Một tháng sau.
Trong một tháng này, mọi việc đều diễn ra một cách thong thả, mỗi ngày Đường Phong đều đến Phi Điểu. Hiện giờ Phi Điểu đã đổi thay rất nhiều, ở đây không còn buôn bán thuốc phiện, các tiểu đệ cũng đã nắm rõ bang quy, không làm loạn lên nữa, kinh doanh cũng bắt đầu khởi sắc. Mặc dù so với Hắc Mạn Đà La vẫn còn kém một chút nhưng ít nhất là đã bắt đầu có doanh thu.
Một tháng này, Quan Trí Dũng cũng không hề lộ mặt ra ngoài. Đến ngày 12 tháng 10 sân huấn luyện đã được trang bị đầy đủ, lúc này thì Hoa Hưng Xã cũng đã thu được một trăm mười đàn em, còn có một ít tiểu đệ đi lăn lộn bên ngoài không được tính đến nữa. Quan Trí Dũng từ trong một trăm mười người này lựa ra mười người mà hắn thấy phù hợp bắt đầu tiến hành huấn luyện đặc thù. Hắn muốn đem mười người này huấn luyện thành một tiểu đội chấp pháp mạnh mẽ.
Vương Thắng thì giống như Đường Phong, mỗi ngày tọa trấn tại Hắc Mạn Đà La, trong một tháng này biểu hiện của lão Mã cũng rất tốt. Sau vài ngày thương lượng, Đường Phong và Quan Trí Dũng đã quyết định cho lão Mã gia nhập Hoa Hưng Xã. Hắc Mạn Đà La vẫn như trước, khách nhân đa số là học sinh, tuy ngẫu nhiên có một vài tên ngu ngốc đến gây loạn nhưng cũng không có gì nghiêm trọng cả.
Hứa Cường là người thoải mái nhất, hắn dẫn theo mỗi năm mươi người, tiến hành huấn luyện đệ ngục mỗi ngày, mới bắt đầu còn có một vài người bỏ trốn, hoặc rời khỏi bang, đến giờ năm mươi người chỉ còn lại có hai mươi bốn người, hơn phân nửa đã ly khai. Trong số hai mươi bốn người lưu lại có hai người làm cho Hứa Cường rất hài lòng, từ khi bắt đầu huấn luyện cho đến giờ, bọn họ chưa từng kêu khổ một tiếng. Hứa Cường dự định để hai người này trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng. Một tháng thời gian tuy không dài nhưng cũng đủ để khiến mấy người này mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Kế hoạch huấn luyện ban đầu của Hứa Cường còn một tuần nữa mới kết thúc, hết một tuần lễ này, sẽ đưa những người này thành lực lượng chủ lực.
Còn Ân Phỉ thì nhờ vào mối quan hệ với Vương phó cục trưởng mà được vào học ở một trường trung học danh tiếng, chỉ cách nhà có mấy trăm mét. Chọn trường học này một phần là vì gần nhà, đi lại cũng tiện, mà việc bảo vệ cho Ân Phỉ cũng dễ dàng hơn. Ân Phỉ vừa mới vào trường học đã trở thành tiêu điểm, tuy không ai biết nàng là công chúa của Hoa Hưng Xã nhưng dung mạo xinh đẹp của nàng đã gây nên không ít tai họa. Thường xuyên có học sinh đánh nhau vì tranh đoạt Ân Phỉ, mà Ân Phỉ thì không hề để tâm đến mấy chuyện này.
Tuy biểu hiện bên ngoài rất bình thản nhưng mà trong thế giới ngầm XA đang có một làn sóng ngầm chầm chậm lan chuyển. Lúc này ở trong một nhà hàng lớn bốn lầu ở khu Tây, trong một căn phòng nhỏ, có vài người đàn ông đang bàn bạc.
“Hồ Lô, ông thấy nên làm sao bây giờ?” Một thanh niên chừng hai mươi tuổi hỏi người ngồi bên cạnh.
Người trung niên được gọi là Hồ Lô nhíu mày nói: “Nếu tin tình báo mà Nông Dân nói cho chúng ta biết là chuẩn xác thì từ đầu đến giờ chúng ta đã bị mấy tiểu tử này xỏ mũi.”
Một người trung niên nhân xấu xí nốc mạnh một ly nước rồi đặt mạnh cái ly xuống bàn nói: “Mẹ kiếp, tin tình báo của lão tử là tuyệt đối chính xác, mày đừng quên thủ hạ lão tử làm cái gì. Đánh nhau, chém người thì không bằng người của bọn mày nhưng mà luận về tìm hiểu, do thám tin tức thì chắc chắn là giỏi nhất.”
Mấy người ngồi trong phòng đều gật đầu, Nông Dân nổi danh là “Bộ Tình Báo”, thủ hạ của hắn là những tên trộm cắp trải rộng khắp tất cả mọi ngõ ngách ở XA, tìm hiểu tin tức chính là sở trường của bọn họ.
Một người đàn ông mặt thẹo vỗ mạnh bàn nói: “Mẹ kiếp, mấy xú tiểu tử này có được công phu lợi hại một chút mà thôi, trước đây còn tưởng sau lưng bọn chúng có bối cảnh gì đó, nguyên lai tất cả chúng ta đều bị bọn chúng lừa. Mẹ nó chứ! Tuy bình thường chúng ta có chút bất hoà nhưng hiện tại không thể để ngoại nhân nhảy vào động thổ trên đầu thái tuế được. Ta xem chúng ta thừa dịp thế lực của bọn chúng còn nhỏ bé mà hợp lực tiêu diệt bọn chúng đi.”
“Hừ” Hồ Lô lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Tang Bưu, tiểu tử ngươi làm việc nên suy nghĩ cho kỹ. Ở khu nam, từ sau khi Phế Vật bị giết thì thế lực của mày là lớn nhất, muốn cho lão tử ra tay để mi chiếm đoạt địa bàn sao? Không có cửa đâu?”
Tang Bưu đứng thẳng người dậy nói: “Lão tử cũng không để mọi người làm không công đâu, mọi người cũng biết là khu nam khu vực phồn hoa nhất của XA. Chờ mọi việc kết thúc thì ta nguyện ý để cho mỗi người các ngươi nắm giữ một hoặc hai quán bar, hộp đêm, hoặc trung tâm giải trí.”
Người thanh niên mở đầu câu chuyện liếc nhìn Tang Bưu nói: “Con mẹ mày, tưởng bọn tao đều là kẻ ngốc sao? Khu nam là phạm vi thế lực của mày, chờ diệt xong Hoa Hưng Xã thì còn gì ngăn cản mày đoạt lại địa bàn? Không chừng bọn tao còn bị mày cắn ngược lại nữa! Bàn tính như vậy mà cũng nói ra được sao?”
Tang Bưu vỗ mạnh bàn nói: “Quỷ Diện, mày nói như vậy là có ý tứ gì? Tang Bưu ta là loại người như vậy sao?”
“Ha ha, phải hay không phải thì mày tự mình biết mà. Những người ngồi đây đều đã là người lăn lộn nhiều năm, anh em chúng ta còn không hiểu được nhau sao?” Những lời này của Quỷ Diện đã nói ra được lo lắng trong lòng mọi người. Lúc trước, thủ hạ dưới trướng tứ đại kim cương của Phế Vật còn có một vài thế lực khác, những thế lực này trước đây đều bị Phế Vật đè ép, nhưng sau khi hắn chết đi thì tứ đại kim cương chém giết lẫn nhau, đã tổn thất rất nhiều.
Nông Dân nhìn Tang Bưu có vẻ muốn nổi giận thì vội nói: “Như thế này đi. Bọn tao cũng không chiếm tiện nghi của mày, bọn tao giúp mày thu phục Hoa Hưng Xã, mỗi người được năm trăm vạn, còn mấy trung tâm giải trí, hộp đêm thì mày giữ lại cho mình đi.”
Vừa nghe năm trăm vạn thì Tang Bưu tức giận mắng: “Con mẹ mày, mày tưởng rằng lão tử mở ngân hàng sao? Một người năm trăm vạn? Ba người là một ngàn năm trăm vạn đó, tao kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Hồ Lô cười cười nói: “Lời của Nông Dân rất có đạo lý. Tang Bưu, mày đừng giả nghèo trước mặt bọn tao nữa, ai mà không biết mày đã thu lấy toàn bộ tài sản của lão đại Phế Vật của mày tích cóp bao nhiêu năm nay. Còn có tiền buôn bán ma tuý mà mày tích góp được nữa. Một ngàn năm trăm vạn đối với mày cũng chỉ là một con số nhỏ mà thôi.
Tang Bưu không cam lòng, thế nhưng hắn không có biện pháp. Hiện nay thành viên của Hoa Hưng Xã tuy không nhiều, nhưng mà bằng vào thực lực hiện nay của hắn thì không thể thu phục được bọn họ một cách đơn giản được. Nếu kiên quyết làm tới cùng thì nguyên khí đại thương, đến lúc đó mấy người này lại ra tay đối phó với hắn thì không được gì, thậm chí còn bị mất hết.
Tang Bưu cắn mạnh răng nói: “Được, đêm nay chúng ta hành động. Bọn mày đem người phân tán đi đến khu nam, chờ rạng sáng ngày mười hai thì trực tiếp tấn công Hắc Mạn Đà La và Phi Điểu, tiêu diệt Hoa Hưng Xã, sau khi mọi chuyện xong xuôi thì tao sẽ trả tiền công cho bọn mày.”
Quỷ Diện lắc đầu nói: “Quy củ của Quỷ Diện tao không phải mày không biết. Không thấy tiền thì không động thủ. Đưa tiền trước tám giờ tối nay thì tao sẽ dẫn người đi.”
Sau khi Tang Bưu bất đắc dĩ đáp ứng thì mấy người cũng rời đi, bắt đầu chuẩn bị.
Trung tâm giải trí Phi Điểu.
“Lão đại, không tốt rồi! Lần này chúng ta có phiền toái lớn.” Lão Mã thở hổn hển chạy vào trong phòng quản lý của Phi Điểu, không đợi Đường Phong hỏi, lão đã nói luôn.
“Có chuyện gì sao? Mau nói ra đi.” Đường Phong có chút khó hiểu hỏi.
Vẻ mặt của lão Mã tràn ngập lo lắng nói: “Tôi vừa nhận được tin tức, trưa hôm nay Tang Bưu mời Quỷ Diện, Hồ Lô, Nông Dân ăn cơm, hình như là thương lượng để đối phó với chúng ta.”
Đường Phong đứng dậy, cau mày hỏi lại: “Ông chắc không?”
Lão Mã gật gật đầu nói: “Bọn họ họp tại nhà hàng Hào Môn ở khu tây, mà em họ của ta lại làm quản lý của nhà hàng này, nàng nghe được nhân viên phục vụ nói lại, tuyệt đối đáng tin cậy.”
Đường Phong chậm rãi ngồi xuống, một lát sau nở ra một nụ cười nói với lão Mã: “Ông làm rất đúng, nếu như ta đoán không lầm thì đêm khuya hôm nay bọn chúng sẽ động thủ. Ông đi nói với Hữu Thủ, bảo hắn an bài người theo dõi khu vực xung quanh, chỉ cần có người lạ xuất hiện ở khu nam thì liền thông báo cho ta biết.”
Lão Mã mặc dù không biết Đường Phong vì sao lại cười nhưng cũng không có hỏi, chỉ gật gật đầu rồi xoay người rời đi.
“À, đợi một chút! Lão Mã, bọn tôi đã xem xét, đánh giá mọi việc mà ông làm trong tháng này, sau này chúng ta là người một nhà.” Đường Phong cười cười nói với lão Mã.
Nghe Đường Phong nói xong, lão Mã cũng không có nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Hắn biết rõ ý của Đường Phong. Trong một thời gian dài ở chung với mấy người này, hắn càng tin tưởng đây là quyết định sáng suốt. Mặc dù mặt không có biểu hiện gì trong mắt lão Mã lại toát ra thần sắc hưng phấn. Vốn hắn tới đây trong tâm trạng lo lắng như mà giờ phút này lại cảm thấy tất cả mọi thứ đều là chuyện nhỏ. Hắn tin tưởng rằng Đường Phong nhất định có thể giải quyết tốt chuyện này.