Chưởng thế chưa đến, nhưng chưởng phong đã như vô số những lưỡi dao sắc nhọn đem gương mặt Lý Phàm cắt qua, máu tươi chảy đầy.
Da thịt hắn từng miếng từng miếng bị cắt rơi ra, hoàn toàn giống như bị lăng trì bình thường. Nhưng Lý Phàm vẫn cắn răng không kêu một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn về Đồng Thánh.
Trong lòng Lý Phàm lúc này mảy may không hề có một chút sợ hãi. Nếu như đã biết là chắc chắn phải chết, vậy sợ hãi còn có tác dụng gì, chẳng bằng thản nhiên đối mặt còn hơn. Chỉ là hắn lúc này cũng không nhịn được sinh ra một tia tiếc nuối.
Đại thù với Băng Mi chưa báo, tung tích của phụ thân chưa tìm được, tất cả đều là những tâm nguyện mà hắn chưa thể hoàn thành.
"Nếu có kiếp sau, vậy Lý Phàm ta nhất định sẽ hoàn thành hai chuyện này. Phụ thân, thật xin lỗi người..."
Lý Phàm khẽ thở dài, trong đầu lúc này không khỏi hiện lên hình bóng của một nam tử cao lớn, vẻ mặt hòa ái vươn tay xoa nhẹ lên đầu hắn cười nói:
"Tiểu tử ngốc, hãy tạm ở lại đây. Ba ba còn có chút việc cần giải quyết, một thời gian nữa sẽ đến đón ngươi a."
Chỉ là nam tử này một đường biệt tích đã gần hai mươi năm, để lại hắn một thân một mình. Nhưng Lý Phàm trước giờ trong lòng không hề có một chút nào oán hận. Bởi vì trong lòng hắn, phụ thân từ trước tới giờ luôn là một nam tử mà hắn vẫn luôn luôn tôn kính nhìn lên, là một người đàn ông tốt nhất thiên hạ này...
Hai mắt Lý Phàm khẽ nhắm lại, lẩm bẩm tự nhủ:
"Phụ thân, nếu có kiếp sau hài nhi vẫn muốn được làm con của người."
Trong lúc Lý Phàm suy tư, một chưởng kia đã đến sát gần, dường như trong một khắc sau sẽ đem đầu hắn đánh thành thịt vụn.
Tê tê...!
Đúng lúc này không gian trên đầu Lý Phàm bỗng nhiên rung động, theo sau một không gian thông đạo cực lớn hiện ra, một cái đầu quái vật lớn tới trăm trượng toàn thân vằng chóe từ bên trong thông đạo từ từ xuất hiện.
Quái vật này đỉnh đầu trọc lốc, làn da nhăn nheo, hai mắt to tròn, hai lỗ mũi dài hẹp phun ra từng luồng bạch khí, phía dưới, là một cái mồm hơi nhọn nhô ra phía trước. Đây rõ ràng là đầu lâu của một con rùa cực lớn.
Cự quy vừa xuất hiện, bất chợt há mồm phun ra một cột sáng kim sắc thô to hướng tới Đồng Thánh bắn tới.
"Tất cả lui lại!"
Đồng Thánh sắc mặt khẽ đổi quát to một tiếng, theo sau bàn tay nắm lại thành quyền hướng tới cột sáng kim sắc kia một quyền đánh qua.
Oanh...!
Không gian run lên dữ dội, từng mảnh từng mảnh bị khí kình chấn cho nứt vỡ. Mà Đồng Thánh cũng bị một quyền kia đẩy lùi, dưới chân đạp đạp lui lại hơn ba bước mới có thể đứng vững.
Cùng lúc này đại quy cũng há mồm ra, hướng tới Lý Phàm một ngụm nuốt vào, theo sau cái đầu khổng lồ của nó dần dần lui lại biến mất trong không gian thông đạo.
Đồng Thánh thấy cảnh này không hề tức giận, ngược lại còn mở miệng cười dài:
"Ha ha ha! Bổn thánh vốn đã sớm nghi ngờ Càn Khôn Tháp này có tồn tại khí linh, xem ra thực sự là súc sinh ngươi rồi. Hiện tại chín mươi sáu tầng phía dưới này không có Bồ Lao chi chung, chắc chán là cất giữ tại ba tầng cuối cùng. Cũng được, để ta một quyền đánh nát cái tháp này ra, đoạt lấy bảo vật vào tay vậy!"
Lời hắn vừa dứt, cả người bỗng chốc nhanh chóng biến lớn, một khắc sau đã biến thành một cự nhân khổng lồ cao tới trăm trượng, đội trời đạp đất, toàn thân tỏa ra tử quang lẫm lẫm. Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, quyền đầu tử kim sắc hướng tới hư không một quyền đánh tới.
Oanh long long...!
Một quyền này, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, duy ngã độc tôn, giống như một vị thiên thần hàng lâm nhân gian, quân vương vi hành thế tục, một quyền đánh ra đủ để đập nát thiên địa, chấn võ sơn hà.
Uỳnh...!
Quyền đầu Đồng Thánh, mang theo khí thế vô địch không gì cản nổi trực tiếp phá khai vô số tầng không gian trong Càn Khôn Tháp, từ tầng thứ mười bốn này vượt qua vô số giới diện, xuyên qua tầng thứ chín mươi sáu, hướng tới không gian tinh bích (vách chắn không gian) tầng chín mươi bảy đánh tới.
Rầm...!
Một tiếng nổ lớn như thiên sơn địa liệt vang lên, không gian tầng chín mươi sáu trực tiếp bị một quyền này đánh nát, theo sau va chạm với tinh bích tầng chín mươi bảy bên trong. Nhưng quyền đầu lúc này giống như gặp phải một vách chắn rất lớn, nhanh chóng bị dội ngược lại.
"Đây là cái gì?"
Đồng Thánh hai mắt bắn ra tử quang lẫm lẫm, lạnh lùng quét tới nơi xảy ra va chạm.
Chỉ thấy chỗ này hiện giờ là một mảnh tinh bích trong suốt hình dạng giống như mai rùa, xuyên qua đó còn mơ hồ thấy được cảnh vật của tầng chín mươi bảy bên trong.
Mà cùng lúc Đồng Thánh nhìn qua, một tiếng nói mang theo vẻ cổ lão tang thương cũng chậm rãi vang lên truyền vào trong tai hắn:
"Tiểu tử, bằng vào chút bản lĩnh của ngươi mà muốn phá hủy Càn Khôn Tháp, thật sự là nực cười! Ta thực sự muốn xem xem, bằng vào một tiểu tử chưa tới Hóa Thiên Biến như ngươi, bằng vào cái gì mà muốn hủy tháp này."
Tiếng nói vừa dứt, không gian phía trên đầu Đồng Thánh chợt nứt ra, theo sau một cự quy lớn tới mấy ngàn trượng từ từ xuất hiện.
Cự quy này toàn thân tỏa ra kim quang rực rỡ, toàn bộ thân thể giống như được đúc bằng vàng ròng bình thường. Từ trên người cự quy, một luồng khí tức cổ lão vô cùng, giống như đã tồn tại qua vô số thời đại chầm chậm lan ra.
Đôi mắt kim sắc của cự quy quét qua, cuối cùng nhìn về Đồng Thánh, chậm rãi tiếp lời. Tiếng nói bình thản, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lẽo:
"Hiện tại ngươi nên cút ra khỏi đây cho lão phu!"
Dứt lời, cự quy khẽ há rộng miệng. Từ bên trong miệng nó, một thanh trường kiếm lấy một tốc độ nhanh đến không tưởng lao ra, hướng tới cự nhân do Đồng Thánh biến thành đánh tới.
Trường kiếm này bộ dáng cổ xưa, chuôi kiếm phong cách đơn giản không hề có hình dáng gì. Ngược lại lưỡi kiếm lại được phần thành hai bên đen trắng vô cùng quỷ dị. Ở bên trắng, sinh cơ bừng bừng, quang minh chiếu rọi, từ đó tỏa ra từng luồng sinh mệnh lực mạnh mẽ tuôn trào. Mà bên đen lại trái ngược hoàn toàn. Từng luồng khí tức tử tịch diệt vong thẩm thấu đi ra, dường như muốn đem sinh linh xung quanh hoàn toàn sát tuyệt mới thôi. Mà ở giữa lưỡi kiếm, được khắc nên hai chữ cổ tự như rồng bay phượng múa.
Thuận Thiên!
Tự cổ nghe đồn có Thuận Thiên Kiếm, là một trong ba kiện Nam Hoang sát khí.
Thuận Thiên, không phải là thuận với thiên đạo vô tình, mà là thuận theo Thiên Hạ Bách Tính.
Sinh tử hai đường, âm dương phân cách, chính là thiên chi áo nghĩa (ý nghĩa của thiên)
Thuận Thiên, chính là tuân theo thương sinh ý chí mà trảm sát tiên ma, đồ lục quỷ thần, đem đến cho thương sinh một đường luân hồi nguyện vọng...
"Thuận Thiên Kiếm! Không xong..."
Đồng Thánh vừa nhìn thấy chuôi kiếm này không khỏi thất thanh hô to giống như hắn cũng nhận ra lai lịch kiếm này, theo sau bàn tay khẽ động một thanh đại bổng tử sắc nhanh chóng hiện ra trên tay. Hắn nhìn cũng không nhìn một bổng vội vã xông lên hướng tới Thuận Thiên Kiếm đập tới.
Oanh long long...!
Thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quanh. Đất trời, trong một khắc này dường như đã lâm vào hắc ám trường tồn...