Một tiếng nói khàn khàn từ xa vọng tới khiến Lý Phàm khẽ ngẩn ra, theo sau ánh mắt nhìn qua.
Chỉ thấy cách hắn không xa, phía trước cửa mộ Hưng Đạo Vương, là từng tốp nhân mã đang tụ tập đứng đó, quần áo khác nhau, cũng không cùng một thế lực nhưng nhìn bộ dạng kẻ nào cũng vô cùng chật vật, dường như là hành trình trong Ngạ Quỷ giới này cũng ăn phải thiệt thòi không nhỏ.
Mà trong những nhóm thế lực này, là một tốp tầm năm sáu người, trên thân khoác quần áo tử sắc, phía trên thêu hình một con đại ưng vỗ cánh. Mà trong năm sáu người này, một lão giả tốc nâu đang hung hăng nhìn về phía Lý Phàm, âm trầm mở miệng:
"Tiểu tử, lần trước phá chuyện tốt của lão phu, vốn muốn tìm ngươi tính sổ, không ngờ hôm nay lại đơn giản gặp được ở đây. Nghĩ lại cũng là tiểu tử ngươi đen đủi a."
Lý Phàm nhìn lão giả này, một lúc sau rốt cuộc cũng nhớ ra. Người này chính là vị trưởng lão Tử Ưng môn lân trước muốn giết chết hán tử Thiết Trụ kia, sau lại bị hắn ra tay ngăn cản. không ngờ đối phương cũng tiến vào Ngạ Quỷ giới này, hơn nữa dường như còn đi cũng những tên khác trong môn phái.
Mà trong đám người đối phương, một người đàn ông trung niên mặc tử kim bào được đám người lão giả tóc nâu vây quanh cũng khiến Lý Phàm đặc biệt chú ý. Kẻ này nếu như không sai mà nói, là một cao thủ Tiên Thiên Hàng thật giá thật, hơn nữa cũng không phải là cái loại Tiên Thiên sơ cấp bình thường. Mà những kẻ xung quanh cộng cả lão già tóc nâu là bốn người, tất cả không ngờ đều là đỉnh cấp tông sư.
Khẽ nhíu mày, Lý Phàm lúc cứu Thiết Trụ đã sớm liệu được những kẻ này sẽ gây phiền toái cho mình, chẳng qua hắn cũng không chút sợ hãi. Ân oán tình cừu, giang hồ đen trắng, việc hắn đã làm thì không bao giờ hối hận.
Cười dài một tiếng, Lý Phàm bước tới phía trước, nhìn đám người Tử Ưng môn ngang nhiên nói:
"Lần trước hán tử Thiết Trụ kia là một kẻ nhiệt huyết, ta không muốn thấy hắn chết oan uổng trong tay lão già ngươi vì vậy mới cứu hắn một mạng. Chuyện này thật ra cũng không có gì, nhưng nếu các ngươi đã muốn truy cứu vậy thì cứ lên đây đi, lý Phàm ta cúng sẵn sàng bồi tiếp."
"Hừ! Tiểu tử khốn kiếp không biết trời cao đất dày, ta thật muốn xem xem ngươi dựa vào cái gì mà to mồm như vậy."
Một lão già thân hình to béo đứng bên cạnh lão già tóc nâu đột nhiên mở miệng, theo sau cũng chưa đợi Lý Phàm trả lời mà khẽ quát lên một tiếng, theo sau thân hình to lớn lại nhanh nhẹn dị thường, dưới chân khẽ điểm, cả người như một con gấu lớn đánh về phía Lý Phàm.
Mỗi một bước hắn đi tới, mặt đất dưới chân lại nứt ra từng khe nhỏ, vụn đá tưng bay. Tên trưởng lão mập này một đôi cự chưởng vung lên, giống như chim ưng vồ thỏ, diều hâu đớp mồi, bên trong bao hàm một chút già thiên chi thế, hướng tới Lý Phàm mà hung hăng đánh xuống.
"Tiểu tử, nếm thử một chiêu Già Thiên Đại Thủ của ta"
"Hừ! Một con lợn béo mà thôi, có tư cách gì ở trước mặt ta khua tay múa chân, cút ra cho ta."
Lý Phàm trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, theo sau lạnh lùng bước tới, bàn tay vươn ra nắm lại thành quyền, năm ngón tay hơi khom lại, theo sau đánh ra một thức Khán Sơn Hà.
Phanh phanh phanh...!
Một hôi tiếng da thịt va chạm chát chúa vang lên. Lý Phàm trong khi tiếp cận tên trưởng lão mập này, liên tục đánh ra mười quyền liên tục, mỗi một quyền đều mang theo núi sông chi thế, nặng nề mà trôi chảy, hùng vĩ mà thanh thoát, đánh cho chưởng thế của hắn tan tác, nguyên khí sôi trào, cuối cùng không nhịn được mà phải hộc ra một ngụm máu tươi, kinh hãi lui lại phía sau.
"Tên này còn trẻ như vậy, sao lại có thực lực cao thế này, thực lực này đã không hề kém gì Tiên Thiên cao thủ."
Trong đầu trưởng lão mập nổi lên hàng loạt nghi vấn. Hắn hầu như vừa cùng Lý Phàm giao thủ thì đã bị đánh trọng thương, mà bản thân hắn là một vị Tông Sư đỉnh phong, người có thể nhanh chóng làm hắn thảm bại như vậy thì ngoài Tiên Thiên cảnh ra đã chẳng có ai nữa rồi.
"Chạy đi đâu, nằm xuống cho ta."
Lý Phàm thấy trưởng lão mập lui về phía sau thì mở miệng quát to, theo sau hắn dưới chân bước ra, quyền đầu vung tới nhắm thẳng vào đầu tên trưởng lão mập đánh tới.
Một quyền này xuyên qua không gian tạo nên từng tiếng xé gió đinh tai, bên trên quyền đầu nguyên khí sục sôi, khoảng không cũng khẽ vặn vẹo đi. Nếu tên kia trúng phải một quyền này, vậy đầu lâu nhất định phải nát bấy.
"Dừng lại cho ta!"
Nhưng quyền đầu Lý Phàm chưa kịp đánh tới, thì một tiếng quát lớn đã vang lên bên tai hắn, theo sau một bàn tay lớn đầy những móng tay sắc nhọn như đao đã nhanh như cắt ngăn ra cản lại quyền đầu của Lý Phàm.
Oanh...!
"Hừ! Tiên Thiên đỉnh cường giả."
Lý Phàm dưới chân đạp đạp mấy bước lui lại, gắt gao nhìn vào thân ảnh phía trước mặt.
Đối diện hắn lúc này chính là trung niên nhân mặc tử kim bào của Tử Ưng Môn. Chẳng qua hình thể hắn lúc này đã xảy ra biến đổi lớn, thân thể cao tới sáu thước, trên mặt mơ hồ có lân phiến mọc ra. Mà nhất là đôi tay của hắn, đã trực tiếp biến thành một cặp ưng trảo khổng lồ.
"Đúng là thiếu niên anh tài, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, là do người của lão phu đã lỗ mãng trước. Thật xin lỗi vị tiểu huynh đệ đây."
Trung niên nhân nhìn chằm chặp Lý Phàm một lúc, theo sau bỗng dưng khẽ cười nói. Mà cùng lúc này, cơ thể hắn cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
"Môn chủ, sao lại vậy, tên tiểu tử này."
Tên trưởng lão mập kia kinh ngạc hỏi, hắn rõ ràng không hiểu hai bên vốn đang tranh đấu, môn chủ vì sao lại chuyển thành khách khí với tên tiểu tử trước mắt này như vậy.
"Câm mồm, chúng ta đi."
Trung niên nhân khẽ quát, ánh mắt nhìn thật sâu Lý Phàm một lần nữa theo sau dẫn nhân mã quay trở lại chỗ ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, một bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ là trong lúc này lỗ tai của mấy tên trưởng lão Tử Ưng môn cũng vang lên một âm thanh rất nhỏ.
"Tên tiểu tử này có chút cổ quái, tuy chỉ là Tông Sư trung cấp nhưng chiến lực lại mạnh phi thường. Nếu ta giao chiến với hắn, tuy có thể thắng nhưng nhất định sẽ không tránh khỏi chút thương thế. Mà hiện giờ trong đây rồng rắn hỗn tạp, nếu bị thương sẽ bị kẻ khác thừa nước đục thả câu. Tốt nhất nên chờ khi tất cả tiến vào trong mộ của Hưng Đạo Vương này, sau đó mới tìm cách xử lý hắn."
"Môn chủ anh minh, đúng là nên làm như vậy."
Nghe thấy lời này, bốn tên trưởng lão cũng khẽ ngẩn ra, sau đó gật gù khen phải. Mà ánh mắt bọn họ nhìn về Lý Phàm, cũng càng thêm âm trầm.
Đối với những ánh mắt này, Lý Phàm điềm nhiên không để ý tới. Trung niên nhân kia tự nhiên thu tay, cũng là hợp với ý hắn. Trong cổ mộ đày dãy nguy hiểm này, hắn cũng không muốn phải giao đấu một cách vô ích. Mà tên kia, cũng là một vị Tiên Thiên đỉnh phong cao thủ hàng thật giá thật, nếu vì đánh với hắn mà bị thương thì thật không đáng.
Nghĩ như vậy, Lý Phàm cũng khẽ lắc đầu, tiến tới trước mộ phủ Hưng Đạo Vương, gia nhập vào nhóm người đang đứng tại đây tò mò tìm hiểu mộ phủ.
Chỉ thấy cửa vào ngôi mộ này được xây bằng đồng xanh, bên trên dán đầy phù chú các loại, Lý Phàm xem mà cũng không hiểu chút gì. Mà phía trên cửa mộ, được vẽ nên từng bức hình ảnh vô cùng sống động, tả lại từng tình cảnh khi còn sống của vị Hưng Đạo Vương này.
Ba lần dẫn quân ngăn chặn sự xâm lấn của Hung Nô Dị Tộc, một kiếm chỉ thiên, ngàn quân tiến tới, khí thê oai hùng vô địch.
Trên hoàng điện trước long ngai, đứng trước đức cửu ngũ chí tôn mà hào hùng nói ra một câu:"Muốn hàng, chém đầu tôi đi rồi hãy hàng."
Đứng trước ngàn vạn dị tộc xâm lân, cười nhạt mà nói:"Năm nay, thế giặc nhàn."
Từng đoạn sự tích, từng trang sử hào hùng của vị Hưng Đạo Vương này như được tái hiện lại qua từng bức phù điêu trên cửa mộ, giống như một bản chiến ca đời đời bất hủ, vạn kiếp không phai.
Lý Phàm nhìn những hình ảnh này mà trong lòng nổi lên một sự kính trọng sâu sắc với Hưng Đạo Vương. Làm người mà có thể làm đến mức này, cũng đã không uổng công sinh ra trên trời đất.
"Đã làm trai đứng trong trời đất,
Phải có danh gì với núi sông." (*)
(*):Nguyễn Côn Trứ Thi Bút.
Hưng Đạo Vương, trong truyền thuyết là một vị nhất đại quân thần, tay nắm giữ xã tắc thần khí, trấn áp quỷ thần, yêu ma kinh sợ. Trước kia ở vào thời kì viễn cổ, thời đại vương triều đại Trần thống nhất Nam Hoang đại lục, từng bị một nghìn tám trăm vạn dị tộc Hung Nô xâm lấn, hung uy che trời, hung tàn vô lối. Vó ngựa đi đến đâu cỏ không thể mọc, núi hồ khô cạn, bách tính lầm than.
Lúc này Hưng Đạo Vương dẫn theo quân đội Đại Trần vương Triều, một trận huyết chiến, chém giết tám trăm vạn quân Hung Nô, tạo nên một truyền kì bất diệt.
Mà về sau thêm hai lần Hung Nô xâm lấn, đều bị Hưng Đạo Vương ngăn chặn, đuổi giết đến tận Thần Châu tịnh thổ, làm cho dị tộc Hung Nô gần hai trăm vạn người sợ đến vỡ gan mà chết, về sau không còn dám sang xâm phạm Nam Hoang đại lục nữa.
Mà Hưng Đạo Vương lúc này cũng lui về ở ẩn, về sau nghe đồn đã bạch nhật phi thăng, đắc đạo thành tiên, không ngờ cuối cùng đã vẫn lạc từ bao giờ, mộ nằm tại đây.
Lý Phàm càng nghĩ mà càng cảm thấy trong lòng rung động. Càn Khôn tháp này rốt cuộc là một nơi như thế nào, mà vị chủ nhân Càn Khôn tháp này, khi còn sống lại là tồn tại đáng sợ ra sao? Nên biết khi Hưng Đạo Vương còn sống, tu vi cũng đã là bước cuối cùng của Thần Biến Cảnh, vô địch dưới Hóa Thiên Cảnh, đệ nhất Thánh nhân, được gọi là Trần Thánh, so ra còn mạnh hơn vô số lần với cái gì Đồng Thánh các loại.
Vậy mà không ngờ sau khi chết lại được lập mộ nơi đây, điều này làm Lý Phàm càng lúc càng thêm khó hiểu...