Hai ngày sau, tại một trấn nhỏ nằm cách Hội An quận thành hai mươi dặm, một thanh niên mặc áo vải thô, tóc để xõa vai lẳng lặng bước đi. Trên vai hắn là một con tiểu lang màu trắng. Gương mặt thanh niên anh tuấn bất phầm nhưng phía trên mắt trái lại có một vết sẹo dài vắt ngang qua, làm cho khí chất cả người hắn thêm vài phần lăng lệ.
Người này, tất nhiên chính là Lý Phàm sau khi thay đổi dung mạo.
Lý Phàm đưa tay sờ sờ lên vết sẹo nơi mắt trái, trong lòng không khỏi than thở, bí pháp thần diệu bậc này bình sinh trước giờ hắn mới thấy qua lần đầu.
Một ngày trước hắn mang theo tiểu Bạch tiến tới nơi này, sau khi tìm tòi, cuối cùng cũng chọn lấy dung mạo của một nam tử vừa chết đi. Lúc này Quy lão từ bên trong Càn Khôn Tháp hiện thân, thi triển bí thuật Hoán Đổi Càn Khôn làm cho gương mặt Lý Phàm biến hóa giống hệt với người vừa chết đi giống như đúc. Loại biến hóa này, không phải ảo thuật lừa gạt che mắt người mà hoàn toàn là da thịt gương mặt biến thành một hình dạng khác hoàn toàn. Có thể nói, so với gương mặt người bình thường hoàn toàn không có gì khác biệt (cái này tương đương với giải phẫu thẩm mĩ thời hiện đại đó a).
Đến hôm nay sau khi đại công cáo thành, Lý Phàm mang theo tiểu Bạch đi dạo quanh trấn nhỏ này mua sắm một số vật tư lương thực cần thiết, chuẩn bị hành trình tiến tới Đông Hải. Hắn trước giờ chưa từng ra biển, nhưng cũng nghe đồn qua biển lớn mênh mông, nếu không có chuẩn bị gì mà đi thì chẳng khác gì tự sát.
Đúng lúc này, bên trong thức hải Lý Phàm một tiếng nói già nua vang lên:
"Tiểu tử, hiện tại ngươi nên tiến tới An Định Quận Thành, sau đó tìm cách thuê hoặc đóng thuyền tiến ra Đông Hải."
"Thuyền sao?"
Lý Phàm lẩm bẩm đáp lại.
"Ừ! Nhưng ta khuyên ngươi nên tự đóng thuyền. Kim Sa Đảo kia là nơi Thiên Ngân học viện tồn tại, phàm nhân căn bản không biết được. Vì vậy ngươi muốn tiến vào đó, cũng chỉ có thể đóng thuyền tự đi mà thôi."
Quy lão chậm rãi nói, giải thích một lượt cho Lý Phàm.
"Cái này, vậy cũng đúng. Nhưng mà tiểu tử không hề biết vị trí của Kim Sa đảo. Nhỡ may tiến ra biển rồi bị lạc thì sao a?"
Lý Phàm gật gật đầu, theo sau hơi buồn bực nói.
"Hừ! Cái này ta đã sớm đoán được, một tên tiểu tử thân cô thế cô như ngươi mà biết được vị trí của Kim Sa đảo mới lạ đó. Nhưng cũng không sao, trong ký ức của ta thì Thiên Ngân học viện này mỗi năm năm lại tuyển học viên một lần, mà lượt hiện tại cũng chỉ còn hai tháng nữa. Ngươi cứ tiến tới An Định quận thành sau đó thăm dò một chút, chắc chắn sẽ gặp được những thế gia công tử khác trên đường tiến tới học viện. Đến lúc đó chúng ta tìm cơ hội đi theo bọn họ là được."
Quy lão hừ một tiếng, trầm trầm nói. Tên tiểu tử này quả thật là một tên đầu đá, chỉ biết làm việc như trâu húc mả chẳng hề suy nghĩ gì. Nếu lão không xuất hiện mà để mình tên này tiến ra Đông Hải, chỉ sợ chưa nhìn thấy bóng Kim Sa đảo ở đâu đã phải làm mồi cho cá rồi a.
"Hắc hắc! Vẫn là tiền bối cao kiến a."
Lý Phàm xấu hổ gãi gãi đầu, cười cười nói. Theo sau dường như hắn nhớ ra điều gì đó, vì vậy tò mò hỏi tiếp:
"À còn một điều này, tiểu tử vẫn luôn muốn thỉnh giáo tiền bối một chút."
"Việc gì?"
"Là thế này, ta vẫn nghi hoặc không rõ vì sao trong Càn Khôn tháp tiền bối lại bày ra các thử thách như vậy? Mục đích là để làm gì? Theo như ta thấy dù là đám người Tinh Thần Biến cảnh giới cũng không có cách nào tiến tới tầng chín mươi chín của Càn Khôn Tháp, ta và đám người chưa đạt tới Tinh Thần Biến kia tiến vào Càn Khôn Tháp không phải là nắm chắc cái chết a?"
Lý Phàm thận trọng hỏi. Đối với việc sàng lọc tàn nhẫn trong Càn Khôn Tháp, hắn là vẫn chưa thể quên được đấy.
"Ha ha! Cái này tiểu tử ngươi nói đúng một điểm. Càn Khôn Tháp, là không ai có thể tiến tới tầng thứ chín mươi chín được."
Quy lão nhàn nhạt cười đáp.
"Vậy tại sao còn bày ra thử thách như vậy làm gì?"
Lý Phàm đối với điều này đã sớm đoán được một hai phần, cũng không quá ngạc nhiên vì vậy hỏi tiếp.
"Điều này phải nói từ đầu..."
Quy lão chậm rãi nói, theo sau dùng giọng trầm trầm kể lại.
"Trước kia Càn Khôn Tháp từng bị hủy hoại một lần. Ta thân là khí linh của nó cũng lâm vào ngủ say. Đến mấy tháng trước thì ta thức tỉnh, vì vậy gây ra thiên tượng cuối cùng kéo đám người kia đến tìm bảo vật. Mà ta từ khi thức tỉnh, cũng đã phát hiện ra nghĩa vụ của mình là phải tìm được người kế thừa Càn Khôn Tháp, vì vậy ta mới khai mở Càn Khôn Tháp ra để đám người kia tiến vào hòng chọn ra người thích hợp. Nhưng như ngươi cũng đã biết, điều kiện nhận chủ của Càn Khôn Tháp khá khó khăn, vì vậy ta cũng không hy vọng trong thời gian ngắn tìm được người thích hợp, hoặc có thể nói là vô vọng, dù sao Việt Tộc tuyệt tích đã quá lâu rồi. Thế nên ta mới dùng Càn Khôn tháp bày ra thử thách các tầng để tìm những người có tiềm lực, hơn nữa còn nói phải đi đủ chín chín tầng tháp mới có thể thành công, nếu không là chết. Điều này chính là để khảo nghiệm đảm lược. Nếu một người dù thiên phú tu luyện có tốt đến đâu mà ngay cả gan tiến vào Càn Khôn Tháp còn không có, vậy tương lai cũng chỉ là đồ vô dụng, vì vậy sẽ bị loại ngay ngoài cửa."
Quy lão từ từ giải thích. Trầm ngâm một lúc mới tiếp tục nói:
"Thứ hai, bày ra các khảo nghiệm trong Càn Khôn tháp chính là để thử nghiệm bản lĩnh. Một người dù có đảm lược ngang trời mà bản lĩnh yếu kém thì cũng không được, cũng sẽ bị đào thải, từ đó chọn ra những người ưu tú nhất. Giả dụ nếu như ngươi không xuất hiện, thì đến một lúc nào đó mà ta cảm thấy những người được chọn đã tới cực hạn, ta cũng sẽ dừng việc khảo nghiệm lại, qua đó hiện thân mang bọn họ đi."
"Thì ra là vậy!"
Lý Phàm lúc này mới hiểu ra gật gật đầu. Nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi tiếp:
"Vậy còn đám người Tinh Thần Biến kia thì sao? Dựa theo bản lĩnh của bọn họ cũng đủ tiến tới tầng hơn chín mươi a."
"Bọn họ, hừ! Bọn họ chắc chắn sẽ không được chọn. Ngươi biết vì sao ta chỉ chọn võ giả dưới Tinh Thần Biến không? Là vì bọn họ chưa gia nhập bất cứ môn phái nào cả, đạo tâm nguyên thủy, thích hợp với việc kế thừa đạo thống của chủ nhân Càn Khôn Tháp. Mà đám người Tinh Thần Biến kia tất cả đều là người nằm trong danh môn đại phái, đạo tâm chắc chắn không ít thì nhiều đã bị ảnh hưởng, không thích hợp với đạo của tộc ta. Vì vậy bọn họ sẽ không thể nào tiến tới tầng cuối cùng của Càn Khôn Tháp được. Dù là tên tiểu tử gọi là Đồng Thánh kia tuy khá mạnh, nhưng muốn dựa vào sức mạnh mà đột phá ba tầng cuối cùng, cũng là người si nối mộng mà thôi."
Quy lão khẽ hừ lạnh, lạnh lùng giải thích cho Lý Phàm.
Mà Lý Phàm lúc này nghe xong cũng không lên tiếng nữa, dường như trong thời gian ngắn còn đang tiêu hóa những lời này.
Một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
"Tiền bối, hiện tại chúng ta nên lên đường thôi. Ta muốn nhanh chóng tiến vào Thiên Ngân học viện."
"Được! Lại nói tiểu tử ngươi tu vi hiện giờ tuy là tiên thiên cường giả, nhưng nếu vào trong Thiên Ngân học viện cũng chỉ là tầng lớp tạp dịch đệ tử thấp kém nhất, vậy cũng không ổn. Ta muốn trong thời gian mấy tháng tới khi đi trên biển làm cho ngươi tăng lên tới Thần Lực hoặc có thể là cả Cương Nhu cảnh, như vậy khi tiến vào học viện mới có thể có một chút địa vị. Ít ra sẽ không vì phải làm mấy cái tạp dịch nhiệm vụ linh tinh mà trễ nải tu luyện."
Quy lão ừ một tiếng, theo sau trầm trầm nói.
"Vậy cứ theo lời tiền bối là được."
Lý Phàm cũng không phản đối gì gật đầu đáp ứng. Dứt lời hắn cũng không nân ná thêm, dưới chân khẽ điểm cả người đã hóa thành một đạo hắc ảnh lao ra phía ngoài trấn. Những người đi đường xung quanh chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, cũng không phát hiện thấy bất cứ điểm gì.
An Định quận thành là một quận thành thuộc vùng duyên hải trung bộ, dân số hơn bảy tám mươi vạn người, vô cùng sầm uất. Nơi này ngư nghiệp phát triển, dân cư phần lớn làm nghề chài lưới, ngoài ra do nằm gần biển nên hàng năm có rất nhiều du khác tới lui, vì vậy nhà trọ tửu điếm nơi đây làm ăn cũng rất phát đạt.
Trong một tửu điếm tên là Phong Hải lâu, trên tầng hai bên một chiếc bàn kê sát cửa sổ, một thanh niên mặc hắc y, trên mắt trái có một vết sẹo đang lẳng lặng ngồi đó, hai mắt chăm chú nhìn xuống đường phố bên dưới.
Mà bên cạnh thanh niên, một con tiểu lang màu trắng thì lại một bộ hùng hổ càn quét các đĩa thức ăn trên bàn, dáng vẻ hoàn toàn không chút để ý tới vị chủ nhân bên cạnh.
Thanh niên dường như cũng không để ý, chỉ lẳng lặng uống rượu. Một lúc lâu sau, hai mắt thanh niên chợt sáng lên, khóe miệng lẩm bẩm rất nhỏ, như nói với bản thân, lại như đang nói với một người vô hình nào đó:
"Cuối cùng cũng đến rồi, không uổng công ta trờ đợi hơn một tuần trời a."