- Cái gì? Nói kỹ lại một chút.
Nghe thấy Quan Trí Dũng nói thế, Đường Phong lập tức hỏi lại. Hiện tại là thời điểm mẫn cảm của Hoa Hưng Xã, hắn tuyệt đối không cho phép một thế lực khác đạt được thành tựu tại XA.
- Tình huống cụ thể tạm thời còn chưa rõ ràng. Tổ chức này tựa hồ đột nhiên xuất hiện, đại đa số thành viên là sinh viên còn đang đi học, lấy sinh viên làm chủ, trong đó có một ít học sinh trung học. Em cũng mới chỉ thu được tin tức từ mấy hôm trước. Vừa nhận được tin thì cũng không để trong lòng, cho rằng chỉ là một đám học sinh- sinh viên đùa giỡn. Nhưng căn cứ vào tình báo mấy ngày hôm nay tựa hồ cũng không phải đơn giản như vậy. Đối phương rõ ràng có một chế độ cấp bậc nghiêm ngặt, hơn nữa phân công rất cụ thể. Hiện nay chúng ta chỉ biết tổ chức này có tên là Long Chiến Thiên Nhai, lão đại là một học sinh của Đại Đại Tam, biệt hiệu là Long ca, dưới tay có tứ đại hộ pháp và thập nhị sinh tiếu(1), thành viên đã vượt quá 1000 người.
Quan Trí Dũng nói. Theo cách nhìn của hắn, tổ chức này sợ rằng không đơn giản chỉ là một đám học sinh đùa giỡn như vậy. Cau mày suy nghĩ một lát, Đường Phong nói:
- Chuyện này có thể nói là một vấn đề rất rõ ràng. Hệ thống tình báo của Hoa Hưng Xã quá kém, chỉ dựa vào huynh đệ dưới quyền nghe ngóng được tin tức ở xung quanh, ở xa thì lại chưa đủ, dĩ nhiên để cho thế lực chúng ta không coi vào đâu phát triển tới hơn một nghìn người! Chúng ta cần thiết phải nhanh chóng thành lập một hệ thống tình báo hoàn chỉnh! Về phần Long Chiến Thiên Nhai này khẳng định không đơn giản. Nếu như đơn thuần chỉ là tổ chức của học sinh, tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian ngắn hình thành thế lực lớn như vậy. Độc thủ phía sau lưng bọn chúng cũng rất giảo hoạt a. Biết được học sinh rất dễ bị khống chế, đồng thời cũng nắm bắt được học sinh vô cùng nhiệt huyết.
Mấy người đều có chút xấu hổ. Có người ngay trên địa bàn của mình cứ thế phát triển thành một quy mô lớn như vậy mà mình cũng không biết. Chỉ tính nhân số đã vượt qua nhân số của Hoa Hưng Xã hiện tại. Tuy rằng chiến lực hiển nhiên không so sánh được với Hoa Hưng Xã, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!
- Lão đại, ngày mai em mang huynh đệ đi diệt bọn chúng!
Hứa Cường cao giọng la lên. Lắc đầu, Đường Phong nói:
- Diệt? Làm sao diệt? Đối phương đều là học sinh, nếu như chúng ta hạ thủ với bọn họ tất nhiên sẽ khiến công chúng căm phẫn, huống hồ tình hình hiện tại của Hoa Hưng Xã cũng không cho phép xung đột cùng với thế lực khác.
Nói xong, Đường Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, Thứ Đao, em an bài người giám thị bọn họ, tốt nhất là mua lấy 1,2 cao tầng bên trong. Bọn chúng đều là học sinh, tiền tài với bọn họ mà nói lực mê hoặc vẫn rất lớn.
- Được, em hiểu rồi. Em có một thủ hạ tên là Tiểu Mao. Chuyện này chính là hắn nói cho em biết. Đệ đệ của hắn là học sinh trường Tây Bắc. Em sẽ an bài đệ đệ hắn trà trộn vào đó, xem có thể mua được người phụ trách nội bộ của bọn họ không. Nếu như chúng ta trực tiếp đi tìm họ thì sẽ không hay lắm.
Quan Trí Dũng nói.Gật đầu, Đường Phong nói:
- Nhân phẩm của Tiểu Mao kia thế nào? Nếu như nhân phẩm không có vấn đề gì thì cất nhắc một chút. Như vậy hắn mới thể phục vụ thật tốt cho Hoa Hưng Xã. Về phần đệ đệ của hắn, em nói với Tiểu Mao, chỉ cần đệ đệ của hắn làm tốt, tiền thưởng chắc chắn không ít. Ừm, như vậy đi, mấy ngày nữa, em nói Tiểu Mao bớt chút thời gian mang đệ đệ hắn đến đây. Có một số việc hỏi trước mặt sẽ tốt hơn.
Nhấp một ngụm trà Đường Phong nhìn Mãnh Tử nói:
- Mãnh Tử,có chiến hữu nào cùng xuất ngũ với em hiện giờ chưa có việc làm không? Nếu có thì cố gắng lôi kéo họ về với chúng ta. Bây giờ thứ chúng ta thiếu nhất chính là nhân tài.
Suy nghĩ một lát, Mãnh Tử nói:
- Có, nhưng không biết bọn họ có chịu đến hay không thôi. Em sẽ liên hệ với bọn họ.
- Ừ tốt lắm. Trong khoảng thời gian này Hữu Thủ không thể quản được chuyện của chiến đường. Tạm thời chiến đường do em phụ trách.
Đường Phong gật đầu với Mãnh Tử nói. Thấy Mãnh Tử đã hiểu ý, Đường Phong lại nhìn lão Mã hỏi:
- Lão Mã, cậu của lão sao rồi?
Lão Mã gật gù nói:
- Ngày hôm qua có điện thoại cho ông ấy. Hóa ra cục trưởng có quan hệ khá thân thiết với cha con Lâm gia. Lâm gia đổ hắn cũng ngã theo. Hiện giờ cậu ta cùng với một phó cục trưởng nữa đang cạnh tranh vị trí cục trưởng.
Mắt Đường Phong sáng lên hỏi:
- Ồ? Ha ha, như vậy đi, lão an bài một cuộc hẹn, ta muốn cùng cậu lão nói chuyện thật tốt một phen.
Lão Mã gật đầu tỏ ý đã rõ ràng.
- Được rồi, nhiều việc cần phải làm thì đi làm đi. Phong Tử, em với Mãnh Tử cũng quay về đường khẩu của mình, trấn an các huynh đệ thủ hạ đi.
Đường Phong có chút uể oải, xoa xoa mặt nói.
Bọn Quan Trí Dũng cũng đều đi làm công việc của mình, Đường Phong day day huyệt thái dương sau đó nói với Hứa Cường:
- Tả Thủ, hiện tại anh giao cho em một nhiệm vụ. Em từ các đường chọn ra 100 người. Những người này giao cho em toàn quyền phụ trách. Anh không cần quá trình chỉ cần kết quả. Sau nửa năm anh muốn bọn họ mỗi người đều có thể một mình đánh với năm tên côn đồ bình thường. Việc này đối với em mà nói không quá khó chứ?
Hứa Cường vỗ vỗ ngực nói:
- Lão đại yên tâm, nửa năm thời gian đủ rồi. Nếu như cho em hai năm, em có thể huấn luyện bọn họ thành hắc long quân ấy chứ! Nhưng, nhưng các tiểu đệ ở các đường khẩu khác thì nên làm thế nào? Sau này không huấn luyện nữa à?
Lắc đầu, Đường Phong nói:
- Các tiểu đệ ở các đường khẩu khác vẫn phải huấn luyện. Chuyện này giao cho Phách Vương đi. Các huynh đệ dưới quyền mạnh thêm một phần, thì Hoa Hưng Xã có thêm một phần lực lượng. Tiến hành một ít huấn luyện đơn giản Phách Vương vẫn có thể đảm nhiệm được. Hơn nữa, nếu có thời gian em cũng nên chỉ điểm một chút. Vẫn dựa theo quy củ trước đây, mỗi đường thường xuyên phải duy trì huấn luyện 200 huynh đệ, một tháng đổi một lần.
Phách Vương thấy lão đại phân nhiệm vụ cho mình, hưng phấn đứng lên nói:
- Lão đại, không thành vấn đề. Em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Đường Phong cười cười, đứng lên vỗ vỗ vai hắn nói:
- Anh tin tưởng em, nhưng khi huấn luyện người khác, thì em cũng phải nỗ lực đấy. Bằng không vị trí phó đường chủ này sẽ có người thay thế.
Nhìn ánh mắt kiên định của Phách Vương, Đường Phong tự nhiên biết hắn đã hiểu rõ lời nói của mình, lại nói thêm:
- Chân của em sao rồi? Bác sĩ nói như thế nào?
- Không sao, thụ thương không nặng, không đụng đến xương cốt, sau vài ngày có thể hoàn toàn hồi phục.
Phách Vưong nói.
- Ừm, vậy thì tốt. Nói xong, Đường Phong đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài, thở dài nói:
- Ài! Hoa Hưng Xã tính ra phát triển quá nhanh. Lúc trước phát triển thuận lợi khiến cho chúng ta đều có chút quên đi tất cả. Lần này bị thiệt hại nặng cũng tốt, có thể làm cho tất cả mọi người ghi nhớ sâu sắc.
- Ca!
Thanh âm Phỉ Phỉ đột nhiên truyền đến. Đường Phong quay đầu lại, vui mừng nhìn Phỉ Phỉ ở đầu cầu thang nói:
- Phỉ Phỉ, cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?Như thế nào lại xuống đây?
Sắc mặt Phỉ Phỉ vẫn như trước, hơi nhợt nhạt, bướng bỉnh cười nói:
- Em nếu không xuống đây, các ca ca sẽ cho rằng em vẫn còn u mê. Em đương nhiên phải xuống đây chứng minh một chút rồi.
Nghe thấy nàng nói như vậy, Đường Phong biết Phỉ Phỉ đã không có việc gì, vui vẻ tiến lên ôm Phỉ Phỉ vào trong lòng nói:
- Ca chỉ biết, Phỉ Phỉ rất kiên cường, sẽ không gặp chuyện không may.
Phỉ Phỉ không việc gì nữa, chỉ sợ đây chính là chuyện duy nhất khiến cho Đường Phong vui vẻ trong mấy ngày qua!
Bị Đường Phong ôm vào trong lòng, trên khuôn mặt nhợt nhạt của Phỉ Phỉ xuất hiện chút đỏ ửng. Nàng đã trưởng thành rồi!
(1) sinh tiếu: trong tiếng hán là con giáp: ở đây là thập nhị sinh tiếu. Có lẽ biệt hiệu chia theo tên 12 con giáp