Tôn lão nhận được tin tức Đường Phong sắp trở về, trong lòng rất vui mừng, vừa thu xếp cho Tiếu Di Lặc thu xếp người đi đón bọn họ, dù sao nếu không có ai đi đón bọn họ không quen cuộc sống ở Ấn Độ muốn trở về cũng không dễ.
Còn Liễu Bá lại bắt đầu chuẩn bị lễ đính hôn của Đường Phong và Nhị Nhi, lễ đính hôn lần này có thể nói là vô cùng xa hoa. Trong danh sách khách mời của Liễu Bá ngoài lão đại của các bang xã hội đen lớn, còn có không ít tổ chức xã hội đen nước ngoài. Mà Cổ gia ở Mỹ bằng giao tình thâm hậu với lão gia tất nhiên cũng là khách mời rồi. Tôn lão làm như vậy cũng chỉ muốn để Đường Phong quen biết nhiều người hơn, nói không chừng tương lai có thể dùng tới.
Trong lòng ông rõ thời gian của mình không lâu nữa, những điều mình làm cho Đường Phong trước khi mình chết cũng chỉ có những điều này.
Hôm nay Quan Trí Dũng rất tức giận, vì hắn gặp thất bại trong chuyện tình cảm. Giật mình? Rung động? Không ngờ? Đường Phong bố trí Quan Trí Dũng đóng ở phía nam tỉnh N, hai tháng trước, có một đem Quan Trí Dũng và Hứa Cường uống rượu ở quán bar. Trên đường về hai người đụng phải một mỹ nhân, vẻ mặt cô gái đó rất lo lắng, hỏi hai người có thấy một bé trai 13 tuổi không?
Tuy trời đã tối, ánh đèn trên đường rất mờ, nhưng bóng đêm không che dấu được khuôn mặt đẹp của cô gái. Quan Trí Dũng không biết là uống nhiều hay làm sao, lại có cảm giác tim đập thình thịch. Nếu là bình thường, đối với người lạ thế này, Quan Trí Dũng tuyệt đối chẳng buồn để ý tới cô, nhiều nhất cũng chỉ nói mà không nhìn. Nhưng tối hôm đó hắn lại có thái độ khác thường cùng tìm em giúp cô gái đó.
Cuối cùng, trong một hẻm nhỏ Quan Trí Dũng giúp cô gái tìm được em. Trên đường đưa hai người về nhà, Quan Trí Dũng hỏi thăm một số chuyện liên quan tới cô gái, còn cô gái cũng cảm thấy con người Quan Trí Dũng rất tốt, liền nói chuyện của mình với hắn.
Cô bé này tên là Nhạc Linh, năm nay 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học. Cha Nhạc Linh là công nhân bình thường của một công xưởng ở thành phố XY. Lúc này Nhạc Linh mới tốt nghiệp, vẫn chưa tìm được việc. Tối nay cha mẹ đều làm ca tối, Nhạc Linh và em cùng ở nhà trông nhà, ai biết mình vừa ngủ tỉnh dậy đã phát hiện em trai không còn ở nhà nữa, em trai Nhạc Linh bị thiểu năng bẩm sinh, một cậu bé 13 tuổi, chỉ số thông minh chỉ tương đương với bạn nhỏ 3, 4 tuổi.
Phát hiện em trai không còn ở nhà, Nhạc Linh rất lo lắng, em trai vì vấn đề phát triển trí lực, thường bị bạn bè bên cạnh bắt nạt. Nhạc Linh không dám nói với bố mẹ, vội vàng ra ngoài tìm kiếm, may mà gặp được Quan Trí Dũng và Hứa Cường, mới bình an vô sự tìm được em trai.
Lúc sắp chia tay, Quan Trí Dũng nói số điện thoại của mình cho Nhạc Linh, bảo cô sau này có việc cần giúp đỡ thì tìm mình. Nhưng Quan Trí Dũng thất vọng rồi, chờ đợi một tuần, Nhạc Linh chưa từng gọi điện thoại cho hắn, cuối cùng Quan Trí Dũng không chịu được, tìm mấy tiểu đệ đi điều tra một chút về Nhạc Linh.
Nhạc Linh lúc đó vừa tìm được việc, làm nhân viên văn phòng trong một công ty nhỏ, ba tháng lương đầu chỉ có 800. Có một hôm, Quan Trí Dũng không hiểu sao rất muốn gặp Nhạc Linh, vì thế hắn lái xe tới cổng tòa nhà công ty Nhạc Linh chờ cô.
Buổi chiều khoảng 6h30, thời gian tan làm tới rồi, nhưng Quan Trí Dũng lại không thấy Nhạc Linh đi ra. Mãi cho tới hơn 7h, Quan Trí Dũng đã sắp bỏ cuộc rồi, lúc này Nhạc Linh mới mới đi từ trong tòa nhà ra.
Nhìn bước chân Nhạc Linh có chút nặng nề, Quan Trí Dũng biết cô chắc chắn rất mệt rồi, nhíu nhíu mày, Quan Trí Dũng có chút đau lòng.
“ồ, trùng hợp vậy, em làm ở đây à?” Quan Trí Dũng xuống xe giả bộ đi ngang qua.
“Hả, là anh à? Em làm việc ở đây. Sao anh lại tới đây?” Nhạc Linh rõ ràng vẫn nhớ Quan Trí Dũng, nhìn thấy hắn Nhạc Linh dừng động tác đang đấm lưng lại, cười cười với hắn.
“Anh, anh đi ngang qua, ha ha, tới gần đây làm chút việc, vừa đi qua đây, nhìn thấy em nên tới chào” Quan Trí Dũng có chút câu nệ, nói dối không phải là sở trường của hắn, cảm giác hiện giờ của hắn giống như một tên trộm vậy, sợ bị người ta vạch trần.
Nhạc Linh cười cười nói: “Lần trước cảm ơn anh nhé, nếu không phải anh, em thật sự không biết nên làm thế nào”.
Quan Trí Dũng xua xua tay nói: “Khách sáo rồi. Đúng rồi, bây giờ em làm công việc gì? Vừa ý không?”
“Cũng tốt, bây giờ không dễ tìm việc làm, hơn nữa em vừa mới tốt nghiệp như vậy, có thể tìm được việc đã là tốt rồi. Mặc dù hơi mệt, nhưng làm lâu một chút có kinh nghiệm thì sẽ tốt thôi” Nhạc Linh lè lè lưỡi nói.
Quan Trí Dũng muốn mời Nhạc Linh ăn cơm, mở mở miệng lại không biết nên nói thế nào. Nếu để Đường Phong thấy dáng vẻ này của Quan Trí Dũng, chắc chắn sẽ cười nhạo hắn, ai bảo trước đây luôn là hắn cười nhạo Đường Phong và Hứa Cường là dã thú không có tình cảm.
“Em có thời gian không. Nếu đã gặp thì cùng ăn cơm nhé” Quan Trí Dũng ngập ngừng mãi cuối cùng cũng nói ra.
Nhạc Linh không nghĩ quá nhiều, có chút khó xử nói: “Thôi ạ, mẹ em chắc đã nấu cơm rồi”.
Quan Trí Dũng có chút thất vọng, gật đầu nói: “Vậy thôi, lần sau có cơ hội cùng ăn cơm nhé. Nếu em không vừa ý với công việc này thì gọi điện thoại cho anh có lẽ anh có thể giúp được em”.
“Cảm ơn, em muốn làm thử đã, thông qua cố gắng của bản thân có được mới là điều quý báu nhất” Nhạc Linh cười ngọt ngào.
Nhìn nụ cười ngọt ngào của Nhạc Linh, Quan Trí Dũng ngây dại. Nhưng chỉ mấy giây hắn lấy lại tinh thần chỉ xe cách đó không xa nói: “Anh đưa em về nhà nhé, dù sao cũng tiện đường. Giờ này là giờ cao điểm tan tầm, xe công cộng người quá đông”.
Nhạc Linh nghĩ ngợi, sau đó gật gật đầu.
Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa Quan Trí Dũng và Nhạc Linh cũng gần hơn không ít, thời gian sau đó Quan Trí Dũng luôn “tình cờ” đi ngang qua tòa nhà làm việc nơi Nhạc Linh làm việc, hơn nữa mỗi lần vừa may đều vào lúc tan làm. Nhạc Linh cũng không hoài nghi Quan Trí Dũng xuất hiện với tần suất cao như vậy, cô còn khen ngợi hai người đúng là có duyên phận.
Khi hai người chạm mặt nhau lần thứ hai. Quan Trí Dũng lại mời Nhạc Linh cùng đi ăn tối. Lần trước Nhạc Linh đã từ chối hắn, lần này tất nhiên không tiện thoái thác không đi rồi.
Có lần đầu sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Quan hệ của hai người dần dần trở nên thân mật, Quan Trí Dũng vì không để Nhạc Linh cho là mình là đại thiếu gia đào hoa. Hắn còn còn cố ý như bạn thân với Nhạc Linh, như thế quan hệ giữa hai người đúng là xích lại gần không ít.
Sau này vì chuyện của hội nghị xã hội đen, Quan Trí Dũng bị Đường Phong gọi về. Những ngày ở XA đó, Quan Trí Dũng quả thực là dày vò hắn, hội nghị xã hội đen vừa kết thúc hắn liền lập tức trở về XY, buổi chiều hôm đó hắn hẹn Nhạc Linh cùng ra ngoài ăn cơm.
Sự xuất hiện thường xuyên của Quan Trí Dũng trong thời gian này, Nhạc Linh gần như đã quen với sự tồn tại của hắn. Đột nhiên một thời gian không có tin tức, trong lòng Nhạc Linh cũng có cảm giác là lạ. Lúc cô nhận điện thoại của Quan Trí Dũng, tâm trạng hình như tốt hơn rất nhiều, vội vàng đồng ý tối cùng ăn cơm với Quan Trí Dũng.
Nhạc Linh từng hỏi Quan Trí Dũng làm công việc gì, Quan Trí Dũng không muốn dọa cô, lừa cô nói mình buôn bán, Quan Trí Dũng cũng không nói tên thật của mình với cô, nói với cô chỉ là cái tên Vương Tiểu Vũ trên chứng minh thư mới của mình. Nhạc Linh cũng hoài nghi điều này, dù sao tướng mạo Quan Trí Dũng cũng nho nhã, lại thêm ăn mặc đẹp và xe hơi cao cấp, tất cả những điều này đều làm Nhạc Linh tin lời hắn.
Quen nhau hai tháng, hai người cùng ăn cơm mười mấy lần. Theo thời gian quan hệ càng thân thiết, Nhạc Linh cũng coi Quan Trí Dũng là bạn tốt. Thỉnh thoảng lúc tâm trạng không tốt còn chủ động gọi điện thoại kể buồn bực của mình với Quan Trí Dũng.
Tối qua, Quan Trí Dũng suy nghĩ cả đêm định hôm nay tỏ tình với Nhạc Linh.
5h chiều, Quan Trí Dũng tới cửa hàng hoa đặt chín đóa hoa hồng. Hắn bảo nhân viên của tiệm hoa giúp hắn đưa tới công ty của Nhạc Linh, cùng với hoa tươi còn có một tấm thiếp nhỏ, bên trên chỉ viết mấy câu, nhưng không để lại danh tính. Quan Trí Dũng cho rằng Nhạc Linh có thể đoán được là mình tặng, nhưng hắn không ngờ tới sơ sẩy này của mình lại cho hắn làm mai mối cho người khác.
Gần đây công ty Nhạc Linh có một chàng trai vẫn luôn theo đuổi Nhạc Linh. Nhưng Nhạc Linh không đồng ý. Chiều nay, Nhạc Linh làm xong công việc cấp trên giao đi vào toilet. Lúc cô quay lại phòng làm việc thấy trên bàn có một bó hồng lớn. Con gái trời sinh là động vật hư vinh. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp, lòng hư vinh của Nhạc Linh được thỏa mãn.
Cô nhìn hoa trên bàn cười kiêu ngạo.
Nhạc Linh cho rằng hoa này là của Tần Phong tặng. Tần Phong chính là chàng trai vẫn luôn theo đuổi cô. Tần Phong lớn hơn cô 3 tuổi. Tần Phong năm nay 25 tuổi đã làm việc ở công ty 4 năm, bây giờ đã là trợ lý tổng giám đốc, có thể nói tiền đồ sáng lạn.
Lúc tan làm, Tần Phong từ văn phòng của mình đi ra, vừa lúc gặp Nhạc Linh cầm hoa hồng trong tay. Tần Phong ngẩn người, đây là hoa ai tặng Nhạc Linh? Lập tức trong lòng Tần Phong chua chát, hung dữ trừng mắt với bó hoa hồng đó.
“Tần Phong , cảm ơn hoa của anh, em rất thích” Nhạc Linh cười cười với Tần Phong, sau đó giơ giơ hoa trong tay. Mặc dù cô không có cảm giác với Tần Phong, nhưng cô luôn cảm thấy con người Tần Phong rất tốt. Trong công ty không chỉ chăm sóc cô, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt. Dù sao Nhạc Linh cũng chưa có đủ kinh nghiệm xã hội, Tần Phong tốt với cô là vì có ý với cô.
Quan hệ tốt vì hắn là trợ lý tổng giám đốc, ai dám đắc tội hắn?
Tần Phong hơi sững sờ, ngay sau đó, trong lòng hắn vui vẻ, hắn biết Nhạc Ling cho rằng hoa này là mình tặng. Trong lòng cười âm hiểm, Tần Phong thầm nghĩ: không biết là tên ngốc nào, tặng hoa cũng không nói rõ là ai. Nếu ông trời có lòng tốt, hì hì, vậy ta đây cũng không khách sáo.
“Ha, không có gì, nếu em thích, sau này anh sẽ thường xuyên tặng em” Tần Phong đúng là rất vô liêm sỉ.
“Không cần ạ, nhiều hoa như vậy chắc rất đắt. Sau này đừng tặng những thứ này nữa, quá lãng phí” Nhạc Linh vui rạo rực nói.
Trong lòng Tần Phong cảm thấy nực cười, rất đắ, một bó hoa thế này phải hơn nghìn đồng. Mẹ kiếp một tháng tiền lương mình mới hơn 3000, phải cảm ơn tên ngốc tặn hoa đó, nếu bảo mình tặng đúng là không nỡ.
“Nhạc Linh, tối cùng ăn cơm nhé? Lần này sẽ không từ chối anh nữa chứ?” Tần Phong rèn sắt khi còn nóng, đưa ra thỉnh cầu .
Nhạc Linh trề môi nghĩ ngợi nói: “Được thôi” Nhạc Linh biết hôm nay Quan Trí Dũng sẽ tới, nhưng Quan Trí Dũng đã mời cô mấy lần rồi, lần nào cô cũng từ chối. Hôm nay người ta tặng mình bó hoa lớn như vậy, nếu còn từ chối thì không tốt lắm.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng, quả nhiên xe của Quan Trí Dũng đã đợi ở đó rồi.
Thấy tay Nhạc Linh cầm hoa hồng, vẻ mặt cui vẻ đi tới, Quan Trí Dũng vội vàng cười lên nói:
“Anh Tiểu Vũ, anh xem, bó hoa này đẹp không?” Thấy Quan Trí Dũng, Nhạc Linh lập tức vẻ mặt hưng phấn chạy tới.
Quan Trí Dũng vẻ mặt đắc ý nói: “Đương nhiên là đẹp rồi, chủ yếu nhất là em thích thì tốt rồi”.
Nhạc Linh nhíu mũi đáng yêu, sau đó kéo Tần Phong nói: “Nào, em giới thiệu hai người một chút. Đây là Vương Tiểu Vũ, anh em tốt kiêm bạn tốt của em. Đây là đồng nghiệp công ty em, Tần Phong, bó hoa này cũng là của Tần Phong tặng em”.
Quan Trí Dũng vẻ mặt vốn tươi cười định bắt tay với Tần Phong, nghe lời của Nhạc Linh, hắn ngẩn người, sau đó nhìn Tần Phong.
Tần Phong vốn còn lo lắng người này có thể là người tặng hoa Nhạc Linh, nếu bị vạch trần mình há chẳng phải mất hết thể diện sao? Nhưng nghe thấy giới thiệu của Nhạc Linh, trong lòng Tần Phong thở phào, nếu là anh em kiêm bạn bè, vậy bó hoa này chắc không phải hắn tặng chứ?
“Xin chào, tôi là Tần Phong” Tần Phong cười cười nói với Quan Trí Dũng.
Quan Trí Dũng cười nhạt nói: “Tần Phong, he he, viên chức của một công ty nhỏ cũng có thể tặng được hoa đắt như vậy?
Thấy Quan Trí Dũng không giơ tay, hơn nữa trong lời nói còn hàm ý mỉa mai, khóe miệng Tần Phong giật giật có chút xấu hổ thu tay về nói: “Mặc dù tôi chỉ là một trợ lý tổng giám đốc, nhưng chỉ cần Nhạc Linh thích, đắt nữa tôi cũng không tiếc.”
Quan Trí Dũng lạnh lùng nhìn người đàn ông này một cái, hắn chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như vậy. Nhưng hắn nhìn ra quan hệ của Nhạc Linh và người này hình như không tệ, hắn không có ý định vạch trần kẻ bại hoại này, tránh Nhạc Linh sẽ đau lòng.
Cười nhạt hai tiếng, Quan Trí Dũng nhìn Tần Phong nói: “Linh Nhi là tên để ngươi gọi sao? Còn nữa đừng có cố gắng cường điệu trợ lý tổng giám đốc cái gì, trong mắt ta không là gì cả”.
Nhạc Linh không biết Quan Trí Dũng hôm nay làm sao, nhưng cô rõ ràng có chút bất mãn với Quan Trí Dũng, nhíu mày nói: “Anh Tiểu Vũ, sao anh lại có thể nói chuyện như vậy với Tần Phong? Trên thế giới này cái gì cũng phải dựa vào tiền bạc mà suy nghĩ.
“Được rồi, Linh Nhi, chúng ta đi thôi. Anh đã đặt bàn ăn rồi” Quan Trí Dũng chẳng muốn giải thích, nói với cô.
Nhạc Linh vẻ mặt không vui nhìn Quan Trí DŨng sau đó nói: “Không được, em đã đồng ý tối nay ăn cơm cùng Tần Phong rồi. Anh đi một mình đi”.
Sắc mặt Quan Trí Dũng lập tức xanh mét, hung hăng nhìn Tần Phong nói: “Tiểu tử, mặc dù tôi không thích quân tử, nhưng tôi cũng rất khinh bỉ kẻ tiểu nhân. Làm người cần thành thật chút, đi đêm lắm có ngày gặp ma đó”.
Nói xong hắn lại nhìn nhìn Nhạc Linh, sau đó quay người lên xe đi.
“Tần Phong, anh đừng giận, con người anh Tiểu Vũ rất tốt, hôm nay có thể tâm trạng không được tốt lắm. mấy ngày nữa em bảo anh ấy xin lỗi anh” Nhạc Linh nhìn Tần Phong nói.
Tần Phong gượng cười nói: “Không sao, có thể nhìn ra tâm trạng anh ấy không tốt, chúng ta đi thôi” Nói xong hắn nhìn chiếc xe hơi cao cấp nghênh ngang mà đi, có tiền giỏi lắm sao? Có tiền có thể xem thường mình sao? Hắn hận người có tiền.