Đường Phong vừa định vòng qua chiếc xe rời đi, ai ngờ cửa xe đột nhiên mở ra. Một nữ tử tóc dài đi xuống. Nàng ta khẩn trương liếc nhìn Đường Phong, sau khi thấy hắn không việc gì, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm nói:
- Anh, anh này thật là. Sao lại không nhìn đường thế? Vạn nhất đụng phải anh thì ta biết làm sao?
Đường Phong ngẩng đầu, mờ mịt nhìn nữ nhân này, cười cười nói:
- Ta nói tiểu thư này. Không phải ta không có việc gì sao? Chặn đường của cô, thật xin lỗi. Ta có việc, phải đi trước.
Nói xong Đường Phong định rời đi. Nữ nhân này tựa hồ không muốn vậy, đưa tay gỡ cặp kính râm che nửa khuôn mặt xuống, cau mày với Đường Phong nói:
- Anh, người đâu mà lại như thế nhỉ?
Khi nàng tháo cặp kính xuống, trong nháy mắt, Đường Phong cảm giác mình như bị sét đánh trúng. Hắn gặp qua không ít nữ nhân, đẹp cũng rất nhiều, nhưng chưa có một nữ nhân nào có thể cho hắn loại cảm giác này. Ngơ ngác mở to mắt nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ kia, Đường Phong phát hiện tim mình chợt đập nhanh hơn.
Nữ nhân kia thấy Đường Phong chỉ ngây ngốc nhìn mình, nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: nam nhân vì sao đều như vậy? Lẽ nào thế giới này lại không có nổi một nam nhân không ham muốn sắc đẹp của mình sao?
Thở dài, nữ nhân tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó thương tâm, cũng không để ý tới Đường Phong, xoay người trở lại trong xe. Thấy nàng tiến vào trong xe, Đường Phong dĩ nhiên lại sinh ra một loại xúc động muốn hỏi danh tính của nàng. Bất quá ý niệm vừa mới sinh ra trong đầu đã bị hắn bóp chết. Mắt thấy nữ nhân lái xe rời đi, trong lòng Đường Phong có một loại cảm giác khác lạ.
Sau đó dọc theo đường đi, trong đầu Đường Phong chung quy chỉ có dung nhan của nữ nhân kia. Cười khổ một tiếng, Đường Phong lẩm bẩm: "Ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Lẽ nào ta cũng hoài xuân? Hay là nói nửa thân dưới của nam nhân thực là động vật, gặp phải mỹ nữ đều như vậy cả?"
Lắc đầu Đường Phong quay trở về.
Trở lại biệt thự, Đường Phong vọt lên lầu thăm Phỉ Phỉ một chút, cùng nàng hàn huyên cho đến khi Quan Trí Dũng tới nói hắn đã đưa những người phụ trách chính của Hoa Hưng Xã đến.
Đi xuống lầu dưới, Đường Phong nhìn thoáng qua huynh đệ của mình: Quan Trí Dũng và Hứa Cường vẫn như trước trên thân quấn chằng chịt băng vải, Phách Vương chân trái trúng đạn hiện tại đi lại cũng rất khó khăn, Mãnh Tử máu bầm vẫn chưa hoàn toàn tan hết, Vương Thắng và Quỷ Diện đến bây giờ cũng chưa xuống giường được. Trong phòng khách, duy nhất còn lành lặn không chút thương tổn là lão Mã cùng Phong Tử.
Thở dài, Đường Phong nói:
- Ài, lần này Hoa Hưng Xã cuối cùng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, các huynh đệ đều chịu khổ rồi.
Mấy người cười cười không nói gì.
- Lão Mã, tình hình công ty thế nào rồi?
- Không được tốt lắm. Viên chức đại bộ phận đều đã trở lại. Đáng tiếc các công ty nhỏ đều tổn thất quá lớn. Cũng may là các cổ đông không bỏ đá xuống giếng. Nhưng mà những cổ đông này nguyên bản cũng đều là người trong hắc đạo. Nguy hiểm lần này của Hoa Hưng Xã ngược lại cũng có mấy người bị vạ lây, có một vài người bị điều tra ra các vụ án cũ, chỉ sợ thoát không được.
Lão Mã nói. Đường Phong gật đầu, sờ sờ căm, sau đó nói:
- Đối những cổ đông không có cơ hội thoát ra này, thu hồi cổ quyền (1)của họ, cho người nhà bọn họ một khoản tiền. Hiện tại tài chính của tập đoàn Hoa Hưng có thể sử dụng là bao nhiêu?
- Không tới 500 vạn, tập đoàn Hoa Hưng dù sao cũng mới được thành lập, thời gian quá ngắn, tuy nói tài sản có vài ức, nhưng đều là tài sản cố định.
Lão Mã đáp. Suy nghĩ một chút, Đường Phong nói:
- Nếu như vậy, lão tới ngân hàng một chuyến. Bản thân chúng ta không có tiền thì đi vay. Vô luận như thế nào cũng phải mau chóng khôi phục kinh doanh. Lần này chính phủ khiến chúng ta tổn thất quá lớn, cho nên việc vay vốn ngân hàng sẽ không quá khó đâu. Hơn nữa, Tết Nguyên Đán cũng sắp đến rồi, trong khoảng thời gian này các huynh đệ bên dưới cũng chịu khổ không ít. Cho lão thời gian một tuần, nhất định phải vay kịp thời hạn, trước khi hết năm phải tặng cho các huynh đệ một phần tiền lì xì. Những ai bị bắt giữ lần này thưởng một vạn, những người khác 5000. Đây là bọn họ nên được. Chúng ta phải cho các huynh đệ biết, chỉ cần trung tâm với xã đoàn, thì xã đoàn sẽ không quên bọn họ.
Mấy người phụ trách đều gật đầu, rất tán thành với quyết định của Đường Phong. Bất luận xã đoàn nào, quan trọng nhất không phải là lão đại, cũng không phải cán bộ cao tầng, mà là những tiểu đệ cơ sở. Huống hồ tình hình hiện tại của Hoa Hưng Xã không quá lạc quan, không thể làm cho các tiểu đệ cảm thấy thất vọng.
- Thứ Đao, em nói rõ tình hình hiện tại của xã đoàn cho mọi người cùng biết đi.
Sau khi thấy lão Mã gật đầu cam đoan không có vấn đề gì, Đường Phong lại nói với Quan Trí Dũng. Quan Trí Dũng từ trong túi lấy ra một tờ giấy, sau đó nói:
- Hiện nay các tiểu đệ đã báo tin trở về, tổng cộng có 836 người. Trong đó chiến đường có 320 người, đấu đường có 270 người, chấp pháp đường có 100 người. Toàn bộ đều đã về đúng chỗ của mình, còn lại 146 người tháng này sẽ vào huấn luyện đường.
- Mọi người có ý kiến gì không?
Đường Phong nhìn mấy người nói.
- Mẹ nó, những thằng chó nhật kia vừa thấy xã đoàn gặp nạn là chạy hết. Để lão tử gặp được bọn chúng nó nhất định chém chết hết.
Phách Vương đột nhiên nói. Hoa Hưng Xã nguyên bản có hơn 2000 người nhưng chỉ sau nửa tháng ngắn ngủi dĩ nhiên lại chỉ còn có chừng ấy người, khiến cho Phách Vương rất phẫn nộ.
Khoát tay, Đường Phong nói:
- Phách Vương, đừng quá kích động như vậy. Ta muốn mọi người hiểu rõ nguyên nhân của chuyện này. Vì sao có nhiều tiểu đệ rời bỏ Hoa Hưng Xã khi có nguy cơ trước mắt như vậy? Hồ đồ ra đi đơn giản chính là vì mưu cầu tiền bạc, ham muốn nữ nhân. Các tiểu đệ nếu như có được thứ mình mong muốn, đương nhiên sẽ không phản bội. Cho nên nội bộ xã đoàn phải nhanh chóng tiến hành quyết định chế độ đẳng cấp của hội nghị lần trước, làm cho toàn bộ huynh đệ đều có thể nhìn thấy hi vọng, đều biết rằng chỉ cần mình nỗ lực đeo đuổi, tuyệt đối sẽ có báo đáp, biết rằng nhưng chuyện này là sự thực chứ không phải là những lời nói suông. Hiểu chưa?
Hôi nghị lần trước đặt ra phương án cải cách còn chưa kịp đồng loạt thực hiện thì xảy ra sự việc kia. Trải qua sự kiện đó, Đường Phong càng ý thức được tầm quan trọng của cải cách lần này.
Mấy người phía dưới suy nghĩ một lát, sau đó đều gật đầu biểu thị đã minh bạch. Trước đây, Hoa Hưng Xã phát triển quá nhanh, hệ thống nội bộ chưa hoàn chỉnh, khiến cho rất nhiều tiểu đệ chưa có động lực. Theo Hoa Hưng Xã cũng chỉ bởi tên tuổi của hắn. Cho nên khi Hoa Hưng Xã xảy ra chuyện liền bỏ chạy. Thế nhưng chỉ cần cho những huynh đề này nếm trải ngon ngọt, để cho bọn họ biết xã đoàn có thể cấp bọn họ lợi ích, như vậy bọn họ sẽ vì xã đoàn mà lo nghĩ. Dù sao lợi ích của bọn họ cũng quan hệ mật thiết với xã đoàn, huống hồ Hoa Hưng Xã nếu như có thể thực hiện chế độ tiền lương tùy theo cấp bậc, lợi ích từ việc này tuyệt đối tốt hơn hẳn so với bất kỳ một bang phái nào khác. Cho dù chỉ là thành viên chính thức cấp thấp nhất, 1 sao, mỗi tháng đều có 2000 đồng tiền lương.
- Lão đại, gần đây trong thành phố XA lại toát ra một bang phái mới, gọi là cái gì Long Chiến Thiên Nhai, nghe nói do một đám thanh niên tổ chức, thành viên hầu hết là sinh viên đang đi học, tốc độ phát triển khá nhanh, gần mười ngày thành viên đã trải rộng khắp các trường cao đẳng ở XA. Anh xem nên làm thế nào?
Quan Trí Dũng đột nhiên hỏi.