• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phàm bất ngờ hô lên một tiếng, theo sau bàn tay khẽ động muốn rút lại. Nhưng lúc này văn sĩ trung niên đã thu tay về, cầm chén trà lên nhấp một ngụm ung dung nói:

"Rát tốt, gân cốt tân kỳ, tuổi chưa quá hai mươi. Hơn nữa nguyên lực trong người có tính phá hoại rất mạnh, hiển nhiên đã đột phá Thần Lực. Trong lớp trẻ tiến tới Thiên Ngân học viện, ngươi cũng có thể được xếp vào loại ưu rồi."

"Hả?"

Lý Phàm khẽ ngạc nhiên. Hóa ra người trước mắt này cầm tay hắn là để kiểm tra xem đã đủ tư cách báo danh chưa. Chỉ là người trước mắt này, ra tay cũng quá đột ngột đi.

"Hiện giờ ngươi đã đạt chuẩn báo danh, vậy đã có thể tiến vào học viện được rồi."

Văn sĩ trung niên cười cười nói, bàn tay khẽ động phía trên đã xuất hiện một tấm lệnh bài bằng đá, trên mặt khắc một chữ "Ngân". Hắn tiện tay ném cho Lý Phàm nhàn nhạt nói tiếp:

"Hiện tại ngươi cầm lấy lệnh bài này, hướng tới đường núi phía sau lưng ta đi thẳng lên là có thể tới được học viện. Đến lúc đó sẽ có người khác dẫn đường cho ngươi."

"Đa tạ."

Lý Phàm khẽ gật đầu, theo sau cũng không chần chừ, rời khỏi đình viện đi ra con đường núi phía sau mà văn sĩ trung niên vừa chỉ.

Chờ thân ảnh Lý Phàm đã khuất bóng, văn sĩ trung niên mới khẽ thở dài một tiếng, trong mắt ánh lên quang mang kỳ lạ lẩm bẩm nói:

"Nguyên lực trong người thật bá đạo. Tiểu tử này... rốt cuộc là đã câu thông được với loại nguyên lực nào?"

* * *

Trên con đường dẫn lên đỉnh núi, Lý Phàm mang theo tiểu Bạch trên vai bình tĩnh cất bước, vừa đi vừa quan sát quang cảnh hai bên đường. Nơi này nếu nói là đường núi cũng thật không chính xác, thực sự thì giống như một hiểm đạo vươn lên trời xanh hơn.

Đúng vậy, là vươn lên trời xanh!

Con đường này, không ngừng hướng tới phía trên vươn cao lên, mà độ dốc cũng càng lúc càng tăng. Hai bên đường, là vực thẳm hun hút, mây trắng lượn lờ, chỉ nhìn qua cũng đã biết nằm cách mặt đất phải tới nghìn trượng có hơn.

Lý Phàm đối với những điều này tuy thấy kỳ lạ nhưng cũng không quá để ý, dưới chân hắn nguyên lực tràn tới, đem cước bộ giữ cho ổn định từng bước từng bước đi tới đỉnh núi.

Cứ như vậy khoảng nửa canh giờ sau, Lý Phàm cuối cùng cũng tới được đích đến...

Trước mặt hắn lúc này, là một tấm bia đá cao tới trăm trượng, giống như là một thanh cự kiếm đâm thấu trời xanh. Bề mặt bia đá đầy vết rạn nứt phong rêu, toát ra một cỗ hơi thở tang thương hủ mục, cũng không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm tháng rồi. Trên bia đá, là bốn chữ to được viết bằng chu sa đỏ như máu, giữa ánh mặt trời tỏa ra hồng quang lấp lánh:

Thiên Ngân Học Viện!

Bốn chữ này nét bút như rồng bay phượng múa, phong vân quần vũ, mang theo một cỗ ý cảnh phiêu dật mà thanh cao, cổ xưa mà thần bí, giống như tiên nhân ngự gió mà đi, như trời xanh thản nhiên nhìn xuống chúng sinh trăm họ.

Lý Phàm hai mắt vừa nhìn thấy tấm bia đá này, trong đầu không khỏi hiện lên một hình bóng cao lớn mặc trường bào đạp trên thiên địa mà tới, một tay chắp sau lưng, một tay cầm bút lông vẽ lên bốn chữ. Thân ảnh này, chỉ tùy ý đứng đó nhưng lại có cái khí thế của thánh nhân giáo hóa thiên hạ, của tiên nhân cưỡi lên vạn vật. Cao quý mà chính trực không gì tả nổi.

Oanh...!

Ngay lúc Lý Phàm đang trầm tư, trong đầu hắn nơi ở sâu bên trong thức hải, Táng Thiên chi môn vốn bất động đã lâu bất chợt kêu lên một tiếng, một hồi âm thanh như rồng gầm hổ rú lan ra khắp thức hải Lý Phàm, làm cho hắn trong giây lát thanh tỉnh trở lại.

Vừa hồi thần, bên tai Lý Phàm chợt vang lên tiếng nói già nua mang theo vẻ cảm thán của Quy lão:

"Thật không ngờ, không ngờ Nam Hoang ta đến giờ vẫn còn một hậu bối có tu vi kinh khủng như vậy. Kẻ này chỉ bằng bốn chữ này, cho dù là so với ta lúc trước e rằng cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi."

"A!"

Lý Phàm khẽ gật đầu nhưng cũng không nói gì. Cuộc đời trước kia của Quy lão hắn tuy tò mò muốn biết nhưng cũng hiểu với tu vi của bản thân bây giờ tốt nhất không nên tìm hiểu là hơn. Chỉ là trong lòng Lý Phàm sự nhận thức với Thiên Ngân học viện không khỏi phải tăng lên một tầm cao mới. Nơi này có người có thể được Quy lão đánh giá cao như vậy, cũng không hổ danh là Nam Hoang đệ nhất học viện đi.

Lắc lắc đầu thu hồi tâm tư, Lý Phàm lúc này mới đưa mắt nhìn về phía sau bia đá.

Nơi đó cách hắn một khoảng, là một đại môn bằng đồng xanh cao tới mười mấy trượng bộ dáng kiên cố vô cùng. Hai bên đại môn, là hai thanh niên mặc thanh bào dáng vẻ tuấn dật, hai mắt lấp lánh hữu thần đang chia ra hai bên trái phải đứng canh cổng.

Lý Phàm thấy vậy bèn gật gật đầu đi tới, đến khi tới gần hắn khẽ mỉm cười chắp tay, hướng tới hai người này mở miệng:

"Hai vị đại ca, tại hạ là người đến báo danh nhập học Thiên Ngân học viện, kính xin hai vị đại ca làm ơn thông báo một tiếng."

"Sao? Người tới báo danh?"

Một trong hai vị thanh niên ánh mắt lóe lên, cẩn thận quan sát Lý Phàm đoạn đáp:

"Ngươi có mang lệnh bài của Vương tiên sinh tới không?"

"Có mang tới đây!"

Lý Phàm gật đầu, tay hơi vung lên tấm lệnh bài bằng đá đã từ không gian giới chỉ bay ra hướng tới người thanh niên kia.

Thanh niên vươn tay bắt lấy lệnh bài, sau khi nhìn qua một lượt liền gật gật đầu nói:

"Có lệnh bài chứng tỏ đã đủ tiêu chuẩn báo danh. Ngươi hiện tại đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi tới nơi đăng ký khảo hạch."

"Vậy xin đa tạ."

Lý Phàm cười cười chắp tay nói.

Thanh niên khẽ ừ một tiếng, theo sau liền dẫn Lý Phàm đi qua cổng, hướng tới phía bên trong học viện đi tới.

Hai người vừa bước qua cổng, đập vào mắt Lý Phàm chính là một quảng trường rộng lớn vô cùng, mặt đất đều được lát bàng bạch ngọc sáng loáng một màu. Giữa quảng trường, là một đài phun nước lớn hình tròn. Từ trong đài, từng cột nước màu tím nhạt thi nhau bắn lên cao tạo thành một quanh cảnh lung linh kỳ ảo.

Thanh niên dẫn đường thấy Lý Phàm dường như hứng thú với đài phun nước này bèn cười cười giải thích:

"Nơi đây là sân luyện công của ngoại viện học viện, hàng sáng phàm là ngoại viện đệ tử đều tới nơi này luyện công hai canh giờ. Còn đài phun nước kia, được gọi là Tử Linh Trì. Thứ nước nó phun ra, chính là một thứ linh thủy có tác dụng tẩy cân phạt cốt rất tốt đối với người tu luyện Huyền Võ Biến, Tử Tinh Hàn Thủy."

"Tử Linh Trì sao?"

Lý Phàm gật gật đầu, bất chợt hắn dường như nhớ ra điều gì đó, vội hỏi:

"Vị đại ca này, huynh nói Thiên Ngân học viện còn phân chia ngoại viện đệ tử là sao? Chẳng nhẽ còn có nội viện, hoặc là cả tinh anh đệ tử?"

"Cái này là tất nhiên rồi!"

Thanh niên dẫn đường cười cười vuốt cằm nói, theo sau từ từ giải thích:

"Thiên Ngân học viện chia làm ngoại viện đệ tử, nội viện đệ tử, cao cấp đệ tử và cuối cùng là tinh anh đệ tử."

"Vậy giữa những chủng đệ tử này có cái gì khác biệt?"

Lý Phàm nghe thấy vậy hứng thú hỏi tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK