Trước mặt Lý Phàm lúc này, là một bến cảng rộng lớn, nhưng có khá ít thuyền bè đỗ lại. Cách bến cảng không xa, là một bãi cát vàng óng trải dài ngút ngát tầm mắt. Dưới ánh nắng mặt trời, bãi cát giống như một tấm lụa bằng hoàng kim tỏa ra quang mang rực rỡ. dùng vẻ huy hoàng của mình mà xóa tan đi màn đêm u tối. Nhưng điều làm Lý Phàm chân chính kinh ngạc chính là trong bãi cát này, mỗi một hạt cát, một viên sỏi đều là do vàng ròng tạo thành.
Đúng vậy, là vàng ròng!
Tuy biết vàng bạc thế tục đối với người tu đạo chân chính không là gì cả, nhưng cảnh tượng trước mắt, vẫn phải làm Lý Phàm há hốc mồm một hồi lâu mà không ngậm lại được.
Cả một bãi cát rộng lớn như vậy hoàn toàn do bụi vàng tạo thành, vậy số lượng vàng cần dùng phải nhiều tới dường nào?
Hơn nữa lại có thể đem vàng dùng như bụi cát bình đất bình thường như vậy, phải là đảm lược đến thế nào?
Thủ bút tới bậc này, sang quý tới bậc này, hoang phí tới như bậc này, cũng chỉ có ở tại Nam Hoang đệ nhất học viện mới có thể được chứng kiến.
Ở những nơi khác, dù là môn phái tu đạo chân chính đi chăng nữa cũng không có kẻ nào dám bỏ ra công sức thời gian để mà đem từ thế tục tới hàng vạn cân vàng xây dựng nên bãi cát như vậy.
Chỉ một điểm này, cũng đủ làm Lý Phàm đối với người đứng đầu của Thiên Ngân học viện sinh ra một cảm giác bội phục.
Ngay lúc Lý Phàm đang trầm tư, từ trên bến cảng một đại hán mặc hắc bào, dưới chân cưỡi trên một thanh thiết kiếm to dày đã từ từ bay tới chỗ hắn. Thiết kiếm lượn trên không trung hai vòng rồi mới hạ xuống giữa lưng chừng không, trên kiếm đại hán hai mắt trợn lên quan sát Lý Phàm một lúc, đột nhiên cất tiếng:
"Tiểu tử, ngươi là tới học viện báo danh?"
"Vâng, tại hạ đến để báo danh thi tuyển vào Thiên Ngân học viện."
Lý Phàm hơi sửng sốt, theo sau chợt bật cười ôm quyền nói với đại hán.
"Vậy được, ngươi hiện tại nhảy lên kiếm này, ta sẽ mang ngươi đi vào bên trong đảo đến nơi báo danh. Hiện tại ngươi tới hơi sớm, thời gian báo danh là ba ngày nữa."
Đại hán gật gật đầu khoát tay chỉ thiết kiếm dưới chân nói.
"Vậy xin đa tạ đại ca."
Lý Phàm chắp tay cảm kích, chợt dưới chân khẽ điểm, cả người đã bắn lên cao tới ba trượng, vững vàng đứng trên thiết kiếm.
Đại hán nhìn thấy vậy trong mắt toát ra một tia thần quang khác lạ, nhưng cũng không nói gì mà chỉ gật gật đầu, theo sau điều khiển thiết kiếm bay đi.
Thiết kiếm ngân lên một tiếng rít dài, dưới nguyên lực của đại hán quán thâu liền biến thành một bóng đen xuyên phá không gian, hướng tới sâu bên trong Kim Sa Đảo phi tới.
Trên đường đi, đại hán hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, dường như không hề có hứng thú mở miệng. Mà Lý Phàm cũng không phải người thích bắt chuyện, nếu đối phương đã không chủ động lên tiếng hắn cũng đồng dạng ngậm miệng lại, hứng thú quan sát cảnh vật Kim Sa Đảo xung quanh.
Kim Sa đảo ngoài bãi cát "kim sa" đặc biệt bên ngoài, còn lại bên trong đảo thật ra cũng không có cái gì khác lạ cả. Nếu có một điểm đáng nói, thì thực sự cảnh vật trong đảo hết sức đẹp đẽ, núi cao sông dài, cây xanh hoa thắm, nơi nơi đều là mỹ cảnh thế gian hiếm thấy. Trên bầu trời mây trắng chầm chậm trôi, thi thoảng lại có một vài tiếng chim khiếu vang lên, kéo theo đó là một vài loại chim chóc kỳ lạ vỗ cánh bay qua, điểm xuyết thêm một chút sinh khí cho mảnh đất non xanh nước biếc này.
Chỉ là cảnh vật chim thú tuy đẹp, nhưng trên đường đi Lý Phàm tuyệt không nhìn thấy bất cứ thành trấn quận huyện nào, nơi nơi đều là đồng hoang rừng sâu, không hề có chút vết tích của con người. Đối với việc này, Lý Phàm đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, đang muốn quay sang hỏi đại hán bên cạnh nhưng thấy vẻ mặt lạnh như băng của đối phương, hắn đành cười khổ lắc lắc đầu, tự mình trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, hai mắt Lý Phàm chợt sáng lên, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói:
"Thì ra là thế...!"
Thiên Ngân học viện, chính là Nam Hoang đại lục đệ nhất học viện. Nó không giống như các tông phải tu đạo xưng hùng xưng bá, cũng không cần tới phàm nhân cúng lạy thờ phụng gì gì đó, nó chỉ đơn giản là một nơi mà võ giả trẻ tuổi khắp nơi có thể tiến tới mà học tập những tri thức về con đường tu đạo.
Những tông phái tu đạo bình thường, tuy ngoài miệng luôn nói là phải xa lánh hồng trần, một lòng hướng đạo nhưng sự thực vẫn phải có những liên hệ nhất định với thế tục, qua đó mà chiêu lãm những trẻ nhỏ có tiềm lực vào môn phái để làm nguồn máu mới.
Nhưng Thiên Ngân học viện thì khác, nơi này chỉ cần những thiên tài trẻ tuổi, trước mười tám tuổi phải đạt tới Tiên Thiên. Chỉ có những người như vậy, mới đáng giá cho học viện bồi dưỡng. Bởi vì chỉ có đạt tới tiêu chuẩn này, mới có thể có hy vọng đột phá Tinh Thần Biến.
Có thể nói, Thiên Ngân học viện chính là điểm khởi đầu của rất nhiều những bậc kiêu hùng trong tu chân giới. Vì vậy tại học viện, luôn luôn tạo ra những hoàn cảnh tốt nhất đê học viên tu luyện. Mà những thành trấn phàm nhân thế tục này, hoàn toàn không cần thiết đối với sự tu đạo của học viên, nên bên trên Kim Sa Đảo, sẽ hoàn toàn không có bóng dáng của bất cứ một phàm nhân nào. (Phàm nhân ở đây là chỉ những người không hề tu luyện, đến cả Huyền Võ Biến còn chưa đạt tới.)
Thiết kiếm đưa hai người Lý Phàm bay trong thời gian nửa nén hương cuối cùng cũng dừng lại tại một sườn núi. Bên trên núi, là một đình viện được xây bằng bạch ngọc, bên trong có một văn sĩ trung niên thân mặc thanh bào đang ung dung ngồi thưởng trà.
Đại hán đem thiết kiếm thu hồi, mang theo Lý Phàm tiến tới đình viện, hướng tới văn sĩ trung niên kia khẽ chắp tay nói:
"Vương tiên sinh, hôm nay lại có thêm một người tiến tới báo dánh. Tại hạ đã mang hắn tới nơi này để cho Vương tiên sinh xét duyệt."
"Ừ! Tiểu Bùi anh làm tốt lắm, tiểu tử này giờ cứ giao cho ta, anh đi trước đi."
Văn sĩ trung niên khẽ ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn thoáng qua Lý Phàm rồi quay sang đại hán cười cười nói.
"Vậy tại hạ xin đi trước."
Đại hán cũng gật đầu đáp lại, khẽ chào một câu rồi xoay người bước đi.
Trong đình viện, phút chốc chỉ còn lại Lý Phàm và văn sĩ trung niên, không khí trong giây lát dường như trở nên nặng nề hơn đôi chút.
"Ngồi đi ngồi đi. Hãy ngồi đây một chút, rồi ta sẽ từ từ nói cho ngươi quy củ tham gia khảo hạch vào học viện."
Văn sĩ trung niên dường như nhận thấy bầu không khí có chút không được tự nhiên, bèn hướng tới Lý Phàm nhiệt tình khoát khoát tay, muốn hắn ngồi xuống bên cạnh.
"Đa tạ tiên sinh!"
Lý Phàm khẽ gật đầu, cũng không từ chối liền ngồi xuống một thạch đôn đối diện với văn sĩ trung niên.
"Ừ, vậy mới được. Được rồi tiểu tử, giờ ta hỏi gì ngươi hãy trả lời cái đó. Nhớ là phải thành thật nghe chưa, nếu ngươi có nửa lời dối trá, vậy hậu quả..."
Văn sĩ trung niên đợi Lý Phàm ngồi xuống liền rút từ ngực ra một trúc giản và một cây bút lông. Sau khi đưa bút lông vào miệng liếm liếm mấy cái hắn bèn quay sang Lý Phàm từ từ nói. Cho đến câu cuối cùng, giọng điệu đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng.
"Tại hạ đã biết! Tiến sinh xin cứ việc hỏi."
Lý Phàm gật đầu đáp ứng.
"Được, đầu tiên ngươi tên là gì? Người ở nơi nào?"
Văn sĩ trung niên bắt đầu mở miệng hỏi.
"Tại hạ họ Lý tên Phàm, người Hải Biên quận thành."
Lý phàm bình tĩnh đáp lại. Đối với việc này, hắn thực sự thấy không có gì phải che dấu cả.
"Tốt, vậy ngươi lần này tới Thiên Ngân học viện là muốn khảo hạch nhập học?"
Văn sĩ trung niên khá hài lòng với thái độ của Lý Phàm, gật gật đầu hỏi tiếp.
"Vâng!"
Lý Phàm đáp.
"Vậy chắc ngươi đã biết quy củ báo danh của học viện chúng ta rồi chứ?"
Văn sĩ trung niên hỏi tiếp.
"Đã biết."
Lý Phàm gật đầu nói.
"Vậy thì được rồi."
Văn sĩ trung niên cười nói, vừa dứt lời bất chợt bàn tay khẽ động, hai ngón tay đã như ưng trảo nhanh như cắt vươn ra, chụp lấy cổ tay Lý Phàm.
Bụp...!
"Tiên sinh, ngài làm gì vậy?"