Trong biệt thự Hướng gia, Hướng Vĩ nghe Trần Lượng báo cáo xong lạnh lùng nói:
- Một đám phế vật! Ngay cả một cái Hoa Hưng Xã nho nhỏ cũng không diệt được.
Trần Lượng run run, vội vàng nói:
- Thiếu gia, vốn là không có vấn đề gì, người của Hoa Hưng Xã tuy nhiều hơn so với chúng ta, nhưng với thực lực như thế, nếu như cho ta một giờ ta nhất định có thể giải quyết bọn chúng, nhưng tiểu tử Long Chiến Thiên Nhai không biết vì sao đột nhiên yêu cầu ta rút lui, ta cho rằng kế hoạch có biến nên trước cứ rút lui đã.
- Hừ, Long Chiến Thiên Nhai? Một đám cặn bã mà thôi. Các huynh đệ thương vong thế nào?
Hướng Vĩ hỏi. Trần Lượng nói:
- Hơn 20 huynh đệ đã chết, trọng thương không nhiều lắm, bị thương nhẹ thì ngược lại không ít. So với Hoa Hưng Xã tình hình của chúng ta tốt hơn nhiều.
Hướng Vĩ gật đầu nói:
- Ừm, ngươi đưa huynh đệ liên quan quay về Lâm huyện, tĩnh dưỡng cho tốt. Chu cấp cho gia đình các huynh đệ đã chết mỗi người 10 vạn, trọng thương phụ cấp 2 vạn, bị thương nhẹ 5000. Đi làm đi.
Hướng Vĩ là một người khôn khéo. Hắn biết rõ thu mua nhân tâm rất quan trọng. Dưới tình trạng Tôn gia đã suy yếu, hiện tại toàn bộ chiến lực của Hướng gia chưa đến 500 người. Bình thường những huynh đệ này đều làm vương làm tướng ở phụ cận Lâm huyện, chỉ cần Hướng gia có việc họ sẽ ngay lập tức quay về.
Tôn thị tuy rằng chuyển sang làm ăn lương thiện, nhung trong tập đoàn vẫn còn không ít người có thế lực của riêng mình. Dù sao những cao tầng này đều là lão đại hắc đạo, trong tay luôn có một ít tiểu đệ tâm phúc. Cho dù mình tẩy trắng (ý tác giả là từ bỏ hắc đạo), nhưng những người này cũng chưa chắc đã nguyện ý tẩy trắng. Bởi vậy những người không muốn tẩy trắng này phải đi nơi khác nhờ sự ủng hộ bí mất của lão đạo phát triển thế lực. Tuy rằng trên danh nghĩa đã thoát ly khỏi lão đại tự lập môn hộ, nhưng kỳ thực bọn họ chính là những thân binh bí mật của lão đại.
Những việc này đều không thoát khỏi mắt của Tôn lão gia tử, nhưng ông cũng không quản tới. Những người này đều lập được công lớn cho Tôn thị, thoáng chốc bắt họ triệt để thoát khỏi hắc đạo hiển nhiên là không có khả năng. Cho dù bản thân Tôn gia cũng không làm được.
Một trận chiến sống mái đến nhanh mà đi cũng nhanh, tình hình đã trở lại bình thường, nhưng Hoa Hưng Xã lại không có cách nào yên ổn trở lại, bọn họ không biết sau này còn gặp phải những hiểm cảnh nào nữa.
Trên một mảnh đất tuyết phủ trắng xóa xa xôi, ba người Đường Phong đang đi tới thị trấn Đức Nhĩ. Thị trấn nhỏ này nằm giữa biên giới hai nước, cách Z quốc chừng gần 10 km.
Toàn bộ thị trấn nhỏ tràn ngập sự kết văn hóa giữa Trung Quốc và Phương Tây, khắp nơi đều là những kiến trúc kết hợp phong cách của Nga và Trung Quốc. Trên đường lúc này không có nhiều người đi lại. Ba người xuống xe sau đó chào từ biệt một bác nông dân đưa họ đến đây, đi tới một quán rượu tên là Выпиваетчашку.
Nhẹ gõ cửa vài tiếng, mấy người kiên nhẫn đợi ở bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cửa gỗ mở ra một khe nhỏ, một nam hài tử cao lớn xuất hiện, mắt nhắm mắt mở nhìn thoáng qua mấy người, sau đó ngáp dài một tiếng, nói bằng tiếng Hán khá lưu loát:
- Ồ, các vị bằng hữu thân mến, lúc này còn chưa đến giờ mở cửa buôn bán.
Đối với những người sinh sống tại biên giới, việc học ngôn ngữ của đối phương là vô cùng cần thiết.
Đường Phong nhún vai nói:
- Thật sao? Nhưng lúc này chúng ta thực sự rất muốn uống một chén cho ấm người thì phải làm thế nào đây?
Nam hài tử cao lớn nhíu nhíu mày nói:
- Nếu như các ngươi thực sự muốn như vậy thì cũng có thể được, bất quá muốn uống phải trả 10 Rup hoặc 3 RMB, được chứ?
Đường Phong cảm giác nam hài tử cao lớn này rất thú vị, lúc này còn không quên kiếm tiền, cười nói:
- Đương nhiên có thể.
Nam hài tử cao lớn thấy đối phương đồng ý, lập tức kéo rộng cửa ra cho mấy người tiến vào.
Quán rượu này mang cho người ta cảm giác cổ xưa, tất cả mọi thứ đều được làm bằng gỗ, trung tâm quán rượu và phía trên quầy bar treo hai ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
- Các ngươi muốn uống gì?
Nam hài tử cao lớn đứng ở phía sau quầy bar hỏi.
- Đến đây rồi thì đương nhiên muốn nếm thử rượu Vodka, lẽ nào ngươi cho rằng còn sự lựa chọn nào tốt hơn sao?
Đường Phong nhìn hắn nói. Nam hài tử cao lớn nhún nhún vai nói:
- Lựa chọn của ngươi rất sáng suốt. Rượu Vodka là loại rượu nổi tiếng có 500 năm lịch sử, là phát minh vĩ đại nhất của nhân dân Nga.
Nói xong nam hài tử cao lớn đưa tới 3 chén rượu đặt trước mắt ba người, đảo mắt nói:
- Tổng cộng là 150 Rup, đương nhiên ngài muốn trả bằng RMB cũng được.
Cũng không vội trả tiền, Đường Phong đưa chén rượu nên ngửi ngửi, sau đó uống một ngụm, gật đầu khẽ cười nói:
- Không tệ.
Nam hài tử cao lớn kia nói:
- Phiền ngài uống nhanh lên một chút, sau đó trả tiền rồi đi đi, ta còn phải ngủ một giấc.
Đường Phong cân nhắc liếc mắt nhìn nam hài tử cao lớn nói:
- Các ngươi đều tiếp đãi khách nhân như vậy sao?
Không đợi nam hài tử cao lớn trả lời, Đường Phong tiếp tục nói:
- Được rồi, đưa chúng ta đi xem địa hình đi, ta nghĩ ngươi hẳn là biết ta đang nói cái gì.
Nam hài tử cao lớn nghe Đường Phong nói xong, bộ dạng tức thì thay đổi, vỗ vỗ tay có chút kinh ngạc nói:
- A, bằng hữu, ngươi thực sự thông minh đấy. Nhưng ta muốn biết ngươi làm sao biết ta là người tiếp ứng? Lẽ nào hành động của ta thật sự có gì thất thố chăng?
Đường Phong cười cười nói:
- Từ lúc chúng ta vào cửa đến giờ, ánh mắt của ngươi vẫn tập trung lên chúng ta, ngay cả rượu cũng đưa nhầm, thế này còn không quá rõ ràng sao?
Tuy rằng Đường Phong không am hiểu về rượu, nhưng hương vị của Vodka hắn vẫn có thể nhận ra được.
Người nọ vừa nghe thấy thế, vội vã đưa chén rượu lên miệng, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua bình rượu trên quầy hàng, vỗ vỗ trán nói:
- Ôi trời ạ, ta dĩ nhiên lại phạm vào sai lầm đơn giản như vậy! Đêm qua uống thử rượu do quốc gia ngươi sản xuất, tiện tay đặt nó trên quầy hàng.
Đường Phong cười nhẹ, có thể nói hành động của người này rất không tệ, nếu như không phải vì hắn vô cùng quan tâm đến mấy người bọn hắn thì cho dù nam hài tử kia có phạm phải lỗi đơn giản như vậy hắn cũng không thể phát hiện ra được.
- Ngươi tựa hồ rất tò mò về chúng ta? Ta muốn biết vì sao?
Đường Phong có chút khó hiểu nhìn hắn nói. Hai mắt nam hài tử cao lớn tỏa sáng nói:
- Đây là đương nhiên. Phải biết rằng các ngươi lần này đối mặt với mấy chục tên tinh anh, vậy mà các ngươi chỉ có ba người tới, nếu như không phải thực lực các ngươi rất mạnh thì các ngươi chính là một lũ ngốc.
Đường Phong cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: mẹ nó, ngươi cho là lão tử muốn đến đây chỉ với 3 người sao? Đây chẳng phải là do không thể tìm thêm người hỗ trợ sao?
- Được rồi, bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đi xem nơi giao địch, ta nghĩ chúng ta cần phải sớm chuẩn bị.
Đường Phong đứng lên, một hơi uống cạn rượu trắng trong chén, sau đó hắn lắc lắc cái chén nói:
- Nên uống nhiều do quốc gia chúng ta sản xuất một chút, đây chính là loại rượu được sản xuất từ gạo nguyên chất . Đương nhiên, với điều kiện là ngươi không mua phải rượu giả.
Nam hài tử cao lớn nhún vai nói:
- Các ngươi thật chưa đủ vội sao? Nếu ta là các ngươi thì nên đi ngay bây giờ. Nào đi theo ta.
Nói xong nam hài tử cao lớn cầm lấy áo khoác, sau đó đi ra cửa quán rượu.
Hiện tại đã là tháng hai, nhiệt độ không khí hiển nhiên không cần phải nói. Tố chất thân thể bọn Đường Phong tốt như vậy mà sau khi đi một đoạn đường cũng không khỏi liên tục thầm mắng nhiệt độ không khí chết tiệt ở nơi đây.
- Nhìn đi, chính là nơi này. Nhưng tốt nhất trong phạm vi một trăm mét quanh điểm giao dịch, các ngươi không nên đến gần. Từ khi xác định địa điểm giao dịch, Hắc Long Hội liền phái người đến canh giữ , tựa hồ những người Uy nhát gan lo sợ chúng ta sẽ gian lận.
Một giờ sau, nam hài tử cao lớn và bọn Đường Phong dừng lại, núp sau một thân đại thụ, nam hài tử cao lớn chỉ chỉ vào một căn phòng lớn phía xa xa cách đó khoảng hơn 100 thước.
Đường Phong gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: người ta có thể không khẩn trương sao? Sinh ý trị giá hơn 10 ức Mỹ kim, huống hồ đối phương lại chính là cừu nhân của mình, một khi không cẩn thận liền sẽ trở thành bánh bao thịt, có đi mà không có về.
- Ta muốn biết nơi này trước đây dùng để làm gì? Vì sao tại địa phương hoang vu không có người ở này lại có một căn nhà nhỏ như vậy?
Quan Trí Dũng có chút khó hiểu hỏi. Một đường đi tới đây, bọn họ đã rời thị trấn Đức Nhĩ một đoạn khá xa. Dọc theo đường đi, người càng ngày càng thưa thớt. Mà gần đến đây căn bản là không nhìn thấy một vết tích nào cho thấy có người sinh sống, trong khi đó lại có một căn nhà nhỏ ở đây quả thực có chút không bình thường.
Nam hài tử cao lớn nhún nhún vai nói:
- Căn nhà nhỏ này đã tồn tại được vài chục năm rồi, có người nói nơi này trước đây là nơi ở của một quý tộc nghèo túng, sau khi hắn chết, nơi này cũng bỏ hoang.
Đường Phong đưa mắt ra hiệu cho Hứa Cường và Quan Trí Dũng, sau đó ba người tách nhau ra kiểm tra địa hình xung quanh. Nam hài tử cao lớn cũng không để ý tới bọn họ, vùi người nằm trong tuyết, móc từ trên người ra một bình rượu nhỏ tu ừng ực.
Nửa giờ sau, ba người quay lại, nhìn nhau gật đầu, sau đó Đường Phong nói:
- Quay về thôi.
Nam hài tử uống một ngụm rượu, ho khan hai tiếng nói:
- Nhanh như vậy sao? Các đồng nghiệp à, các ngươi phải biết rằng, đây không phải là trò chơi!
Đường Phong quay người trợn mắt trắng dã nói:
- Không thể tới gần, chỉ có thể đứng từ xa quan sát địa hình, cần phải lâu vậy sao?
Nói xong xoay người đi về phía trước.
Nam hài tử cao lớn ngẩn người, sau đó rảo bước đuổi kịp bọn hắn.