường giả trở lên, mà Lý Phàm hiện nay mới chỉ là sơ cấp Tông Sư, so với Tiên Thiên còn kém một đoạn dài.

Vì vậy hắn muốn trong thời gian này trên đường đi tới rèn luyện võ học, ngoài ra nếu may mắn tìm được thiên tài địa bảo gì đó nhất cử thành công đột phá Tiên Thiên, nhưng mà chuyện này cũng không phải nói làm là làm được ngay.

Lý Phàm hiện nay sau khi hấp thu giao tủy, hắc sắc nguyên thai trong thể nội đã lớn thêm một vòng, hoàn toàn có thể so sánh với nguyên thai của trung cấp Tông Sư, chẳng qua mâu pháp của hắn mới chỉ lĩnh ngộ được một tia ý cảnh, cảm ngộ không sâu nên chưa thể đột phá đến trung cấp Tông Sư.

Vì vậy Lý Phàm lần này lên đường, tâm tư hoàn toàn buông lỏng xuống, hướng tới đường rừng núi mà đi, mong nhờ tự nhiên chi đạo mà võ học bản thân sẽ có thể đột phá nâng cao.

Cứ vậy một người một sói bất quản mưa gió nắng gắt, băng rừng lội suối, nhắm tới hướng nam mà thẳng tiến...

Bốn tháng sau, trên một đỉnh núi cách Tử Nhật thành xa xôi không biết bao nhiêu mà kể, một thân ảnh cao lớn đứng trên một tảng đá tại đỉnh núi, mái tóc xõa tung, hai mắt đen nhánh nhìn về phía xa, quàn áo trên người rách nát để lộ ra cơ thể màu cổ đồng bên trong, toàn thân cơ bắp rắn chắc mà không khoa trương, toát ra một khí tức hoang dã mà trầm ổn.

Mà trên vai người này, một con tiểu lang ba mắt toàn thân tuyết bạch, chỉ lớn bằng con chó con, mà ba con mắt của nó, kim quang lập lòe tỏa ra như thực chất.

Một người một lang này, chính là Lý Phàm.

Hắn trong bốn tháng vừa rồi, đi khắp một nửa quốc thổ của Đại Lê Vương Triều, trui rèn quyền ý, cảm ngộ tự nhiên, một đường ăn gió nằm sương, trảm sát yêu thú, trải qua vài lần nguy hiểm suýt mất mạng mới tới được đây.

Trong tháng đầu tiên Lý Phàm từng đi qua Hải Biên thành, tại trên Tượng Sơn đánh quyền ba ngày sau đó rời đi. Tiếp theo đo hắn cũng đi qua Thăng Long đô thành, đế đô của Đại Lê vương triều, nhìn ngắm đô thành cổ xưa mà vĩ đại, có lịch sử gần hai nghìn năm này mà không khỏi thở dài cảm thán.

Tiếp đó Lý Phàm bắt đầu một mực tập trung cảm ngộ tự nhiên, ít khi vào những quận thành của nhân loại nữa. Hắn sáng sớm thức dậy diễn luyện mâu pháp, trời sáng hẳn thì tiếp tục di chuyển, đến khi đói bụng thì săn giết yêu thú. Ban đêm Lý Phàm cùng với Tiểu Bạch tìm một hang động hoặc một thân cây nào đó, đối diện với tinh không bao la trên đầu mà thiếp đi.

Hắn một đường chém giết không biết bao nhiêu yêu thú, tuy mấy lần gặp phải cấp năm yêu thú ngang với cường giả Tiên Thiên, chật vật chạy thoát nhưng mà cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm, mà nhờ đó mà Sám Hối mâu pháp và Hoàng Hôn chi nhãn Lý Phàm cũng đã lĩnh ngộ tới một cảnh giới rất cao.

Mà trong lúc này tuy liên tục chém giết yêu thú, nhưng mà lệ khí trong lòng Lý Phàm đối với Băng Mi ngược lại lại là giảm đi, không phải quên mất thù hận này mà thu liễm nó lại, ẩn sâu vào tận đáy lòng, chờ có cơ hội sẽ như núi lửa bùng phát, thiêu đốt người kia.

Mà cùng với lệ khí trong lòng giảm đi, Lý Phàm đối với cảm ngộ tự nhiên cũng là càng dễ dàng hơn. Đến cuối tháng thứ hai, hắn khi đi qua Hạ Long hải vịnh, một nơi nằm gần cực tây của Nam Hoang đại lục, nhìn cảnh non nước bao la, vô số ngọn núi lớn nhỏ tại Hạ Long hải vịnh mà trong lòng chợt dâng lên một nỗi cảm động khó hiểu.

Vô số hòn núi kia trải dài khắp Hạ Long hải vịnh, hợp thành một bộ long cốt khổng lồ, đuôi rồng chìm trong lòng biển, mà đầu rồng, lại hướng về trời cao ngửa đầu gầm thét.

Tuy đây chỉ là tưởng tượng trong đầu Lý Phàm, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy nó rất chân thật. Giống như trước mặt hắn lúc này, không phải là một loạt những tảng đã vô tri mà rõ ràng là một con thạch long thân dài ngàn dặm, mang theo khí tức thê lương, thảm liệt, không cam lòng mà hướng tới trời cao ngâm vang bi tráng, muốn đòi lại tự do của chính mình.

Khóe mắt nhẹ nhàng chảy xuôi một giọt lệ, Lý Phàm vô thức đưa tay lên sờ mặt, chính hắn cũng không thể giải thích nổi tại sao khi nhìn thấy Hạ Long hải vịnh mà bản thân trong lòng lại dâng lên bi thương như vậy, dường như nếu nơi đây thực sự có một con rồng đã từng ngã xuống, vậy chắc chắn nó có quan hệ vô cùng thân thiết với hắn.

Lắc lắc đầu vứt đi những cái ý nghĩ điên khùng này, Lý Phàm cũng là không để ý tới nữa. Trong nửa tháng tiếp theo hắn dừng lại tại Hải Long hải vịnh một mực luyện quyền, cuối cùng sáng tạo ra ba chiều quyền pháp thuộc riêng về hắn, đột phá thành công trung cấp Tông Sư.

Tông Sư cao thủ muốn đột phá, ngoài bản thân nguyên thai được tẩm bổ, quan trọng nhất là phải có những lĩnh ngộ võ học thuộc về chính mình. Mà Lý Phàm sáng tạo ra ba chiêu quyền pháp này nếu không tính tới Táng Thiên Thánh Pháp thần bí kia, thì chính là kết tinh võ học trong suốt những tháng ma luyện gian khổ này của hắn. Ba chiêu thức này, hắn lần lượt đặt tên là Vọng Tinh Thần, Khán Sơn Hà, Quan Thiên Địa.

Mà sau khi bản thân thành công đột phá lên trung cấp Tông Sư, Lý Phàm mới bắt đầu trở lại với việc đi qua các quận thành, muốn tìm mua một chút thiên tài địa bảo tiếp tục củng cố nguyên thai. Dù sao trong mấy tháng này hắn giết rất nhiều yêu thú, số lượng yêu hạch có trong tay không hề ít.

Nhắc tới yêu hạch, Lý Phàm ánh mắt cổ quái nhìn con tiểu lang nhỏ nhắn trên vai, bực bội nói:

"Tiểu tử thối, một nửa số yêu hạch ta kiếm được đều là nằm trong bụng của ngươi a. Vậy mà tiểu tử ngươi ngay cả lớn lên một chút cũng không thấy, thật là đem bánh bao đáp chó mà."

Tiểu Bạch đang đứng trên vai Lý Phàm, nghe thấy lời hắn nói không khỏi giảo hoạt kêu lên mấy tiếng, cái lưỡi nhỏ hồng thè ra liếm liếm vào má hắn.

Mà Lý Phàm thấy vậy cũng là khẽ cười cười. Hắn đối với tiểu tử này rất ưa thích, thực sự nếu như tiểu tử này có xơi hết toàn bộ số yêu hạch kia hắn cũng không tiếc. Chỉ là làm hắn bực bội là tiểu tử kia nuốt nhiều yêu hạch như vậy, đừng nói cái gì tiến cấp, dù là lớn lên thêm một chút cũng không có a.

Lý Phàm thu hồi tâm tư tiếp theo nhìn về phương xa, khẽ lẩm bẩm nói:

"Hiện giờ đã đến Ngọc Linh Sơn, đi thêm về phía trước hai mươi dặm nữa là Ba Hà, qua Ba Hà là có thể vào được Yên Phú quận thành. Đó là quận thành gần nhất ở đây, ta cũng nên đến đó tìm thêm một chút dược vật a."

Dứt lời Lý Phàm cũng không chần chờ, sau khi vỗ nhẹ vào đầu tiểu Bạch trên vai, nhắc nhở nó bám chắc thì hắn mũi chân khẽ điểm, dẫm mạnh vào mặt đất dưới chân, cả người hóa thành một đạo hắc tuyến hướng phía dưới chân núi lao xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK