• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dần dần, dưới chân đám người Vũ Phong đã xuất hiện hình ảnh của những thành trấn, thôn làng phụ cận Lạc Nhật sâm lâm. Chỉ là khác biệt với ấn tượng về nơi đây trong lòng hắn, hiện tại khắp nơi đều là khói lửa mịt mù, xác chết đầy đất, kiến trúc hoàn toàn đổ nát.

Từ trên không có thể thấy được vô số những tử thi với thảm trạng không nỡ nhìn, tay cụt chân gãy, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Nhất là càng gần khu vực Hải Biên thành, số lượng người chết lại càng lúc càng gia tăng.

Có thể nói là "ngàn dặm không người, đất trời tử tịch".

"Khốn kiếp!"

Vũ Phong không nhịn được phải mắng to một tiếng, trong mát bốc lên lửa giận. Dù nơi này không phải cố hương của hắn nhưng cũng là nơi hắn sinh sống mười mấy năm trời. Tuy có thù oán với Băng gia nhưng Vũ Phong cũng không hề có một chút ác cảm nào với Hải Biên thành cả, ngược lại còn coi nó là quê hương thứ hai trong lòng mình. Hiện tại chứng kiến Hải Biên thành rơi vào thảm trạng như vậy, hắn làm sao lại không tức giận cho được.

Trong một khắc, Vũ Phong còn nảy sinh suy nghĩ từ trên tiểu thuyền nhảy xuống, tìm tới đám yêu thú gây ra chuyện này chém giết bằng sạch mới thôi.

"Đại ca, bình tĩnh đi. Cái gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi. Hiện tại chỉ có bình tĩnh mới có thể cứu được những nạn dân còn lại."

Đúng lúc này, Vũ Thanh Phong đang đứng một bên bèn lại gần vỗ nhẹ lên vai Vũ Phong, thấp giọng an ủi hắn. Tên thiếu niên này hiện tại cũng đã thu lại nét cười cười cợt cợt hằng ngày mà thay vào đó là bộ mặt nghiêm trọng hiếm thấy.

"Hừ!"

Vũ Phong thở ra một hơi thật dài, lửa giận trong mắt cuối cùng cũng dần dần biến mất. Chỉ là thay vào đó, một loại sát ý lạnh như băng đã lâu không thấy lại lần nữa xuất hiện trên người hắn.

Thấy tình cảnh này, Vũ Thanh Phong cũng chỉ có thể ngầm thở dài. Vị đại ca này của hắn, cái gì khác thì không biết nhưng có một điểm là quá trọng tình nghĩa.

Điều này trong một thế giới tàn khốc như tu đạo giới, rốt cuộc là tốt hay là xấu đây.

Tiểu thuyền lại một lần nữa tăng tốc bay đi, cuối cùng nửa canh giờ sau rốt cuộc đã tới được Hải Biên Thành.

Chỉ là tòa thành này hiện tại dáng vẻ vô cùng thảm hại, đâu còn một chút gì khí chất nguy nga như của ngày xưa nữa.

Tường thành đến chín phần đều là trong tình trạng đổ nát, đôi chỗ còn bị lở ra cả một mảng lớn giống như bị đạn pháo trực tiếp oanh tạc, cũng không biết rốt cuộc là do loài yêu thú khủng bố nào gây nên. Từng tốp binh sĩ từ ba tới năm người đứng canh gác trên thành lâu, bộ dáng mệt mỏi, khôi giáp tơi tả. Hơn nữa những binh sĩ này mỗi người đều là vẻ mặt bàng hoàng vô thần, giống như đã phải trải qua một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.

Trong thành, đám người Vũ Phong nhìn thấy tuy máu tươi nhuộm đỏ đường nhưng cũng không thấy một xác chết nào cả, ngược lại còn loáng thoáng thấy được người dân đi lại. Mà ở giữa trung tâm thành, thành phủ chủ là hơn trăm binh lính canh gác xung quanh. Những binh sĩ này tuy vẻ mặt sợ hãi nhưng khôi giáp trên người vẫn còn nghiêm chỉnh, xem ra cũng chưa phải trải qua chiến đấu.

"Tình hình hiện tại nghiêm trọng hơn ta dự tính rất nhiều."

Phong Linh thu lại nét cười hỉ hả, quay sang nhìn bốn người nghiêm mặt nói.

"Ừ! Bình thường từ Lạc Nhật sâm lâm vẫn thường có yêu thú bạo loạn lao ra tạo thành thú triều, nhưng chưa từng có lần nào quy mô lớn tới như vậy, mức độ phá hoại lại kinh khủng như vậy cả. Từ trên đường chúng ta tới đây, số người chết ít nhất cũng phải trên ba vạn rồi."

Vũ Phong khẽ thở dài, ảo não mở miệng.

"Hơn nữa còn có một điểm. Tường thành Hải Biên ta đã nhìn qua, tuy không thể coi là mười phần chắc chắn nhưng để ngăn chặn một bầy yêu thú mấy nghìn con hẳn là không thành vấn đề. Chỉ là nhìn bộ dạng tường thành hiện nay bị đánh thành rách nát như vậy, ta nghĩ trong đám yêu thú bên trong Lạc Nhật sâm lâm, chỉ có một loài mới có được sức tàn phá như vậy."

Lúc này một trong hai người tân học viên trong nhóm năm người Vũ Phong đột nhiên lên tiếng. Người này là một thanh niên cao gầy tầm mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt bình thường nhưng đôi mắt lại rất sáng, từ đó toát lên một vẻ thông minh lanh lợi. Trong mấy ngày vừa qua cùng nhau hành trình, Vũ Phong cũng biết được một chút về đối phương. Thanh niên này tên là Nguyễn Thái Học, là một người rất trí tuệ.

Nguyễn Thái Học vừa lên tiếng, mọi người xung quanh đều quay qua nhìn hắn. Tiếp theo Vũ Phong bước lên trước mở miệng hỏi:

"Vậy ngươi nói rốt cuộc là loài yêu thú nào, Thái Học đồng học?"

Nguyễn Thái Học nghe vậy khẽ mỉm cười gượng gạo, từ từ đi ra sát mạn thuyền nhìn xuống bên dưới. Một khắc sau, hắn chợt quay người lại, trong đôi mắt không ngờ lại toát lên một chút bối rối cùng sợ hãi, trầm giọng nói:

"Sâm lâm vương giả - Huyết Mao Ma Viên."

"Huyết Mao Ma Viên?"

Mọi người vừa nghe thấy cái tên này nhất thời sắc mặt đại biến, mà vẻ mặt Vũ Phong lại càng thêm tái nhợt. Hắn đối với những người kia lại càng hiểu rõ loài yêu thú này hơn, bởi vì hắn đã từng đụng chạm qua nó một lần trong lúc tu luyện tại Lạc Nhật sâm lâm.

Huyết Mao Ma Viên, yêu thú loài vượn, sinh sống thành đàn từ bảy tới mười con trong Lạc Nhật Sâm Lâm. Huyết Mao Ma Viên trời sinh thần lực mỗi một con đều phải cao tới năm mét có dư, sức mạnh vô cùng. Hơn nữa loài yêu thú này tuy hình thể khổng lồ nhưng trái lại lại nhanh nhẹn cực kỳ, dẻo dai linh hoạt, so với một Tông Sư cao thủ còn nhanh hơn nhiều.

Huyết Mao Ma Viên bình thường là yêu thú cấp năm đều ngang với võ giả Tiên Thiên, con mạnh một chút hoàn toàn có thể sánh ngang với Cương Nhu cao thủ.

Còn trong truyền thuyết Huyết Mao Viên Vương yêu thú cấp bảy, thực lực so với cường giả Phi Nhân Cảnh của loài người còn phải mạnh hơn, đã vô hạn tiếp cận Thần Kết Cảnh.

Loài yêu thú này tuy chỉ sống tại khu vực trung tâm Lạc Nhật Sâm Lâm, bình thường không hề ra khỏi phạm vi đó nửa bước nhưng cái danh hiệu vương giả sâm lâm của bọn chúng thì không một yêu thú nào dám khiêu chiến cả.

Bởi vậy có thể tháy, Huyết Mao Ma Viên là một tộc quần yêu thú đáng sợ tới mức nào. Lý Phàm trước kia trong khi tu luyện tại Lạc Nhật Sâm Lâm, trong một lần đuổi bắt yêu thú hắn đã được chứng kiến một con Huyết Mao Ma Viên cao sáu mét một mình đối chiến với cả một đàn Hắc Văn Vân Báo cấp năm, không ngờ cuối cùng chém giết hết cả đám. Sự hung bạo đó, lực lượng kinh khủng đó cho đến tận bây giờ vẫn làm Lý Phàm không tài nào quên được.

Tuy với thực lực của hắn hiện nay đã không cần phải sợ hãi quá mức đám yêu thú này, nhưng Vũ Thanh Phong thì sao, hai đồng học bên cạnh trừ Phương Linh ra thì sao?

Và quan trọng nhất, những phàm nhân yếu ớt vô tri kia, họ phải làm sao bây giờ. Đứng trước những cánh tay lực lưỡng đầy sức mạnh của đám yêu viên này, bọn họ chẳng khác gì những miếng thịt béo để cho chúng cắn xé cả.

"Dù có thế nào, vẫn phải tận lực tiêu diệt bầy ma viên này."

Lý Phàm đột ngột quay người lại, nhìn bốn người còn lại trầm trầm mở miệng. Trong giọng nói của hắn, không ngờ đã có thêm một chút điên cuồng, quyết tuyệt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK