Lý Phàm cười nói, theo sau cước bộ thập phần bình tĩnh hướng giữa sân đi tới. Mỗi bước chân hắn bước ra, lại làm cho mặt đất rung lên bần bật giống như có thái cổ cự thú đang giẫm đạp chạy qua, mà từ người Lý Phàm, một âm thanh "thình thịch" chầm chậm vang lên, vọng rõ vào tai mọi chúng nhân trong sân.
"Là Tông Sư cảnh giới. Kẻ này trẻ tuổi như vậy không ngờ lại là Tông Sư cường giả."
"Không phải Tông Sư bình thường, ngươi có nghe tiếng tim đạp từ đan điền hắn phát ra không? Nguyên thai kẻ này thập phần mạnh mẽ, sắp phá kén mà ra, thành tựu Tiên Thiên chi thể rồi. Rốt cuộc kẻ này là ai, nhìn bộ dạng của hắn hôm nay đến Băng gia là muốn gây phiền toái a."
"Kẻ này ta biết, trước kia là một cận vệ trong Băng phủ, gọi là... là Lý Phàm gì gì đó. Chỉ là một tên nhãi rang võ sư chưa đủ hai mươi tuổi. Nghe đồn hắn vì đắc tội với Băng Mi tiểu thư nên đã bị Băng gia trục xuất. Thật không ngờ hôm nay đã tu luyện thành Tông Sư, quay lại báo thù a."
"Cái gì? Hắn trước kia chỉ là một võ sư nho nhỏ trong Băng Phủ, mà giờ đã là Tông Sư cảnh rồi, tại sao lại có thể tấn cấp nhanh như vậy? Võ học Tông Sư, không có một sự lĩnh ngộ thâm sâu với võ đạo là không thể nào tiến vào được a."
"Lần này Băng gia gặp phiền phức rồi. Một Tông Sư cường giả, cũng đủ để làm nên một hồi sóng gió."
"Cái này thì chưa chắc, Băng Hàn Phong hắn đã là Tông Sư đỉnh phong, nửa bước Tiên Thiên cường giả thực lực thâm bất khả trắc. Mà con gái hắn được thần nhân thu làm môn hạ, là kẻ làm cha cũng khó nói hắn có được chỗ tốt gì không a."
Lúc Lý Phàm bước vào trong sân, khí tức Tông Sư tỏa ra cũng khiến cho chúng nhân tại trường một hồi kinh sợ, theo sau là hàng loạt tiếng nghị luận ồn ào nổi lên. Có kẻ nhận biết hắn, có kẻ không, nhưng tất cả đều hiểu chung một điều: Băng gia lần này, là gặp phải phiền toái lớn rồi. Đắc tội với một vị Tông Sư cường giả, không phải là một chuyện đùa.
Đối với những tiếng xì xào này, Băng Hàn Phong cũng là không thèm để ý. Hắn hai mắt nhìn chăm chăm vào Lý Phàm, nhãn thần lóe lên sự kinh ngạc, khiếp sợ, rồi cuối cùng là sát ý thật sâu. Hắn khẽ đứng lên khỏi ghế, hai bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng co duỗi vang lên những tiếng "rắc rắc" rất nhỏ, nhìn Lý Phàm âm trầm nói:
"Tiểu súc sinh, xem ra Mi nhi vẫn còn quá từ tâm. Không đem ngươi giết chết, để bây giờ lại thành hậu hoạn a."
Lý Phàm nghe vậy, ánh mắt cũng đồng dạng bắn ra sát khí lẫm liệt, cười lạnh đáp:
"Băng lão thất phu, ta Lý Phàm mười mấy năm nay làm việc cho Băng gia, bản thân tự hỏi cũng không làm điều gì sai trái. Hơn nữa cha ta với ngươi trước kia còn là lão bằng hữu, đem ta gửi gấm ở Băng gia, thật không ngờ lão súc sinh ngươi cũng đủ ngoan tâm, phản lại lời hứa, vì tham lam Thanh Minh Linh nhãn của Lý gia ta mà đem ta hãm hại, đào ra đôi mắt. Hừ! Nếu không phải trời cao có mắt, thật là cũng để tên khốn kiếp ngươi đắc ý rồi a."
"Cái gì, lại có chuyện như vậy? Băng Hàn Phong lại đem con của bằng hữu hãm hại, đào ra đôi mắt? Thật là bôi tín bội nghĩ a."
"Kẻ này từ trước tới nay vốn không phải người lương thiện gì. Nhưng không ngờ lại có thể làm ra chuyện tình như vậy, thật là không ngờ a."
"Phần gia chúng ta nếu trao hết quyền lực đầu nhập dưới trướng Băng gia của hắn, thật là cũng không biết bao giờ thì bị bán đi, chuyện này còn phải bàn lại."
Lời Lý Phàm vừa nói, cũng là làm cho chúng nhân tại trường nổi lên một trận kinh hô. Thế giới này là một thế giới trọng võ, mà sinh linh trên thế giới này, cũng rất tôn trọng tinh thần võ dạo. Thân là võ giả, trên đường chém giết âm hiểm xảo trá thì không nói làm gì, vì đó chính là giang hồ. Nhưng phản lại lời hứa, hãm hại con ruột của bằng hữu là một điều mà không ai có thể chấp nhận được a. Nên biết võ giả quanh năm sinh tử chém giết, chẳng may bất hạnh chết đi vậy gia quyến còn lại, cũng chỉ có thể tin cậy mà phó thác cho bằng hữu thôi a. Mà Băng gia làm cái chuyện này, cũng đã chạm vào cấm kỵ, làm mọi người trong lòng nổi lên một hồi căm phẫn.
"Tiểu súc sinh, ngươi hoa ngôn xảo ngữ. Chính là do ngươi có chủ ý xấu xa với Mi nhi, mới khiến ta đem ngươi trục xuất. Ngươi đã không biết hối cải, dựa vào một chút tu vi tiến triển là muốn về đây hồ ngôn loạn ngữ, nói xấu Băng gia ta ư? Nếu vậy kết cục của ngươi sẽ rất thảm."
Băng Hàn Phong nghe những lời nghị luận xung quanh, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hướng Lý Phàm hung ác nói. Nếu danh tiếng của hắn hôm nay vì chuyện này mà triệt để bị phá hủy, vậy sau này cũng đừng mong ai đầu nhập vào Băng gia hắn nữa. Nên biết trong số những người ngồi đây, không thiếu gia chủ đều là Tông Sư cảnh giới. Trước kia nếu không có chuyện con gái được thần nhân thu làm môn hạ, hắn là cũng không có cách đem bọn họ hàng phục a.
Lý Phàm thấy trong mắt Băng Hàn Phong sát khí tỏa ra ngày càng mạnh, hắn không những không sợ mà còn cười to một tiếng. Dưới chân bước ra một bước, lạnh lùng nói:
"Băng lão thất phu, ta có hồ ngôn loạn ngữ hay không thì có thiên biết địa biết, ta biết mà cả Băng gia ngươi cũng biết, cũng không cần phải cãi cọ nhiều làm chi. Hôm nay ta đến đây mục đích cũng rất đơn giản, chính là lấy ân trả ân lấy oán báo oán đem đôi mắt của Bằng gia gia chủ ngươi đào ra a."
"Tiểu tử, ngươi muốn chết."
Vừa nghe lới này của Lý Phàm, còn chưa đợi Băng Hàn Phong phản ứng, Hắc Hàn trưởng lão đứng sau lưng hắn chợt gầm lên một tiếng, theo sau dưới chân phát lực, cả người như một trận hắc phong mãnh liệt thổi tới Lý Phàm.
Hắn trong lúc bước ra, sát khí kinh thiên, hai tay vươn rộng đánh ra một thức "Băng Đống Nhân Gian" trong Băng Phong Vạn Lý Quyền. Từ trong cơ thể Hắc Hàn trưởng lão vang lên một hồi tim đập"thình thịch", theo sau hắc sắc hàn khí từ quyền đầu của hắn mãnh liệt tuôn trào, không khí xung quanh cũng phút chốc trở nên lạnh giá, mặt đất đóng băng nứt nẻ ra. Một quyền này của hắn mang theo toàn thân nguyên lực, đánh ra tuyệt học sát chiêu, muốn một quyền đem Lý Phàm triệt để đánh chết.
U u u...!
Quyền phong cắt qua hư không, tạo nên tiếng gió rít chói tai, khí kình sắc bén như đao hướng mặt Lý Phàm quất tới. Nhưng mà vẻ mặt Lý Phàm vẫn là thập phần bình tĩnh, gương mặt thờ ơ nhìn một quyền kia tới gần.
Đợi đến khi một quyền của Hắc Hàn trưởng lão còn cách người ba tấc, toàn thân Lý Phàm bất chợt mạnh mẽ rung lên, như thần long thức tỉnh, lão hổ vươn mình, bàn tay hắn khẽ vươn ra, theo sau hắc sắc nguyên khí cấp tốc hội tụ tại tay. Hắc sắc nguyên khí này mang theo một cỗ khí tức mang hoang mục nát, giống như khí tức của nghĩa địa núi thây bình thường. Như trên hắc sắc nguyên khí lại không mang theo một chút mùi xú uế, có chăng chỉ là một cỗ tư vị đã trải qua vô vàn năm tháng, tang thương vạn cổ mà thôi.
Nguyên khí hội tụ, theo sau trên tay Lý Phàm đã nhiều hơn ra một thanh cổ phác trường mâu. Lý Phàm dưới chân bước ra một bước, trường mâu trong tay rung lên, đâm ra ba mâu, đánh mạnh vào quyền phong đang lao tới.
Rầm rầm rầm...!
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, theo sau chỉ thấy giữa tràng một bóng người kêu lên đau đớn, cả người như một con diều đứt dây mà phi thẳng ra ngoài.
Mà người này, lại là vị vừa mới rồi hùng hổ lao lên, muốn đem Lý Phàm đánh chết: Hắc Hàn trưởng lão.
Nhưng còn chưa đợi hắn kịp lùi lại, một thân ảnh tay cầm trường mâu, cả người cấp tốc lao theo, chỉ mấy bước đã bắt kịp hắn. Dưới chân Lý Phàm khẽ động, thân hình nhảy lên cao, một mâu hướng tới Hắc Hàn trưởng lão đang bị thương mà đâm tới.
"Dừng tay."
"Không!"
Băng Hàn Phong sắc mặt đại biến quát lên, mà Hác Hàn trưởng lão chính là đồng tử co rút, thần sắc hoảng sợ nhìn một mâu kia đang nhanh chóng hướng đầu lâu chính mình đâm tới, trong miệng gào lên sợ hãi.
Phập!
Một mâu đâm vào, máu tươi bắn ra, nhanh lẹn gọn gàng không chút trì hoãn.
Một mâu cắm xuyên qua đầu lâu Hắc Hàn trưởng lão, đem cả người hắn mạnh mẽ đóng đinh xuống đất, Lý Phàm từ từ rút mâu ra, trên mũi mâu vẫn còn dính một chút óc tương cùng máu tươi đỏ lòm từng giọt từng giọt chảy xuống.
Trường mâu dương lên, hướng tới Băng Hàn Phong trực chỉ, Lý Phàm khóe miệng là nở một nụ cười nhàn nhạt, trầm trầm nói:
"Thiện ác tất báo, thiên hạ thái bình. Băng Hàn Phong, giời là đến lượt ngươi rồi."
"Súc sinh, ngươi nhất định sẽ chết rất thảm, rất thảm."
Băng Hàn Phong hai mắt đỏ lên, hướng tới Lý Phàm gằn giọng nói. Một Tông Sư, đối với Băng gia hắn là thập phần trọng yếu a. Thật không ngờ hôm nay lại bị người ta giết trước mặt hắn. Nỗi nhục này, không đem Lý Phàm phân thây vạn mảnh sao có thể hả được nỗi tức trong lòng hắn.
Mà bạch bào trưởng lão đứng phía sau Băng Hàn Phong cũng là sắc mặt chợt đỏ chợt trắng, trên mặt gân xanh nổi đầy, cả người không ngừng co giật giống như người bị động kinh bình thường.
Kẻ vừa chết đi chính là em trai của hắn, hai người nương tựa sống cùng nhau mấy chục năm nay, hôm nay lại bị một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch giết đi như vậy, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức xông lên đem Lý Phàm ngàn đao phanh thây lập tức. Nhưng nghĩ lại thực lực mà súc sinh này vừa thể hiện, cũng khiến hắn trong lòng run sợ, chỉ có thể nín nhịn lại mà đứng nguyên tại chỗ.
"Băng lão thất phu, ngươi lòng lang dạ sói hãm hại ta, không biết có ngờ có ngày hôm nay không? Một kẻ mà ngươi coi như heo chó chăn nuôi, cuối cùng sẽ khiến cho Băng gia ngươi toàn tộc tuyệt diệt?"
Lý Phàm cười lớn một tiếng, trong lúc nói dưới chân đã bước ra ba bước, hướng tới Băng Hàn Phong một mâu mạnh mẽ đâm ra. Trường mâu mang theo khí thế thảm liệt, tinh phong huyết vũ, ngang tàng vô pháp vô thiên hướng cổ họng Băng Hàn Phong mà đâm tới.
"Súc sinh, ngươi muốn đem Băng gia ta diệt tộc, cũng không dễ dàng vậy đâu. Ngươi chắc là chỉ mới bước chân vào Tông Sư cảnh phải không? Vậy ta sẽ cho ngươi biết, Tông Sư đỉnh phong cường giả là đáng sợ như thế nào."
Băng Hàn Phong nhìn mâu ảnh đang tới tấp đâm tới, gầm lên giận dữ, dưới chân cũng đồng dạng bước lên, hai tay vươn ra thành quyền, từ trong cơ thể tiếng tim đập thình thịch mãnh liệt vang lên, mơ hồ còn có cả tiếng anh nhi gào khóc. Hắn bàn tay to tỏa ra hàn khí kinh thiên, cũng giống với Hắc Hàn trưởng lão khi nay đánh ra một chiêu "Băng Đống Nhân Gian: nhưng uy lực so với Hắc Hàn trưởng lão, phải mạnh hơn gấp mười lần.
"Tông sư đỉnh phong cao thủ, nửa bước tiên thiên thật không phải là thứ bị thịt a. Hắn trong nguyên thai đã có tiếng anh nhi gào khóc, sắp sửa phá thai chui ra, lực lượng so với Tông Sư cường giả bình thương phải mạnh hơn gấp chục lần."
Lý Phàm nhìn quyền đầu Băng Hàn Phong mang theo băng hàn chi khí quấn quanh tạo thành một đôi băng quyền lớn gần một trượng, hướng đầu hắn hung ác đập xuống không khỏi trong lòng trùng xuống.
Hắn mới chỉ bước vào Tông Sư cảnh giới thời gian chưa lâu, còn rất nhiều điều chưa quen thuộc. Tuy dựa vào Sám Hối chi mâu có thể dễ dàng đem cái loại Tông Sư cường giả bình thường như Hắc Hàn trưởng lão giết chết, nhưng đối với Băng Hàn Phong tông sư đỉnh phong cao thủ muốn chiến thắng thậm chí đánh chết hắn thì cũng có chút khó khăn a.
Ngay lúc Lý Phàm trầm tư, băng quyền cự đại mang theo hàn khí lẫm liệt, đóng băng không gian xung quanh đã đến sát người hắn. Một quyền này không chỉ làm cho một khoảng sân rộng triệt để biến thành một mảnh băng tuyết, mà dù là huyết dịch trong người Lý Phàm cũng theo đó mà đông cứng lại.
"Lý Phàm tiểu súc sinh, ngươi chết đi cho ta."
Băng Hàn Phong gào to, quyền đầu không chút do dự đập xuống.
"Băng lão thất phu, muốn giết ta cũng không phải đơn giản vậy đâu."
Lý Phàm gầm lên một tiếng, hai mắt hắn hắc quang đen nhánh hướng mắt Băng Hàn Phong đánh tới. Mà lúc này cả cơ thể hắn xương cốt cơ nhục cũng rung lên mạnh mẽ, cả người như cao hơn một chút, hai tay cầm chắc Sám Hối chi mâu, một mâu đam ra, mang theo uy thế ám sát quân vương, một đi không về, máu nhuộm năm bước hướng tới quyền đầu bằng băng đâm tới.
Trong lúc nguy cấp này, hắn cũng là quên hết tất cả tạp niệm, trong đầu chỉ còn suy nghĩ làm sao một mâu đâm chết địch nhân, mơ hồ lĩnh ngộ ra được một chút chân ý của ám sát chi đạo, mang theo tâm cảnh của viễn cổ thích khách muốn một kích chém giết tàn bạo quân vương, vì bách tính trăm họ mà cầu một đường sinh cơ yên ổn.
"Phong Tiêu Tiêu Hề, Dịch Thủy Hàn,
Tráng Sĩ Nhất Khứ Hề, Bất Phục Hoàn."
Dịch:
"Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê,
Tráng sĩ một đi không trở về."
Một kích này, mang theo khí thế thảm liệt vô song, mâu chưa tới nhưng đã loáng thoáng ngửi được mùi máu tươi tuôn ra. Băng Hàn Phong hai mắt vừa bị hắc quang của Hoàng Hôn chi nhãn bắn trúng, trong dầu đau đớn thoáng qua nhưng phút chốc đã hồi phục như thương. Hắn thân là tông sư đỉnh phong cao thủ, hơn nữa còn là nhân loại, tinh thần so với con Tử Tinh Bạch Viên khi trước mạnh hơn không chỉ mười lân. Nhưng chờ hắn hồi phục lại tinh thần, mũi đã nghe thấy mùi máu tươi nhàn nhạt thổi tói, theo sau đồng tử mạnh mẽ co rút lại.
Chỉ thấy một thanh cổ phác trường mâu, mang theo sát vương chi thế, xuyên qua tầng tầng lớp lớp băng phong, đam phá cự đại băng quyền đang hướng về trái tim hắn điểm tới...