Tôn lão gia tử lúc này ở trong thư phòng, nhìn bề ngoài thì dường như ông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang lo lắng vạn phần, ông luôn lo lắng sự phát triển quá nhanh của HHX có thể sẽ dẫn đến sự bất mãn của chính phủ, ông cũng không ngừng nhắc nhở Đường Phong, nhưng không ngờ chuyện mà ông không muốn nó xả ra nhất thì cũng đã xảy ra.
Từ ngày Đường Phong đến XA đến nay, cuộc sống của Tôn lão gia tử đã thay đổi rất nhiều, những nụ cười trên mặt ông cũng nhiều hơn một chút, đối với Đường Phong, Tôn lão gia tử là vô cùng hài lòng. Nhìn người nhìn cả một đời, Tôn lão gia tử tự tin rằng bản thân ông tuyệt đối không nhìn nhầm Đường Phong! Trong lòng ông, Đường Phong từ lâu đã như là cháu ruột, càng sẽ là người kế thừa của họ Tôn trong tương lai, nhưng ông không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức độ như thế này!
Nếu như là chuyện khác, Tôn lão gia tử có lẽ còn có thể giúp đỡ Đường Phong, giúp đỡ HHX. Nhưng một khi có quan hệ với bên trên, Tôn lão gia tử cũng là có lòng nhưng không có sức. Thế lực của ông có lớn hơn đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được ý của bên trên, nếu không thì năm đó ông cũng không lựa chọn việc rửa tay chậu vàng, thoái ẩn giang hồ.
Khẽ thở dài một hơi, Tôn lão gia tử lầm rầm tự nhủ: “Tiểu Đường à, lần này ông nội không thể giúp cậu được rồi, tất cả phải xem tạo hóa của cậu thế nào”.
Cửa phòng được đẩy mở ra, Nhụy Nhi khóe mắt đẫm lệ xông vào, nói: “Ông nội, Tử Thần thật sự là xảy ra chuyện phải không? Anh ấy rốt cuộc thế nào rồi? Ông nói cho cháu biết đi, nói cho cháu biết đi”.
Tôn lão gia tử đau lòng nhìn Nhụy Nhi, ông nhẹ nhàng nói: “Nhụy Nhi, hiện nay ông nội cũng không biết tình hình cụ thể, biết nói với cháu thế nào? Cháu tạm thời không nên quá lo lắng, tình hình chưa chắc đã là tệ như vậy”.
Những giọt lệ trong mắt Nhụy Nhi không ngừng rơi xuống, cô lo lắng nói: “Vậy Tử Thần hiện nay ở đâu? Cháu muốn đi tìm anh ấy!”.
“Cậu ta hiện giờ ở đâu ông nội cũng không biết, cháu yên tâm, có tin tức của cậu ấy ông sẽ nói cho cháu biết ngay”.
Tôn lão gia tử nhìn bộ dạng thương tâm của Nhụy Nhi, trong lòng ông cũng cảm thấy đau thắt từng hồi, Nhụy Nhi là toàn bộ của ông, ông quả thật không muốn nhìn thấy Nhụy Nhi như vậy.
Nhụy Nhi từ từ nhừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn ông nội, nói: “Ông nội, Tử Thần sẽ không xảy ra chuyện gì , phải không?”.
Tôn lão gia tử gật gật đầu, nói: “Sẽ không đâu, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Cả hai ông cháu đều im lặng, họ đang đợi tin tức về Đường Phong.
Hai tiếng đồng hồ sau ở sân bay quốc tế BJ (Bắc Kinh), Đường Phong sau khi hóa trang một lượt, xuất hiện ở cửa ra vào của sân bay. Chuyến này đến đây Đường Phong là muốn gặp Trương tướng quân, để không để người khác chú ý, hắn không nói cho ai biết cả, đồng thời cũng tiến hành một chút xử lí đơn giản, xét cho cùng thì mối quan hệ giữa hắn và Trương tướng quân cũng chỉ là tồn tại trong bóng tối.
Xuống máy bay, Đường phong liền gọi điện cho Trương tướng quân.
“A lô, Trương tướng quân, tôi đã đến rồi”. Đường Phong nén thấp giọng, bình đạm nói.
“Ừm, cậu đến phòng số 606 khách sạn BJ, bọn ta đợi cậu ở đây”. Nói xong đầu bên kia liền cúp máy.
Đường Phong hít một hơi thật sâu, nhìn thấy vô số những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trên màn hình điện thoại, hắn không thèm quan tâm, tắt máy, sau đó ngồi lên một chiếc taxi phóng đến khách sạn BJ. Đường Phong lúc này hoàn toàn không biết việc hắn đột nhiên rời đi đã gây ra sự khủng hoảng lớn như thế nào tại XA (Tây An), hắn lúc này chỉ là muốn nhanh nhất có thể xử lí xong những chuyện này, là sống hay là chết, chơi một canh bạc.
Đến khách sạn BJ, ngước mắt nhìn tòa nhà cao sừng sững trước mặt, Đường Phong nắm chặt lấy những tư liệu trong tay hắn, hắn bước vào bên trong.
Đi thang máy đến tầng 6, Đường Phong vừa bước ra khỏi cửa thang máy liền cảm giác thấy xung quanh dường như đang có vô số con mắt đang chăm chú nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, hắn đi thẳng đến cửa phòng 606.
Gõ cửa, một lúc lâu sau, bên trong vang đến tiếng bước chân, tiếp đó cửa được đẩy ra, Đường Phong nhìn thấy người ra mở cửa, bất giác hắn cảm thấy kinh ngạc, người này không phải là ai khác, chính là Hứa Thiên. Hắn gật đầu với Hứa Thiên, sau đó bước vào trong.
Trong phòng khách ở bên trong, lúc này có hai ông già đang đánh cờ tướng, một người trong đó chính là Trương tướng quân, còn người kia, tuy Đường Phong chưa được gặp người thật bao giờ, nhưng đã vô số lần nhìn thấy qua ảnh hoặc nhìn thấy trên truyền hình.
“Ngồi đi”. Trương tướng quân đầu cũng không ngẩng lên, bình đạm nói.
Đường Phong ngồi xuống ghế sôpha ở bên cạnh hai người, lặng lẽ nhìn họ đánh cờ.
Trong phòng yên lặng một cách lạ thường, chỉ có những tiếng va đập khi quân cờ đập xuống bàn cờ được phát ra, không biết tại sao, trong những tình hình như thế này, Đường Phong lại hoàn toàn không hề cảm thấy căng thẳng, thấy hai người vẫn đang chơi hăng say, không hề có chút gì để ý đến mình, Đường Phong cũng không hề nóng ruột, ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Đợi cho đến khi hai người chơi xong ván cờ này, Trương tướng quân lúc này mới ngẩng đầu lên, nói với Hứa Thiên: “Tiểu Hứa, cậu ra ngoài trước đi, bọn ta có chuyện quan trọng nói với tiểu Đường”.
Hứa Thiên liếc nhìn Đường Phong một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng, không biết tại sao, lúc hắn quay người rời khỏi phòng Đường Phong dường như chú ý thấy một nụ cười như có như không ở khóe miệng hắn.
“Tiểu Đường à, cách nghĩ của cậu thế nào về ván cờ vừa nãy?”. Trương tướng quân uống một ngụm trà, bình đạm hỏi.
Đường Phong khẽ trau mày, hắn không rõ lắm ý của Trương tướng quân là gì, nhưng vẫn nói: “Ván cờ vừa nãy, lúc bắt đầu ông nhìn thì có vẻ không nắm được đại cục, nhưng nếu như ông bình tĩnh phân tích thì cũng không đến nỗi thua thê thảm như vậy”.
Trương tướng quân gật gật đầu, nói: “Nói rất đúng, ta đúng là quá nóng vội, quá muốn thắng cho nên mới tạo cơ hội cho thủ trưởng, có điều lời lại nói ngược lại, tài đánh cờ của ta vốn dĩ không bằng thủ trưởng, lúc đánh cờ ta cũng nên có thái độ học tập thủ trưởng, chứ không nên có thái độ thách thức khiêu chiến, cậu thấy có đúng không?”.
Đường Phong trong lòng đã có chút hiểu được Trương tướng quân đang mượn cờ để nói chuyện, hắn khẽ gật gật đầu.
“Thực ra cuộc đời cũng giống như đánh cờ, mã nhảy nhật, tướng tẩu điền, mỗi một người, mỗi một quân cờ đều có con đường đi của riêng mình, làm người chính là như vậy, bất luận là thế nào, cũng cần phải hiểu được bổn phận của mình, là mã thì đừng chạy thẳng, là tốt thì chỉ có thể đi từng bước từng bước!”. Nói xong, Trương tướng quân chăm chú nhìn Đường Phong.
Đường Phong sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc hơn, Trương tướng quân đây là đang muốn cảnh cáo mình cần phải biết giữ bổn phận? Đường Phong trong lòng có chút không hiểu gì cả, bản thân mình dường như không làm chuyện gì vượt quá bổn phận của mình?.
Thấy Đường Phong hình như không hiểu, Trương tướng quân nhìn số 1 một cái, số 1 cười haha hai tiếng, nói: “Lão Trương thường xuyên khen cậu trước mặt ta, ta đã xem những tư liệu trước đây của cậu, quả thật là không tồi”.
Đường Phong nhìn về phía số 1, khẽ cười, nói: “Thủ trưởng quá khen rồi, tất cả những gì tôi làm đều là nên làm”.
Số một nhìn Đường Phong một cách đầy ẩn ý, nói: “Thời gian hôm nay có hạn, chúng ta cũng nên nói thẳng vào vấn đề luôn. HHX của cậu rất khá, đặc biệt là trong thời gian ngắn như vậy có thể phát triển đến quy mô lớn như thế này, quả thật là không tồi. Điểm này làm tôi và lão Trương đều cảm thấy rất hài lòng, giai đoạn thời gian trước, những việc cậu làm ở nước Nhật ta cũng không muốn nói gì, trong lòng mọi người tự hiểu là được rồi. Hôm nay gọi cậu đến đây, chủ yếu là muốn nói chuyện một chút, cậu có cách nghĩ như thế nào về sự phát triển trong tương lai của HHX”.
Đường Phong trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghe lời nói của số 1 thì hình như hoàn toàn không định hạ thủ đối với HHX, Đường Phong nói: “Sự phát triển trong tương lai của HHX tôi vẫn chưa nghĩ đến, hiện nay sự phát triển của HHX là quá nhanh, tệ nạn không ít, tôi dự định đầu tiên là tạm ngừng sự mở rộng, đợi tiêu hóa được địa bàn hiện nay thì mới suy nghĩ đến sự phát triển mới. Có điều xin thủ trưởng yên tâm, HHX sẽ luôn luôn tuân theo tôn chỉ khi mới thành lập”.
Số 1 gật đầu, tiếp tục nói: “Nói như vậy là không sai, nhưng chuyện các cậu gây ra tối hôm qua tại tỉnh N là quá lớn, số người chết đạt đến 2000 người! Trong đó có đến mấy chục người dân bình thường! Bọn ta cũng rất khó xử”.
Nhìn bộ dạng của số 1, Đường Phong trau mày, hắn biết số 1 chắc chắn là có ý gì khác!.
Quả nhiên, Trương tướng quân sau khi liếc nhìn số 1 một cái, nói: “Tiểu Đường à, chuyện lần này thật sự ảnh hưởng rất xấu, hiện nay đại bộ phận các quan chức đều yêu cầu tiến hành chế tài đối với HHX! Có điều….”.
Khi Đường Phong bước ra khỏi khách sạn BJ thì đã là 2 tiếng sau đó, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy, trong lòng Đường Phong mừng lo lẫn lộn, mừng là bởi vì không còn phải lo lắng đến vấn đề của HHX nữa, số 1 đã nói rõ ràng trong vòng một tuần tới sẽ kí quyết định thả toàn bộ những thành viên của HHX ra. Lo là vì ý của số 1 và Trương tướng quân là rất rõ ràng, HHX nếu như muốn tiếp tục được tồn tại thì phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì chính phủ lúc nào cũng có thể làm cho HHX biến mất hoàn toàn.
Dựa vào lời của số 1 mà nói, tức là kể cả vứt bỏ sự nỗ lực trong hơn một năm vừa rồi, cũng sẽ không để cho xã hội tồn tại bất kì nhân tố không yên định nào. Trước lúc Đường Phong rời đi, Trương tướng quân đã trực tiếp nói với hắn, nếu như HHX còn làm bừa, thì chính phủ sẽ khai đao với HHX đầu tiên!
Trong lòng Đường Phong hiểu rất rõ, so sánh với chính phủ thì chả khác nào trứng gà so sánh với đá tảng, chỉ cần chính phủ muốn là HHX sẽ bị tiêu diệt chỉ trong khoảnh khắc! Mà ở Trung Quốc, chính phủ chỉ là một cái tên hay mà thôi, số 1 chính là người đại biểu của chính phủ, ở TQ, chiếc ghế của số 1 không hề thua kém gì so với ngai vàng của hoàng đế thời cổ đại!
Đường Phong biết rất rõ, những điều mà Trương tướng quân nói là nghe lời của chính phủ, thực chất chính là nói nghe lời của bọn họ, đối diện với sự uy hiếp trực diện như vậy, hắn không còn sự lựa chọn nào khác, để HHX có thể tiếp tục được tồn tại, hắn cũng chỉ có thể mặc nhận tất cả những điều này.
Nhìn dòng xe chạy qua chạy lại, Đường Phong đột nhiên cảm thấy bực bội trong lòng, không nói ra được là tại vì sao, chính là cảm thấy rất không sảng khoái, hắn tìm đến một quán bar đang mở cửa, một mình ngồi ở chỗ quầy rượu, không ngừng nốc từng hớp rượu.
Từ trước đến giờ Đường Phong đều tự nói với bản thân hắn là hắn đang phục vụ vì nhân dân, phục vụ cho tổ quốc, hoàn toàn không phải là phục vụ cho một người nào đó, nhưng hiện nay, hắn không thể không thừa nhận từ khoảnh khắc lúc hắn bước ra khỏi khách sạn, thứ mà hắn kiên trì từ trước đến giờ đã không còn nữa. Vì sự phát triển của HHX, vì cả vạn huynh đệ, hắn chỉ có thể lựa chọn trở thành một con cờ trong tay của số 1.
Còn có hơn một năm nữa là đến đợt tổng tuyển cử, Đường Phong biết số một đang tính toán gì, dựa vào tốc độ phát triển hiện nay của HHX, trước lúc tổng tuyển cử chắc chắn thế lực sẽ được nâng lên một tầng cao mới, đến lúc đó HHX sẽ trở thành một lá bài chốt quan trọng trong tay của số 1.
Đường Phong bắt đầu cảm thấy hắn ngốc, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu đã là một cái thòng lọng, ngay từ khi bắt đầu lúc ba người được chọn thì đã là quân cờ ngầm trong tay người nào đó. Đáng buồn cười là bản thân hắn vẫn một lòng kiên trì theo lòng tin của hắn, một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ thần thánh này.
Hắn uống ừng ừng từng cốc bia, đến bản thân hắn cũng không biết là đã uống bao nhiêu. Dần dần ý thức của hắn trở nên mơ hồ, mi mắt càng ngày càng nặng xuống, cuối cùng hắn ngã vật ra bàn.
Sau khi Đường Phong say rượu, có hai người thanh niên tiến đến gần hắn, một người trong đó đẩy đẩy Đường Phong, thấy hắn không có phản ứng gì, liền lộ ra sắc mặt hưng phấn, nháy mắt ra hiệu cho người kia.
Trong cơn mê, Đường Phong cảm thấy có người sờ xoạng trên người mình, hắn trau mày đẩy tay của người đó ra, sau đó tiếp tục ngủ. Đột nhiên, hai mắt Đường Phong đột ngột mở to, hắn vũng mình ngồi dậy, sờ lên người, thầm nói trong lòng: “Hỏng rồi! Tư liệu!!!”.