Lời của Đường Phong làm cho ông chủ Mã cả kinh, cũng không phải vì Đường Phong biết rõ tình hình kinh doanh của hắn mà là vì một câu “Tôi căn bản không để Phế Vật vào mắt”. Phải biết rằng hiện nay Phế Vật là lão đại có thực lực mạnh nhất ở thành phố Xa này, ngay cả chú bên ngoại của hắn là nhân viên của chính phủ mà cũng không muốn đụng tới Phế Vật, vậy mà người trẻ tuổi trước mắt lại nói là hắn căn bản không để Phế Vật vào mắt, điều này sao lại không làm cho người ta kinh hãi được chứ?
Chẳng lẽ người này lại cố tình nói khoác? Nhưng cũng không giống, nếu như bọn họ đã biết Phế Vật muốn đoạt được cửa hàng này thì sao còn muốn mua lại cửa hàng này, đoạt miếng ăn ở trong miệng Phế Vật? Ông chủ Mã cảm thấy rất mâu thuẫn, nếu như không bán cho người này thì cửa hàng của hắn sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay của Phế Vật. Mình có thể bán cho hắn thì mọi việc cũng tốt, chỉ là lỗ vốn quá nhiều thôi.
Nếu như bán cho người trẻ tuổi này vạn nhất hắn chỉ là mạnh miệng, cuối cùng không có thực lực hống lại Phế Vật thì không chỉ bọn họ không may mà hắn cũng vậy. Phế Vật nổi tiếng là hung ác, xảo trá, lòng dạ hẹp hòi. Mình không bán cửa hàng cho hắn là đã đắc tội với hắn rồi. Cho dù hiện tại hắn không dám làm gì mình nhưng cũng không có nghĩa là sau này hắn sẽ bỏ qua mình. Các duy nhất là bán đi thật nhanh, sau đó mang theo gia đình đi nơi khác.
Nhưng hiện tại có một cơ hội, một canh bạc chính thức. Nếu như mấy người này thực sự có thực lực chống lại Phế Vật thì hắn không cần phải rời khỏi đây, không cần phải dứt bỏ nơi chôn nhau cắt rốn này, có thể tiếp tục làm ăn, sinh sống ở đây, còn có thể lôi kéo đối phương nữa. Dù sao thì một người ở XA mà không để Phế Vật vào mắt thì nhất định không phải hạng tầm thường. Nhưng nếu mấy người này không có thực lực như vậy thì chính hắn cũng sẽ ngã theo bọn họ, chết dưới đao của Phế Vật. Vận khí tốt một chút thì người ta sẽ phát hiện ra thi thể ở trong nhà, vận khí không tốt thì chết không được toàn thây.
Rốt cuộc là nên đánh cuộc hay là không? Lúc này nội tâm của ông chủ Mã rất là mâu thuẫn. Đường Phong tựa hồ đoán được ông chủ Mã đang suy nghĩ điều gì, Hứa Cường nãy giờ đứng chờ đã có chút không kiên nhẫn được rồi.
Sau một lúc lâu, ông chủ Mã mạnh mẽ nhấn tàn thuốc đã tàn trong tay xuống bàn, đứng dậy lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp, lão tử uất ức cả đời rồi. Lần này đánh cược một lần, lão đệ, cửa hàng của ta cứ bán cho cậu theo giá cậu đưa ra. Có điều ta hy vọng cậu có thể chứng minh cho ta thấy thực lực của cậu, như vậy thì ta cũng yên tâm mà bán cho cậu. Cậu cũng là người thông minh, chắc cũng hiểu được nếu như Phế Vật biết ta đem cửa hàng bán lại cho cậu thì sau khi đối phó với các cậu hắn chắc chắn cũng sẽ không tha cho ta. Vì mình, vì người nhà, ta không thể qua loa được.”
Đường Phong cười to nói: “Được, lão ca cũng là một hán tử. Nếu không sớm đã nhận lời mà bán lại nơi này cho Phế Vật rồi. Vậy đi, ba ngày sau ta sẽ cho lão ca thấy được thực lực của chúng ta, hy vọng lúc đó thủ tục sang lại nơi này của chúng ta sẽ được chuẩn bị kỹ càng, mọi việc tiến hành thuận lợi.”
Đường Phong đứng dậy, đưa tay bắt lấy tay của ông chủ Mã, sau đó ba người rời khỏi quán bar.
Trở về khách sạn, Đường Phong đi thẳng vào phòng của Quan Trí Dũng.
“Lão đại, sự tình thế nào rồi?” Quan Trí Dũng đợi mọi người ngồi xuống rồi mới hỏi.
“Ha ha, đã thành công được một nửa rồi, về một nửa còn lại có thành hay không là phải dựa vào cậu.” Đường Phong nói xong thì nhìn Quan Trí Dũng thật sâu.
Phối hợp nhiều năm như vậy, bọn họ cũng quá hiểu nhau rồi, Đường Phong chỉ cần nói vậy thì Quan Trí Dũng cũng biết là có nhiệm vụ cho mình rồi.
“Mục tiêu? Có yêu cầu gì?” Quan Trí Dũng nghiêm túc nói.
“Phế Vật, làm cho hắn biến mất, làm sao tùy cậu.” Đường Phong hít một hơi thuốc lá, chậm rãi nói.
Vương Thắng nhìn Đường Phong cùng Quan Trí Dũng nói chuyện rất ăn ý thì có chút ngơ ngẩn, không hiểu gì cả. Hắn cũng muốn mình có thể chính thức dung nhập vào cùng ba người, có thể có được sự ăn ý như vậy. Nhưng nghe Đường Phong nói như vậy thì giật mình hỏi: “Sao? Lão đại? Chuyện này là… Chẳng lẽ anh muốn thông qua phương pháp này làm cho ông chủ Mã hiểu được thực lực của chúng ta? Nhưng mà không phải anh nói là lúc đầu không được rêu rao quá đáng, tránh tạo nên quá nhiều địch nhân sao?”
Đường Phong cười cười nói: “Ngày hôm qua đúng là ta đã nói như vậy, nhưng mà khi đó chúng ta còn chưa có định mua quán bar này, nhưng hiện tại ta thay đổi chủ ý. Ông chủ Mã nói rất đúng, bất luận là chúng ta cuối cùng có mua hay không mua quán bar này thì với bản tính của Phế Vật nhất định cũng sẽ tìm chúng ta gây phiền phức. Đợi đến lúc đó thì quá bị động. Nếu như bây giờ chúng ta xuất kỳ bất ý, khi đối phương còn chưa kịp phòng bị mà xử lý lão đại của bọn hắn thì Nam Giao sẽ trở nên hỗn loạn, cũng là cơ hội tốt để chúng ta thừa nước đục thả câu. Đồng thời cũng để thanh danh của chúng ta nổi lên, có thanh danh tự nhiên sẽ có nhiều đàn em tới gia nhập.”
Vương Thắng nhẹ gật đầu nói: “Nhưng chúng ta làm như vậy liệu có khiến các lão đại ở các khu khác hợp lại đối phó với chúng ta không? Anh cũng nói qua, trong mắt bọn hắn chúng ta vẫn là người ngoài, bọn họ làm sao có thể để người ngoài phát triển thế lực trên địa bàn của mình được.”
Đường Phong nhìn Quan Trí Dũng nói: “Cái này còn cần phải xem thử Thứ Đao giết Phế Vật như thế nào. Nếu như có thể giết đối phương ngay ở tổng bộ của hắn, lúc mà đối phương có đông đảo đàn em vây quanh thì sẽ khsc. Ta nghĩ như vậy mấy lão đại nếu như chưa nắm bắt được thực lực thật sự của chúng ta thì sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
Quan Trí Dũng lạnh lùng nói: “Lão đại, để cho em, hai ngày thời gian em sẽ xách đầu của hắn về gặp anh.” Nói xong thì cầm áo khoác mở cử đi ra ngoài.
Vương Thắng cau mày hỏi: “Như vậy có phải là quá mạo hiểm không? Tuy Thứ Đao là cao thủ nhưng mà lại giết đối phương khi có đông đảo đàn em bảo vệ thì có phải là nguy hiểm quá không?”
Nghe Vương Thắng nói xong, Đường Phong cũng không đáp lại, chỉ tự tin cười cười, còn Hứa Cường đang ngồi ăn ở bên cạnh nói: “Hữu Thủ, mày không cần nghĩ nhiều, Thứ Đao đã nói như thế nào là thế ấy, cứ chờ xem là được rồi.”
Hai ngày kế tiếp, mấy người Đường Phong dạo phố mua một ít vật dụng gia đình trang hoàng lại nhà mới. Đương nhiên tất cả những cái này đều là do Ân Phỉ lựa chọn. Đường Phong chỉ phụ trách trả tiền thôi. Hiện giờ chỉ còn việc chờ Quan Trí Dũng về nữa là có thể dọn vào nhà mới rồi.
Sáng sớm ngày thứ ba, Quan Trí Dũng đã trở lại, trong tay còn cầm một cái túi rác màu đen, chỉ là nhìn sắc mặt hắn thì thấy sắc mặt hắn tái nhợt lạ thường. Đến khi hắn cởi bỏ áo ngoài thì mấy người đều giật mình, kinh ngạc, khắp người hắn quấn đầy băng gạc, trên băng còn có những điểm màu hồng lộ ra.
Ân Phỉ giật nảy mình che miệng hô lê: “Anh Thứ Đao, anh, anh làm sao vậy? Đây là… Không phải anh Phong nói anh đi làm sao?”
Quan Trí Dũng cười cười nhìn Ân Phỉ nói: “Nha đầu, anh không việc gì, em yên tâm đi.” Nói xong rồi quay lại nhìn Hứa Cường nói: “Tả Thủ, đi lấy cho ta một ít thuốc cầm máu. Mẹ kiếp, lão tử khi đi chỉ nhớ mua băng gạc mà lại quên mua thuốc. Nếu mà cứ như thế này thì ta phỏng chừng không chết vì bị chém bởi vì mất quá nhiều máu.”
Vốn Quan Trí Dũng trước khi đi cũng chuẩn bị trước rồi, cũng đã mua một ít băng gạc nhưng lại quên mua thuốc.
Hứa Cường đỏ hồng cả mắt, mặc quần áo lại nói: “Mẹ kiếp, nói đi, thằng nào chém mày thành như vậy? Lão tử đi giết cả nhà hắn… Mẹ nó…. Chờ chút, ta đi mua, cố chịu đi.”
Quan Trí Dũng trợn mặt nói: “Mẹ kiếp, mi còn không chịu đi nhanh đi, lão tử còn chưa có chết, bất quá nếu mà mi lảm nhảm thêm một chút nữa có khi lão tử chết thật đó.”
Nõi xong thì đem cái túi rác thả xuống chân, đá đá nói: “Lão đại, nhiệm vụ hoàn thành.”
Đường Phong gật gật đầu: “Thứ Đao, cậu không sao chứ?”
“Ha ha, không việc gì, thân thể của em người khác có thể không hiểu chứ anh còn không biết sao? Lần này so với những lần trước kia thì không bằng một nửa?” Quan Trí Dũng cười nói.”
Sau khi Hứa Cường trở về, Ân Phỉ ngăn không cho Đường Phong mấy người làm, theo như lời nàng nói thì là: “Với tay chân của các anh thì sẽ làm anh Thứ Đao đau mất, để em làm.” Nhưng nàng cũng không biết là trình độ xử lý ngoại thương của mấy người Đường Phong không thua kiems gì mấy thấy thuốc bình thường, đây chính là tiền vố để bảo mệnh của bọn họ mà.
Bởi vì Ân Phỉ còn ở đây, mấy người cũng không có mở túi rác ra. Chờ sau khi Quan Trí Dũng được Ân Phỉ băng bó trở thành bộ dạng như xác ướp xong ngủ say rồi Đường Phong với Vowng Thắng mới đi đến sản nghiệp đầu tiên của bọn họ. Hứa Cường đương nhiên lại lưu lại bảo vệ Ân Phỉ và Quan Trí Dũng. Tuy rằng với kinh nghiệm của Quan Trí Dũng nhất định sẽ không lưu lại manh mối cho địch nhân truy tung ra được nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.