Quy lão ngửa mặt lên trời cuồng tiếu ba tiếng, rồi quay sang Lý Phàm trầm giọng nói:
"Ngươi phải nhớ một điều dù tương lai có ra sao, thân là người Việt tộc phải lấy việc diệt đạo làm chí nguyện. Phải nhớ lấy!"
Lý Phàm hơi sửng sốt một chút, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, hắn ngưng trọng gật đầu, kiên định đáp:
"Chỉ cần con còn một hơi thở sẽ nhất định lấy thân này diệt đạo. Nếu trái lời thề, nguyện cho hồn bay phách tán, thi cốt vô tồn."
"Được!"
Quy lão hài lòng gật gật đầu, hít sâu một hơi cho tâm thần bình ổn trở lại rồi tiếp tục nói:
"Về phần hủy diệt chi lực của ngươi là một loại lực lượng vô cùng cực đoan. Hiện tại ngươi đã tới Thần Lực Cảnh, nếu muốn âm dương tương hỗ đột phá Cương Nhu Cảnh nhất định phải tìm một vật có tính chất sinh sôi tuần hoàn, sinh mệnh mênh mông để đối lập lại với hủy diệt lực."
"Sinh sôi tuần hoàn, sinh mệnh mênh mông?"
Lý Phàm nghi hoặc hỏi lại.
"Ừm! Thế gian này phàm là vật gì cũng cần có âm dương tương hỗ, nếu như quá cực đoan thì sẽ tự chuốc lây diệt vong. Ví dụ một người câu thông hỏa hệ nguyên lực, khi đột phá Cương Nhu Cảnh cần tìm một vật thuộc thủy thuộc tính, sau khi luyện hóa sẽ khiến thân thể cân bằng trở lại, nguyên lực tiến nhanh không còn ẩn họa về sau. Nếu không làm như vậy mà cứ tiếp tục tu luyện, kết cục chắc chắn sẽ dẫn hỏa tự thiêu, tan thành tro bụi."
Quy lão trầm giọng nói, từ từ giải thích cho Lý Phàm.
"Vậy hiện giờ con cần một vật có thuộc tính sinh mệnh lực lớn lao thì phải tìm ở đâu? Con cũng chưa nghe qua thế gian này có loại vật đó bao giờ a."
Lý Phàm ngẫm nghĩ một chút bèn mở miệng hỏi. Hắn chưa bao giờ nghe nói tới trong thiên hạ có vật gì mà lại có khả năng sinh sôi tuần hoàn như vậy cả.
"Ha ha, ngươi tất nhiên là chưa thể nghe được. Thần vật bậc này thế tục giới làm sao có được. Cũng chỉ hy vọng nơi mà chúng ta tiến tới bây giờ thôi."
Quy lão cười cười thản nhiên đáp, trong mắt cũng xẹt qua một tia quang mang kỳ lạ.
"Ngài nói Thiên Ngân học viện?"
Lý Phàm hơi ngây ra một chút, theo sau buột miệng hỏi.
"Đúng vậy!"
* * *
Hoàng hôn, khi mặt trời chiếu xuống từng tia nắng yếu ớt cuối cùng trong ngày để rồi chìm sâu vào lòng biển, một bè gỗ nho nhỏ vẫn đang bập bềnh trôi trên mặt nước.
Trên bè, Lý Phàm đưa ánh mắt nhìn về phương xa, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn. Trên vai hắn, tiểu Bạch cũng đồng dạng dõi mắt nhìn theo, ba con mắt vàng kim cũng tỏa ra một chút quang mang nhè nhẹ.
Nơi tầm mắt hai người nhìn tới, mơ hồ có thể thấy một dải màu đen khổng lồ trải dài trên mặt biển. Đợi tới khi bè gỗ tới gần hơn, dải màu đen đó cũng dần dần lộ rõ ra, là một hòn đảo to lớn trên biển cả.
"Cuối cùng cũng tới Hoàng Sa đảo. Từ nơi này đi về phía bắc hơn hai trăm hải lý nữa là Trường Sa đảo. Mà giữa hai đảo này, là một vùng không gian đặc biệt, bên trong chính là Kim Sa Đảo mà chúng ta tìm kiếm."
Tiếng nói già nua của Quy lão nhàn nhạt vang lên bên tai Lý Phàm. Hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ thản nhiên đáp lời:
"Trước tối nay là chúng ta có thể tới nơi."
"Ừ!"
Quy lão gật gật đầu, theo sau cũng không nói gì nữa. Cứ như vậy bè gỗ dưới sự điều khiển của Lý Phàm cũng không tiến sát lại gần Hoàng Sa đảo mà lặng lẽ bơi qua, tiếp tục tiến tới hơn trăm hải lý nữa mới từ từ dừng lại.
Trước mắt Lý Phàm lúc này, là một tấm chắn hình mái vòm màu vàng cực lớn, che trời phủ đất, cũng không biết đến tột cùng là kéo dài bao nhiêu nghìn dặm.
Bên trong tấm chắn, Lý Phàm có thể thấy rõ ràng một hòn đảo to lớn tỏa ra hoàng quang chói mắt. Trong trời đêm, hòn đảo này giống như một mặt trời thu nhỏ, rực rỡ không sao tả xiết. Ánh sáng của nó, chiếu xạ ra cả một vùng trời, đẹm đến cho không gian nơi biển đêm tịch mịch này một sự huy hoàng chói lọi.
Nơi này, chính là đích đến của đám người Lý Phàm, là lý do mà hắn phải long đong trên biển hơn một tháng nay:
Kim Sa Đảo!
"Thường nghe người xưa nói Nam Hoang rừng vàng biển bạc. Hôm nay xem ra, cũng không hẳn chỉ là truyền thuyết."
Lý Phàm nhìn Kim Sa Đảo phía xa, không nhịn được phải thờ dài một hơi, cảm khái nói.
"Vẻ đẹp của Nam Hoang, không phải ngươi có thể tưởng tượng hết được. Đợi tới khi tu vi của ngươi cao hơn sẽ phát hiện ra rằng, dù là trong vũ trụ mênh mông này, Nam Hoang cũng là một trong những đại lục đẹp nhất."
Quy lão nhìn Kim Sa Đảo, ánh mắt cũng lóe lên một vẻ mê mang nhưng rất nhanh đã thu hồi lạo, bình tĩnh mở miệng.
"Vậy hiện giờ chúng ta tiến vào Kim Sa Đảo thế nào đây? Dường như còn có một tấm chắn ngăn cách biển rộng bên ngoài với Kim Sa Đảo bên trong."
Lý Phàm thu hồi ánh mắt nơi Kim Sa Đảo, nhìn về phía tấm chắn màu vàng trước mặt, nhíu mày nói.
"Ha ha không lo. Tấm chắn này, chỉ đê ngăn cản đám hải thú và gió bão trên biển mà thôi. Đối với những người tới báo danh sẽ không gây ra trở ngại nào cả. Chúng ta cứ như bình thường tiến vào là được."
Quy lão vuốt vuốt râu, không chút để tâm cười nói.
Mà Lý Phàm nghe vậy cũng không chần chừ nữa, sau khi chuẩn bị một chút bèn cầm lấy mái chèo, đem chiếc bè gỗ dần dần tiến tới Kim Sa Đảo.
Phụp!
Vừa vượt qua tấm màn chắn màu vàng, một cảm giác lạnh lẽo mát rượi bỗng nhiên ùa đến, làm cả thân thể Lý Phàm chợt trở nên sảng khoái khác thường, suýt chút nữa đã không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Mà tiểu Bạch trên vai hắn thì không có định lực như vậy, há mồm tru lên mấy tiếng, ba con mắt màu vàng kim toát ra vẻ say mê.
"Đây... đây là có chuyện gì?"
Lý Phàm vô cùng kinh ngạc, không nhịn được phải quay sang hỏi Quy lão bên cạnh.
"Đây là thiên địa nguyên khí, thiên địa nguyên khí rất nồng đậm, tối thiểu phải gấp hơn mười lần ngoại giới. Hơn nữa đây còn là loại thiên địa nguyên khí sơ khai nhất - Linh Khí, có tác dụng tốt hơn nguyên khí bình thường rất nhiều. Khi ngươi và con tiểu lang kia tiến vào nơi này, cơ thể cả hai đều là lần đầu tiên được tiếp xúc với linh khí, qua đó mà được linh khí tẩy rửa qua một lần, nhận được một chút chỗ tốt."
Quy lão hít sâu vào một hơi, hai mắt già nua cũng toát lên một chút quang mang rực rỡ, từ từ giải thích.
"Linh khí?"
Lý Phàm nghi hoặc hỏi lại. Hắn chưa nghe tới từ này bao giờ, chẳng nhẽ có khác gì so với nguyên khí sao?
Dường như nhận ra nghi hoặc của Lý Phàm, Quy lão khẽ cười cười ôn hòa nói:
"Đợi tới khi tu vi ngươi cao hơn tự nhiên sẽ biết. Hiện tại ngươi chỉ cần hiểu rằng có linh khí này, tốc độ tu luyện của ngươi sẽ phải nhanh hơn ngoại giới gấp đôi."
"Vậy sao?"
Lý Phàm há hốc mồm. Chỉ hít cái linh khí này vào mà tốc độc tu luyện đã nhanh hơn gấp đôi, không phải quá khoa trương chứ. Nên biết rằng bản thân hắn hiện nay tu luyện cũng đã rất nhanh rồi a.
"Thôi không nói chuyện này nữa, mau điều khiển bè tiến tới đảo đi."
Quy lão nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
"Vâng!"
Lý Phàm vội vàng gật đầu, hai tay lại ra sức khuya mái chèo đưa bè gỗ tiếp tục tiến về phía trước.
Một lúc sau, bè gỗ cuối cùng cũng đã tới được Kim Sa đảo. Đưa mắt nhìn xung quanh, Lý Phàm không khỏi hít vào một ngụm lương khí, cảm khái nói:
"Kim Sa đảo, thật không hổ với hai chữ Kim Sa."