Đêm!
Mưa tầm tã.
Cách Huyền Phong thành hơn mấy mươi dặm về phía bắc là một mảnh sâm lâm rừng rậm, cây cối um tùm yêu thú hoành hoành quanh năm, không biết đã tồn tại từ bao lâu trước được gọi là Lạc Nhật sâm lâm.
Trong truyền thuyết tại trung cổ thời kì, một vị đại năng giả từng hướng trời khiêu chiến, đứng tại Nam Hoang đại lục đem lần lượt từng cái mặt trời tại Thiên giới hư vô mờ mịt bắn rụng, trong đó một mặt trời rớt xuống tại một mảnh khu vực hiện tại, qua vô sô năm cuối cùng tạo thành Lạc Nhật sâm lâm.
Tại bên bìa rừng, một thân ảnh thiếu niên tĩnh lặng đứng đó. Hai mắt đen nhánh của thiếu niên nhìn về phía Lạc Nhật sâm lâm, trong đôi mắt nổi lên một mảnh quyết tâm thấy chết không sờn.
"Ta không hiểu tại sao bản thân lại chiếm được Táng Thiên Thánh Pháp, nhờ đó mà hai mắt cũng là thần kỳ có lại. Nhưng nếu ông trời đã cho ta cơ hội làm lại từ đầu, vậy Lý Phàm ta chắc chắn sẽ không bỏ phí. Chỉ là bản thân hiện tại nguyên khí bị phế vẫn là không cách nào hồi phục. Nếu mà để Băng gia bên kia biết được ta đã thần kỳ có lại đôi mắt, ắt sẽ lâm vào họa sát thân. Hiện nay cũng chỉ còn cách tiến vào Lạc Nhật sâm lâm, mượn nhờ đó náu mình, tìm cơ hội khôi phục lại đan điền khí hải."
Lý Phàm nhìn về Lạc Nhật sâm lâm một mảnh đen thui, mơ hồ còn nghe thấy tiếng thú rống từ xa vọng lại, hắn khẽ cắn răng đưa ra quyết định.
Bản thân đại nạn không chết mà còn thần kỳ có được cái này tuyệt thế kỳ công nhất định sẽ có cơ hội trở mình. Nhưng giờ đây Băng gia thế lớn cơ hồ đứng đầu cả Huyền Phong thành, bản thân nếu không tìm cách tránh đi chờ đợi thời gian khôi phục chắc chắn sẽ lại lâm vào tao ngộ bi thảm một lần nữa.
Vì vậy Lý Phàm mới một thân một mình mò đến Lạc Nhật sâm lâm, ẩn náu trong đó, chém giết yêu thú tìm cách khôi phục lại đan điền.
Tuy biết Lạc Nhật sâm lâm rất nguy hiểm, nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có đặt mình vào sinh tử tranh đấu, mới có cơ hội dục hỏa trùng sinh.
Dưới chân bước đi ra, thân ảnh cô độc nhưng thẳng tắp như thương của Lý Phàm dần dần tiến sâu vào bên trong, từ từ biến mất.
Tinh thần tập trung cao độ, Lý Phàm cước bộ thập phần cẩn thận. Hiện nay chỉ cần gặp bất luận cái gì yêu thú, cũng đủ để cướp đi sinh mạng của hắn.
Hắn trước kia chưa bị phế nguyên khí, võ công là ở tầng ba Võ Sư cảnh trong Huyền Vỗ Biến. Mà hiện nay nguyên khí mất đi, chỉ dựa vào một thân cơ nhục bình thường cũng chỉ ngang với bình thường Võ Đồ cảnh thấp nhất. Trong khi đó nhất cấp yêu thú cũng là bằng với nhân loại Võ Sĩ, còn cao hơn hắn một cái cấp độ, vì vậy bản thân hiện giờ không thể không cẩn thận.
Lần mò trong rừng hồi lâu, Lý Phàm đột nhiên hai mắt sáng lên,cuối cùng cũng tìm được một cái hang nhỏ, bên ngoài giống như hang gấu bình thường.
Dưới chân đi nhanh đến, Lý Phàm hai tai vểnh lên, sau khi xác định bên trong không có cái gì mãnh thú yêu thú tồn tại, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhàng lẩn đi vào.
Cái hang này không lớn, cũng chỉ cao rộng khoảng hai trượng bình thường. Là một cái hang thú bỏ hoang.
Bỏ công dọn dẹp qua một chút, Lý Phàm ngồi tại giữa hang, hai chân xếp bằng, tâm thần một mảnh thanh minh suy nghĩ về công pháp thần kỳ tự nhiên xuất hiện trong đầu mình, còn có tòa môn hộ thần bí kia nữa.
Trong thức hải hắn, tại nơi trung tâm sâu nhất, tòa môn hộ kia vẫn là nặng nề trôi nổi, yên lặng phun ra nuốt vào vô số kinh văn huyền ảo.
Lý Phàm tập trung nhìn kĩ, liền thấy cái này môn hộ phía trên rậm rạp vết nứt, dường như còn có cả vết máu loang lổ giống như là máu của thần ma các loại còn sót lại.
Môn hộ màu xám tro, từ thân cửa tỏa ra một luồng khí tức mục nát thê lương, không biết là đã tồn tại qua bao nhiêu vạn cổ thời kì, vô vàn năm tháng. Phía trên môn hộ, viết lên hai chữ đỏ tươi như máu, u ám mà thê lương: Táng Thiên.
Hai chữ Táng Thiên này, mang đến cho Lý Phàm một cái khí tức rất quen thuộc, đúng vậy. Là khí tức quen thuộc, giống như... giống như khí tức của những chữ viết trên phần mộ bình thường.
Mà thần bí môn hộ, thời thời khắc khắc phun ra nuốt vào kinh văn, hợp lại thành một mảnh văn tự mờ ảo, để cho Lý Phàm ánh mắt tập trung nhìn đến, chính là một bộ công pháp thần kì : Táng Thiên Thánh Pháp.
Bộ công pháp này , để cho Lý Phàm trong lòng một mảnh rung động thật sâu. Hắn trước kia từng có nhìn qua Băng gia gia chủ thi triển Hoàng cấp cao giai cồng pháp Băng Phong Vạn Lý Quyền, nhưng nếu đem so với Táng Thiên Thánh Pháp trước mắt này, thật giống như là phân chó so với kim cương, không, không thể so sánh. Vì nếu như so sánh, chính là khinh nhờn bộ công pháp trước mắt này.
Trên Nam Hoang Đại Lục, tu luyện chia làm bốn đại cảnh giới lần lượt là Huyền Võ Biến, Tinh Thần Biến, Hóa Thiên Biến , cuối cùng bạch nhật phi thăng, thành tiên thành thánh gọi là Tiên Nhân Biến.
Như Lý Phàm trước kia, chỉ là một tiểu Võ Sư trung kì giai đoạn thấp trong Huyền Võ Biến mà thôi, trên đại lục có thể xem như nhỏ yếu vô cùng không cần tính đến.
Mà công pháp cũng đồng dạng được chia làm mấy cấp bậc. Thấp nhất là bất nhập lưu công pháp là thứ đa số cấp thấp võ giả trên Nam Hoang đại lục tu luyện, rồi đến cao hơn là Hoàng cấp công pháp, rồi đến Huyền cấp công pháp, Địa cấp công pháp, Thiên cấp công pháp, thậm chí là trong hư vô truyền thuyết... Thần cấp công pháp.
Lý Phàm kiến thức thập phần nghèo nàn, không thể biết được Táng Thiên Thánh Pháp là công pháp cấp bậc gì, cũng không biết vì sao mà nó lại tự nhiên xuất hiện trong đầu mình. Nhưng mà hiện nay hắn cũng chẳng quản đến nhiều như vậy, cứ theo công pháp mà tu luyện, báo được đại thù trước mắt mới là vương đạo.
Tâm thần chìm đắm vào trong công pháp, trong đầu Lý Phàm, một thanh âm tang thương viễn cổ chầm chậm vang lên.
"Tiên tu Thiên Đạo, Thánh Tu Nhân Đạo, ta Diệt Vô Pháp Vô Thiên, tu Vô Đạo, cũng là Chân Đạo..."
Thanh âm này vang vọng trong đầu Lý Phàm vĩnh viễn không tiêu tan, mà cơ thể hắn dưới Táng Thiên công pháp toàn thân cũng bắt đầu bốc lên một tầng hắc khí. Hắc khí này không phải sát khí, không phải quỷ khí yêu khí, mà là một loại tử khí của xác chết, tuôn ra một cỗ hơi thở mục nát, mai táng chư thiên.
Toàn thân cơ thể hắn dần dần trở nên đen kịt, vô số hắc khí quấn quanh chui vào bên trong cơ thể, xâm nhập vào mỗi tấc da thịt xương cốt của Lý Phàm, chữa trị lại đan điền đã bị đánh nát của hắn. Dưới sự tẩy rửa của tử vong hắc khí, đan điền của hắn có thể thấy được bằng mắt thường đang nhanh chóng lành lại, trỏ về nguyên vẹn như trước.
Mà lúc này, bên ngoài hang động Lý Phàm tu luyện thanh thế còn kinh khủng hơn nhiều.
Chỉ thấy xung quanh hang động một phạm vi hơn trăm trượng, hắc phong hoành tảo, là rụng tung bay, dưới đất từng hồi hắc khí bốc lên kéo theo đó là vô số hài cốt xương thú mục nát, hướng đến phía hang động của hắn bay tới, sau khi tới gần liền hóa thành bột phấn, theo sau cùng với hắc khí liền xâm nhập vào trong cơ thể Lý Phàm.
Oanh long long!!!
Trong cơ thể vang lên một hồi nổ lớn, Lý Phàm hai mắt bỗng nhiên mãnh liệt mở ra, há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu này đen ngòm, hôi thối, dường như là kết tinh tất cả tạp chất, cặn bã trong người hắn.
Hắn vô thức đưa tay sờ sờ lên bụng, hai mắt đen tối lóe lên một tia sáng vui mừng ảm đạm, ngạc nhiên nói:
"Đan điền của ta... đan điền của ta vậy mà... hoàn toàn khôi phục. Không, không phải là khôi phục, mà đã phát sinh ra một loại biến hóa kinh thiên, càng thần kì hơn trước nhiều lắm. Hơn nữa nguyên khí của ta, cũng đã trở lại võ đồ cảnh giới đỉnh phong, sắp đột phá lên võ sĩ rồi a."
Trong người Lý Phàm, ở chỗ đan điền đã biến thành một cái hắc động đen ngòm, liên tục phun ra nuốt vào hắc khí mục nát. Mà mỗi lần nó phun ra, trong đó lại lao đi ra từng tia từng tia nguyên khí hắc ám đen tuyền, u ám, cường đại.
"Không biết rốt cuộc là công pháp gì, lại thần kì như vậy a, chỉ tu luyện sơ qua cũng có thể đem ta một thân nguyên khí hồi phục trở lại Võ Đồ cảnh."
Lý Phàm vui mừng nói, hắn khẽ vặn người, toàn thân xương cốt cơ bắp vang lên một hồi răng rắc rung động. Bất chợt hắn khẽ ngẩng đầu, hai mắt kích xạ nhìn về phía xa, âm trầm nói:
"Hừ, Băng Mi, Băng gia, các ngươi lấy oán báo ân, tất sẽ bị trời phạt. Là ông trời giúp ta có được công pháp thần kì này. Ngày tàn của Băng gia, sẽ không còn xa nữa đâu. Hừ Băng Mi Băng gia gia chủ phụ thân ngươi, cũng chỉ là một cái Tông Sư đỉnh phong cảnh giới mà thôi. Cho ta thời gian, có Táng Thiên Thánh Pháp thần kì này trong tay chắc chắn tương lai không xa sẽ siêu việt hắn, lúc đó sẽ triệt để chém giết Băng gia của ngươi, chém giết ngươi báo thù rửa hận. Một thân nam nhi sống trong trời đất, nếu không thể trả lại sự khuất nhục này, Lý Phàm ta cũng nhục nhã vì đã sinh ra trên đời."