Sách lược của người đàn ông này rất thành công, muốn có được sự đồng cảm của đối phương, cách tốt nhất chính là quy bản thân hắn và đối tượng thành cũng một loại.
Quả nhiên, trong lòng Nhụy Nhi bỗng cảm thấy có chút hiếu kì về người đàn ông này, cô nở một nụ cười nhạt trên miệng, nói: “Sao anh biết là tôi đang mượn rượu giải sầu?”.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng quay sang nhìn Nhụy Nhi, nói: “Điều này cần phải đoán sao? Những vệt nước mắt trên mặt cô đã bán đứng cô. Tuy tôi không biết là cô đã gặp phải chuyện gì, tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ là không muốn lúc mình đang buồn mà lại có một người phụ nữ cứ khóc lóc sướt mướt, cho nên tôi hi vọng cô có thể uống một cốc nước chanh cho tỉnh táo rồi về nhà đi”.
Nhụy Nhi hừm một tiếng, nói: “Hừm, anh cho rằng quán bar này là của nhà anh mở à? Tôi chính là khóc ở đây đấy thì sao nào? Anh đang buồn? Ai bảo anh đê tiện thích ngồi đây? Quán bar lớn thế này anh cứ phải ngồi cỗ này, tự bản thân đê tiện đúng là hết cách”.
Người đàn ông im bặt, trong lòng hắn đã nghĩ đến vô số câu trả lời mà Nhụy Nhi có thể nói, nhưng thế nào cũng không ngờ tới Nhụy Nhi lại nói như vậy! Nhụy Nhi vốn dĩ rất ít khi tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là người khác giới, ngoài Đường Phong ra, Nhụy Nhi đối với những người đàn ông khác căn bản chẳng có gì để nói cả.
“Vậy sao? Có lẽ thế, được rồi, cô có thể tiếp tục khóc của cô, hoàn toàn có thể xem như tôi không tồn tại”. Người đàn ông không hổ danh là cao thủ chăn gái, rất nhanh hồi phục lại, nhẹ nhàng nói.
Nhìn ánh mắt bi thương của người đàn ông đó, trong lòng Nhụy Nhi càng ngày càng cảm thấy hiếu kì, từ lúc bắt đầu trên mặt hắn lúc nào cũng nở một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại bi thương như vậy, chẳng nhẽ hắn là một thể mâu thuẫn? Nếu không sao lại có chuyện này xảy ra?
Cảm giác thấy Nhụy Nhi nhìn hắn, người đàn ông cười thầm trong lòng, CMN, cứ tưởng cô khác với những người phụ nữ khác, hóa cũng chỉ như vậy! Chỉ là mồm miệng sắc sảo mà thôi, còn bên trong thì tất cả phụ nữ đều CMN cùng một kiểu! Xem lão tử cho cô một chút kích thích đây.
Chỉ trong mấy giây sau, trong mắt người đàn ông bỗng xuất hiện ngấn lệ, hắn ngẩng cổ lên uống một hơi hết sạch rượu trong ly. Trong thời gian người phục vụ rót rượu, hắn quay sang nhìn Nhụy Nhi, nói: “Chẳng nhẽ cô không biết nhìn người khác khóc là rất không có lễ độ sao?”.
“Xí..vừa nãy anh chả phải là cũng nhìn tôi khóc đó sao? Đàn ông con trai, còn khóc la khóc lóc, kém xa so với Tử Thần”. Nhụy Nhi khinh thường hừm một tiếng, sau đó bất giác lại nhớ đến Đường Phong.
Người đàn ông bỗng ánh mắt sáng ngời, hắn nói khẽ, giống như là đang tự lẩm bẩm một mình vậy: “Tại sao đến bây giờ tôi mới biết, tình yêu căn bản không phải là thứ mà hai người có thể khống chế được?”.
Nghe thấy lời này của người đàn ông, Nhụy Nhi bỗng thấy khẽ giật mình, lại một lần nữa cô nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thấy sự buồn khổ trong mắt người đàn ông này càng nặng nề hơn, nước mắt cứ như sắp rơi xuống đến nơi, Nhụy Nhi không kìm được lòng, hỏi: “Anh cũng bị người ta bỏ rơi?”.
“Tại sao lại nói là cũng? Chẳng nhẽ cô có cùng hoàn cảnh với tôi?”. Người đàn ông giả vờ kinh ngạc nhìn Nhụy Nhi.
Nhụy Nhi không biết hiện nay cô với Đường Phong sẽ thế nào, cô càng không biết Đường Phong có bỏ rơi cô hay không, nhưng cô vẫn khẽ gật gật đầu.
“Haha, đến một cô gái xinh đẹp như cô mà cũng bị người ta bỏ rơi, vậy thì người tầm thường như tôi bị người ta bỏ rơi đúng là không thể bình thường hơn, có điều tôi thật sự rất tò mò, một người như thế nào mà nỡ bỏ rơi cô vậy?”.
Nhụy Nhi nghe xong lời này của người đàn ông, cô vốn dĩ phải vui mới đúng, nhưng hiện giờ cô quả thật vui không được, cô tự cười chế giễu mình, nhẹ nhàng nói: “Tôi tốt đến vậy sao? Nếu như tôi thật sự tốt được như vậy, thì cũng không đến nỗi thành bộ dạng như bây giờ”.
Thời gian tiếp theo hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, đôi bên kể ra chuyện của mình, người đàn ông này đúng là rất có thiên phận, sự từng trải trong quá trình tự biên tự diễn làm cho Nhụy Nhi nghe mà sinh ra sự đồng tình đối với hắn.
Cùng là người cùng cảnh, hai người nói chuyện rất hợp nhau, dần dần cả hai liền nói cho nhau biết họ tên của đối phương, hai người lúc này giống như là hai người bạn tốt vậy.
Nhụy Nhi tạm thời quên được Đường Phong, người đàn ông tên là Mã Siêu này rất biết dỗ dành phụ nữ, người phụ nữ không thường xuyên tiếp xúc với đàn ông như Nhụy Nhi sao có thể là đối thủ của hắn, rất nhanh Nhụy Nhi liền bị những lời nói hành vi của hắn trêu cho cười khúc khích không thôi.
Thấy thời gian cũng hòm hòm rồi, Mã Siêu đứng dậy nói: “Nhụy Nhi tiểu thư, rượu thì cũng uống rồi, nói chuyện thì cũng lâu như vậy rồi, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”.
Nhụy Nhi nghĩ thấy cũng đúng, uống nhiều rượu như vậy rồi, hiện giờ đầu cô vẫn cảm thấy chóng mặt, ở đây cũng thấy chán rồi, ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.
Thanh toán xong, Nhụy Nhi và Mã Siêu cùng nhau rời khỏi quán bar.
Hai người đi dạo trên đường, Mã Siêu nhẹ nhãng nói: “Cô biết không, tôi lâu lắm rồi chưa được vui như hôm nay”.
Nhụy Nhi khẽ cười, nói: “Thật sao? Tôi thì không thế, hôm qua tôi còn rất vui vẻ, nhưng hôm nay thì tất cả đã thay đổi, tôi hiện giờ thật sự rất sợ, tôi không biết điều gì đang đợi mình nữa”.
Mã Siêu lắc lắc đầu, nói: “Quan tâm làm gì, hưởng thụ cuộc sống trước mắt mới là chân thực nhất, còn về những việc vẫn chưa xảy ra, cứ để ông trời định đoạt đi”.
Nhụy Nhi đang định nói, thì từ trước mặt đi đến hai người đàn ông. Hai người này nhìn thấy Nhụy Nhi thì đều kinh ngạc, sau đó dùng ánh mắt sát nhân nhìn Mã Siêu.
Mã Siêu lập tức cảm nhận được sự thù địch của đối phương, nhưng hắn hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của chúng khi chúng nhìn Nhụy Nhi, Mã Siêu còn đang cho rằng hắn gặp phải phường cướp giật mà thôi.
Mã Siêu trong lòng mừng thầm, đúng là ông trời tạo cơ hội cho ta, anh hùng cứu mĩ nhân tuy có chút hơi nông dân, nhưng cũng rất có hiệu quả, nếu như mình có thể biểu hiện một chút trước mặt Nhụy Nhi, kể cả là không đánh lại được chúng bị thương cũng không sao, Nhụy Nhi nhất định sẽ có cảm tình tốt với mình, càng huống hồ nếu như mình bị thương, Nhụy Nhi sẽ càng không bỏ mình ở lại, đến lúc đó Nhụy Nhi đưa mình về nhà, tất cả nước đến thì thành dòng, mĩ nhân làm bạn cùng giường đêm nay ắt không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Mã Siêu cười thầm trong lòng, trên mặt làm ra vẻ nghiêm túc, nói: “Nhụy Nhi, chúng ta đi”.
“Tiểu tử, CMM mày muốn đi đâu?”. Một người trong số hai người đối diện quát một tiếng.
Mã Siêu vọt ra đứng trước người Nhụy Nhi, sau đó nói với hai người: “Các người muốn làm gì?”.
“Làm gì à? Lão tử hôm nay muốn đập ngươi!”. Người đó gằn giọng nhìn Mã Siêu.
Mã Siêu mừng thầm trong lòng, nói: “Nhụy Nhi, cô đừng sợ, tôi sẽ không để chúng làm hại đến cô đâu”.
Nhụy Nhi trong lòng có chút cảm động, trau mày nhìn về phía hai người kia nói: “Các người làm gì vậy? Anh ta là bạn tôi, còn không tránh ra?”.
Hai người nhìn Mã Siêu một cái, sau đó một người nói với Nhụy Nhi: “Đại tẩu, tên tiểu tử này không phải là người tốt, hắn tối nào cũng đến quán của chúng ta tìm mục tiêu, chúng tôi từ lâu đã muốn giải quyết hắn. Hôm nay không ngờ hắn còn dám có ý định với chị. Nếu như để lão đại biết được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”. Hai người này chính là tiểu đệ của HHX, họ đương nhiên biết rõ Nhụy Nhi, chuyện Nhụy Nhi sắp kết hôn với lão đại cả HHX trên dưới ai cũng biết, bọn đàn em từ lâu đã bắt đầu gọi Nhụy Nhi là đại tẩu.
Nhụy Nhi ngớ người ra, sau đó cô trau mày nhìn Mã Siêu, ánh mắt cô là muốn hỏi lời họ nói có phải là thật không.
Còn Mã Siêu lúc này thì ngơ ngác, những người này quen với Nhụy Nhi? Không những thế còn gọi cô ấy là đại tẩu? Nghe khẩu khí của họ thì không phải là người đàng hoàng, CMN, lão tử chẳng nhẽ lại đen đủi đến mức gặp phải xã hội đen?
Thấy Mã Siêu không nói gì, Nhụy Nhi lạnh lùng hỏi: “Lời họ nói đều là thật à?”.
Mã Siêu trong lòng lo lắng không yên, hắn không biết giờ phải làm thế nào. Mà mấy tiểu đệ của HHX đối diện liền hằm hè nói: “CMN! Đại tẩu đang hỏi ngươi đấy, CMN ngươi tốt nhất là trả lời thành khẩn, HHX bọn ta không phải là chỗ ngươi có thể làm bừa! Người bên cạnh ngươi chính là vị hôn thê của lão đại HHX bọn ta!”.
Những lời của đàn em HHX không khác gì sấm nổ bên tai Mã Siêu, mẹ ơi, HHX…hiện nay cả XA này có ai là không biết đến HHX? Cô Nhụy Nhi này sao lại là vị hôn thê của lão đại HHX? Xong rồi, lần này mình chết chắc rồi.
Thấy Mã Siêu mặt mày tái nhợt, Nhụy Nhi trong lòng tự nhiên biết rõ, cô cười nhạt một tiếng sau đó quay người rời đi, không được bao xa liền nghe thấy phía sau lưng vang đến tiếng kêu thảm thiết của Mã Siêu và những tiếng chửi bới của hai đàn em HHX.
Nhụy Nhi cảm thấy cô rất đáng thương, khó khăn lắm mới tìm được một người có thể nói chuyện, nhưng không ngờ đối phương là người có tính mục đích! Cũng may gặp được các tiểu đệ của HHX, nếu không không biết mình đêm nay sẽ gặp phải chuyện gì?
Sau khi Nhụy Nhi rời khỏi, ở một khóc khuất không xa sau lưng cô, một người đàn ông cầm điện thoại lên, nói: “Số 3, tiểu thư đang đi đến chỗ cậu, hiện nay đang một mình….”.
Nhụy Nhi cứ bước đi trên đường, cô không biết nên đi về đâu, lúc này cô không muốn về nhà, trước đó uống không ít rượu, hiện giờ chỉ một cơn gió thổi qua, cô cảm thấy đầu càng quay cuồng, đến bước đi cũng siêu xiêu vẹo vẹo.
Đường Phong lúc này cũng vừa từ quán rượu bước ra, sau khi ra khỏi quán bar, nhìn những bông tuyết bay trên bầu trời, khóe miệng Đường Phong khẽ nở một nụ cười. Dựng cổ áo lên, hai tay đút vào trong túi áo, hắn bước đi về phía trước.
Lúc còn ở quán bar hắn đã nghĩ rất nhiều, Giả Tịnh Tiệp nếu đã tìm thấy hạnh phúc của cô ấy, vậy thì mình cũng cần phải có chốn đi về. Trong thời gian này, Đường Phong quả thực rất thích Nhụy Nhi, nếu như so sánh giữa Nhụy Nhi với Giả Tịnh Tiệp, Đường Phong cũng không biết là hắn thích ai nhiều hơn một chút.
Nghĩ đến việc sau khi ăn tết xong sẽ làm đám cưới với Nhụy Nhi, Đường Phong bất giác mong ngóng thời khắc đó đến. Có lẽ không bao lâu sau hắn cũng sẽ có một tổ ấm hạnh phúc của riêng hắn, đến lúc đó sinh một đứa bé dễ thương, một nhà ba người sống một cuộc sống đầm ấm hạnh phúc.
Nghĩ đến trẻ con, Đường Phong bất giác nhớ đến đứa bé của Giả Tịnh Tiệp, Đường Phong trước giờ chưa từng tiếp xúc với trẻ con, hắn không biết hắn có thích trẻ con hay không. Nhưng từ sau khi nhìn thấy đứa bé của Giả Tịnh Tiệp, Đường Phong cuối cùng cũng xác định được hóa ra hắn rất thích trẻ con.
Đột nhiên Đường Phong dừng lại, hắn hơi trau mày nhìn Nhụy Nhi đang nghiêng ngả ở trước mặt. Nhụy Nhi sao lại ở đây? Nhìn thì hình như cô ấy đã uống không ít rượu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
“Nhụy Nhi, em làm sao vậy?”. Đường Phong bước vội về trước đỡ lấy Nhụy Nhi, nhẹ nhàng hỏi.
Nhụy Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ mờ nhìn Đường Phong, mất một hồi xác nhận, Nhụy Nhi cuối cùng cũng xác định được người đàn ông trước mặt chính là Đường Phong. Cô liền lao vào lòng Đường Phong khóc thút thít.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à? Đừng khóc, ngoan, có chuyện gì nói cho anh biết”. Đường Phong thấy Nhụy Nhi khóc, trong lòng hắn cũng cảm thấy đau buốt, hỏi.
“Tử Thần, anh…anh có phải là không cần em nữa rồi không? Em cầu xin anh, đừng rời xa em, được không?”. Nhụy Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô tràn đầy sự sợ hãi.
Đường Phong ngẩn người ra, trong lòng hắn đoán có lẽ Nhụy Nhi đã biết hắn đi tìm Giả Tịnh Tiệp nên mới suy nghĩ lung tung, hắn bỗng cảm thấy có lỗi với Nhụy Nhi, đặc biệt là nhìn bộ dạng đáng thương này của cô, càng làm cho hắn đau lòng, cũng càng làm cho hắn tự trách mình. Nhụy Nhi đối tốt với hắn hắn đương nhiên là biết, Đường Phong liền ôm chặt Nhụy Nhi trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Sao có thể thế được? Nhụy Nhi, em quên rồi sao? Chỉ mấy ngày nữa là chúng ta kết hôn rồi”.
“Nhưng…nhưng…”. Nhụy Nhi vốn dĩ muốn hỏi vậy Tịnh Tiệp thì làm thế nào? Cô ấy đã có con với anh. Nhưng cô còn chưa kịp nói ra thì Đường Phong lại nói: “Được rồi, Nhụy Nhi, đừng đoán lung tung nữaa, anh thừa nhận hôm nay anh đã đến SH mà không nói với em, là anh không đúng. Giữa anh và Tịnh Tiệp đã kết thúc rồi, sau này em không phải lo lắng nữa. Anh hứa, sau này sẽ cùng em sống những ngày tháng vui vẻ, sau này chuyện gì cũng nói với em, được không?”.
Nhụy Nhi thấy Đường Phong nói như vậy liền không nói thêm gì nữa, tuy trong lòng cô cảm thấy kì lạ, tại sao Đường Phong lại vứt bỏ cốt nhục của mình để lựa chọn cô. Nhưng không quan tâm nguyên nhân là gì, đối với Nhụy Nhi mà nói đều là một tin vui, cô cười một cách hạnh phúc, hai tay ôm chặt lấy Đường Phong, dường như sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất vậy.