Buổi chiều cùng ngày, Đường Phong trở lại biệt thự thì Quan Trí Dũng nói cho hắn biết Thân Chính Hoán tiếp nhận nhiệm vụ này, ngày mái sẽ lên đường, vũ khí tự trang bị.
Đường Phong thật sự rất cao hứng. Có thêm một người hỗ trợ không đáng nói đến, chỉ cần có thể nhìn thấy huynh đệ tốt hơn một năm chưa gặp cũng là một chuyện có ý nghĩa khiến cho người ta vui vẻ. Tuy rằng không thể ở cùng một chỗ với hắn, nhưng có thể gặp gỡ cũng đã rất tốt rồi, nói không chừng với thân phận mới còn có thể trở thành bạn tốt với hắn.
- Tốt, trưa ngày mai chúng ta xuất phát, lão gia tử đã chuẩn bị vé máy bay đến thành phố H rồi, sau khi tới đó sẽ có người tiếp ứng chúng ta.
Đường Phong nói
- Vâng, lão đại, em vẫn muốn hỏi anh một vấn đề.
Quan Trí Dũng gật đầu rồi hỏi. Đường Phong nhìn hắn nói:
- Có vấn đề gì? Giữa huynh đệ chúng ta, có chuyện gì thì cứ hỏi thẳng là được.
- Anh có cảm giác thế nào với Phỉ Phỉ? Thật sử chỉ coi nàng như muội muội sao? Em thấy Phỉ Phỉ gần đây rất kỳ lạ. Từ khi anh thể hiện tình cảm với Cổ tiểu thư ở vũ hội tại Tôn gia, Phỉ Phỉ có chút gì đó thay đổi. Mấy ngày nay nàng một mực im lặng. Các huynh đệ được phái đi bảo hộ nàng nói mấy ngày nay Phỉ Phỉ tại trường học tựa hồ lôi kéo được một nhóm tiểu muội, không biết nàng muốn làm gì .
Quan Trí Dũng có chút lo lắng hỏi.
Nhắc đến Phỉ Phỉ, Đường Phong nhíu nhíu mày. Cảm giác của Phỉ Phỉ đối với hắn sao hắn lại không biết? Nhưng trong lòng hắn, Phỉ Phỉ chỉ như một muội muội. Vì Phỉ Phỉ hắn có thể làm tất cả, nhưng hắn không có khả năng chấp nhận Phỉ Phỉ.
Thở dài, Đường Phong nói:
- Thứ Đao, nhiều năm như vậy em hẳn phải hiểu rõ anh rồi. Phỉ Phỉ với ta mà nói quả thực vô cùng quan trọng. Nhưng anh chỉ xem nàng như một cô em gái. Tâm tư của Phỉ Phỉ ta biết, nàng hiện tại coi ta như chỗ dựa của nàng, chờ nàng lớn lên chút nữa, tiếp xúc với nhiều người hơn, nàng sẽ hiểu rõ cảm giác hiện tại đối với ta chỉ là nương tựa.
Suy nghĩ một chút, Đường Phong lại nói:
- Phỉ Phỉ vẫn cho rằng bản thân nàng vô dụng, cho rằng nàng không thể giúp đỡ chúng ta. Nàng thích làm gì cứ để nàng làm đi, chỉ cần nàng vui vẻ chúng ta không cần quản tới. Nói cho các huynh đệ kia, bảo vệ tốt Phỉ Phỉ, nếu như để xảy ra chuyện, thì nói bọn chúng mang đầu tới gặp anh.
Quan Trí Dũng gật đầu. Hắn hiểu rõ tâm tư của Đường Phong. Phỉ Phỉ trong mắt bọn hắn chỉ là một đứa trẻ, nhưng Quan Trí Dũng có chút lo lắng, lẽ nào Phỉ Phỉ đối với lão đại chỉ là cảm giác nương tựa sao?
Lúc này Phỉ Phỉ đang tựa người trên tường, hai mắt tuy rằng nhắm chặt, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra. Nàng vừa trở về, đi ngang qua thư phòng của ca ca thì chợt nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
Nói thật ra, Phỉ Phỉ cũng không hiểu rõ lòng mình, không biết tình cảm của nàng đối với ca ca là như thế nào. Nàng chỉ biết khi nhìn thấy ca ca ở cùng một chỗ với nữ nhân khác, nàng rất đau lòng. Có thể thực sự như lời ca ca nói, nàng đối với ca ca chỉ là sự nương tựa thôi.
Ca ca đối với mình như thế nào trong lòng Phỉ Phỉ rất rõ ràng. Chính bởi vì ca ca quá tốt với nàng, cho nên nàng càng cảm thấy mình vô dụng. Nàng biết mình không thể bức bách ca ca, như thế chỉ mang đến phiền não cho ca ca mà thôi. Cho nên từ lúc này trở đi, trong lòng nàng âm thầm quyết định sẽ chúc phúc cho ca ca. Ca ca cũng là một người bình thường, hắn cũng có người hắn thích, chính mình vốn dĩ không thể ngăn cản ca ca đi tìm tình yêu của hắn. Nhưng nàng thực sự có thể làm như vậy sao?
- Lão đại, anh thực sự động lòng với Cổ tiểu thư kia sao?
Bên trong phòng, Quan Trí Dũng nháy nháy mắt cười hỏi.
Đường Phong nghe thấy Quan Trí Dũng hỏi như vậy, liền nghĩ đến cảnh lần đầu tiên gặp Cổ Tĩnh Tiệp, vào phút giây nàng gỡ cặp kính râm xuống, Đường Phong cảm giác thời gian dường như trở nên chậm chạp, khi đó, Đường Phong có thể nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập nhanh hơn.
Nhìn Đường Phong tựa hồ đang nhớ lại cái gì đó, vẻ mặt tươi cười tràn ngập xuân tình, Quan Trí Dũng cười hắc hắc nói:
- Tử Thần cũng hoài xuân, hắc hắc, mị lực của Cổ tiểu thư này thật lớn nha. Em còn nhớ rõ có người nào đó khi được người khác giới thiệu đối tượng từng nói: lãng phí thời gian trên người nữ nhân là nam nhân cực kỳ ngu xuẩn, là một loại biểu hiện chìm đắm trong trụy lạc. Nhưng bây giờ người nói những lời này hiển nhiên đã chuẩn bị sa ngã rồi.
Đường Phong nghe Quan Trí Dũng nói xong, cười khổ một tiếng nói:
- Em cứ cười nhạo anh đi, đến một ngày nào đó, em cũng sẽ gặp phải một nữ nhân khiến cho em phải động lòng. Ài, kỳ thực anh cũng không biết rõ anh đối với Tĩnh Tiệp là loại cảm giác gì? Em biết anh chưa từng trải qua chuyện yêu đương. Nguyên bản anh cho rằng thế giới này không có nữ nhân nào có thể làm cho anh động lòng. Nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Tĩnh Tiệp thì anh lại cảm thấy tim anh đập nhanh hơn, trong mấy ngày qua trong đầu anh luôn hiện lên hình ảnh của nàng, luôn muốn được gặp gỡ nàng, em nói cho anh biết, cái này rốt cuộc là yêu sao?
Quan Trí Dũng bỉ ồi nhìn Đường Phong nói:
- Oa, trực tiếp gọi người ta là Tĩnh Tiệp, thực thân thiết nha. Có tính là yêu hay không em không biết, thế nhưng thích khẳng định là có, hắc hắc. Lại nhớ đến lúc đầu mới vào học đại học, hắc hắc, em cũng là một mỹ thiếu niên(thiếu niên đẹp trai ^^) nha. Theo đuổi em có cả một đội nữ sinh đấy.
Đường Phong khinh bỉ liếc nhìn hắn nói:
- Những lời này có thể lừa được Tả Thù, hắn ngốc nên dễ bị em lừa gạt, ờ trước mặt anh thì đừng hòng nhé. Hiện nay có một câu nói rất thịnh hành là: đừng có giả B, giả B bị sét đánh!
- Ha ha ha.
Đường Phong nói xong, hai người trong phòng cười ha hả.
Phỉ Phỉ lau đi nước mắt trên mặt, giờ khắc này nàng cảm thấy mình thư thái hơn rất nhiều, cười cười, sau khi cảm giác cơ nhục trên mặt không còn cứng nhắc, nàng đẩy cửa ra bước vào nói:
- Oa, hai người các anh ở đây làm gì thế? Vui vẻ ghê nha. Còn chưa lên lầu đã nghe thấy tiếng cười của hai anh rồi.
Hai người ngừng cười, Đường Phong nhìn Phỉ Phỉ, vẻ mặt có chút sửng sốt. Mặc dù Phỉ Phỉ ngụy trang rất tốt nhưng Đường Phong vẫn có thể nhìn vệt nước mắt, thở dài trong lòng, Đường Phong thầm nghĩ: nghe thấy rồi cũng tốt, sớm muộn gì cũng sẽ biết, chi bằng đau một lần còn hơn đau mãi mãi.
Cười cười, Đường Phong làm bộ như không có việc gì, vẫy vẫy Phỉ Phỉ nói:
- Phỉ Phỉ, đến đây, ca ca có chút việc muốn hỏi em.
Phỉ Phỉ nghe lời bước nhanh đến ngồi bên cạnh Đường Phong, cặp mắt to đen láy lấp lánh nhìn hắn.
- Ca nghe nói gần đây em lôi kéo một nhóm tiểu muội ở trường . Nói cho ca nghe một chút, em định làm gì vậy?
Đường Phong hỏi. Phỉ Phỉ cười hắc hắc, sau đó đứng lên, xiết chặt nắm tay nghiêm trang nói:
- Dù sao đi nữa em cũng là một phần tử xã hội đen, cho nên em quyết định thành lập thế lực của riêng mình!
Kỷ thực Phỉ Phỉ chỉ là muốn làm chút sự tình, muốn cho các ca ca biết nàng rất có khả năng.
Đường Phong và Quan Trí Dũng ngây ngốc nhìn Phỉ Phỉ, liếc mắt nhìn nhau, sau đó ôm bụng cười to.
Phỉ Phỉ thấy hai ca ca chê cười mình, không chịu giậm giậm chân nói:
- Cười cái gì mà người, người ta làm tốt như vậy còn cười?
Đường Phong nhịn cười, sau đó nói:
- Phỉ Phỉ à, xin hỏi một đám nữ hài tử làm sao để tạo thành thế lực? Các em có chiến lực sao? Các em có tiền sao?
Phỉ Phỉ ngẩn người, sau đó mồt lần nữa ngồi xuống bên cạnh Đường Phong có chút uể oải, cúi đầu nói
- Dường như thực sự là không có, ài, thế này làm sao bây giờ?
Đường Phong vỗ vỗ đầu nàng nói:
- Nha đầu, em ngoan ngoãn được rồi, ngàn vạn lần đừng tưởng đó là thật. Về phần tổ chứ cái gì thế lực, cái này không cần thiết. Em là công chúa của Hoa Hưng Xã, thế lực này chưa đủ lớn sao? Em nói một câu Hoa Hưng Xã có ai dám không nghe không?
Phỉ Phỉ ngầng đầu lên kéo tay Đường Phong, lắc lắc làm nũng nói:
- Không mà, Hoa Hưng Xã đó là do các ca ca cực khổ tạo lên, em không bỏ ra tí sức lực nào. Ca , em xin anh, anh giúp em tạo ra một bang phái nho nhỏ được không? Em muốn xem năng lực của bản thân đến đâu. Em hứa với anh sẽ chăm chỉ học tập, thành tích tuyệt đối không bị rớt xuống được không?
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Phỉ Phỉ, Đường Phong vốn dĩ cảm thấy mình làm tổn thương Phỉ Phỉ, cho nên hiện tại càng không đành lòng cự tuyệt, nhìn thoáng qua Quan Trí Dũng, thấy bộ dạng "Tự mình giải quyết đi" của hắn, Đường Phong thở dài.
- Nha đầu, nếu em thật sự muốn tạo lên một thế lực cũng không phải là không thể. Nhưng em phải đáp ứng điều kiện của các ca ca, bằng không thì không nhắc đến nữa!
Đường Phong nói. Phỉ Phỉ vội vàng gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề, ca, anh nói đi.
Đường Phong chậm rãi nói:
- Muốn tạo lên một bang phái cũng không chuyện đơn giản, nhất định phải lựa chọn người thích hợp, hoàn chỉnh chế độ, còn phải ổn định nguồn kinh tế. Hơn nữa trọng yếu nhất là nhất định phải có đủ năng lực tự bảo vệ mình! Như vậy đi, Thứ Đao ca ca sẽ tuyển chọn ra 20 hảo thủ từ chấp pháp đường đi giúp em. Bọn họ sẽ không can thiệp chuyện của em, sẽ chỉ ở bên cạnh bảo vệ các em, cho đến khi các em có đủ năng lực tự bảo vệ mình anh sẽ gọi bọn họ trở về. Còn nữa, anh có thể cho em một trung tâm giải trí để các em lấy làm căn cứ. Thu nhập từ trung tâm giải trí coi như là nguồn tài chính của em, thế nào?
Hiện tại có một đám Long Chiến Thiên Nhai không rõ tình hình bên trong ra sao ở bên cạnh giương mắt hổ, Đường Phong thực sự lo lắng cho Phỉ Phỉ vẫn còn là một đám nữ hài tử cho nên chỉ có thể trước điều một ít nhân thủ đến bảo hộ các nàng. Tuy nói chỉ có 20 người, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện, 20 người này chỉ cần cầm chân đối phương, không lâu sau huynh đệ của Hoa Hưng Xã sẽ chạy đến hỗ trợ.
Phỉ Phỉ vui vẻ gật đầu nói:
- Tốt quá, không thành vấn đề, ca, anh phải tin em, không lâu nữa em nhất định có thể phát dương quang đại bang phái của em!
Thấy Phỉ Phỉ đáp ứng mình, Đường Phong thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ sợ Phỉ Phỉ quá mức quật cường, không chịu nhận sự hỗ trợ của mình. Nhìn Phỉ Phỉ, Đường Phong cười nói:
- Phỉ Phỉ à, em đã muốn tạo bang lập nghiệp, dù sao cũng phải có một cái tên thật vang dội chứ?
Phỉ Phỉ quỷ dị cười sau đó nói:
- Cái này đương nhiên rồi, tên bang hội em sớm đã nghĩ ra rồi.