Bò đến sát cửa sổ lầu hai, nhìn thoáng qua bên trong, không thấy ai, Đường Phong cẩn thận đẩy cửa sổ vốn dĩ đã mở một nửa ra một chút. Sau đó hai tay dùng sức nâng đỡ cơ thể, nhẹ nhàng bật người lên, đứng trên bệ cửa sổ lầu hai.
Vừa mới khép cửa sổ trở lại hình dạng ban đầu, Đường Phong đã nghe thấy tiếng bước chân của ai đó bước lên lầu. Dưới tình thế cấp bách, hắn vội vã tiến vào trong phòng ngủ, tỉ mỉ quan sát một lát, hắn phát hiện phòng ngủ này căn bản không có chỗ nào có thể ẩn trốn, trong lòng không thể làm gì khác hơn là cầu khẩn người kia không đi tới căn phòng này.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim đập càng lúc càng nhanh, Đường Phong nghĩ thầm trong bụng: con mẹ nó, không phải xui xẻo như thế chứ? Nếu như người kia thực sự tới gian phòng này, thì không còn biện pháp nào khác ngoài việc ra tay tàn nhẫn rồi! Nghĩ lại, Đường Phong chợt nhớ ra một vấn đề. Nếu như người đến là Lâm lão đầu, thì phải làm thế nào? Nếu như đánh ngất ông ta, vậy còn chạy vào đây nghe trộm cái rắm gì nữa.
Còn chưa nghĩ xong, tiếng bước chân đã dừng lại ở cửa phòng. Đường Phong trong nháy mắt vội vã chạy đến đứng nấp phía sau cánh cửa. Đúng lúc người kia mở cửa phòng ra, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Đường Phong cả kinh trong lòng, mẹ nó, điện thoại thật không phải lúc. Vừa mới chuẩn bị từ cửa sau đi ra ngoài, rồi quay trở lại sau, tránh kinh động lão nhân dưới nhà, thì lại nghe tiếng nữ nhân nói chuyện. Đường Phong lúc này mới phát hiện hóa ra không phải là điện thoại của mình kêu. Trong lòng thầm mắng, người này thế nào lại dùng chuông điện thoại giống của mình.
Sau khi bắt máy nói chuyện, động tác phía sau của người kia cũng ngừng lại, cửa phòng mở ra một nửa. Nghe thanh âm Đường Phong biết người kia là một nữ nhân. Lúc này hắn nhìn qua khe hở phía sau cánh cửa, thấy một nữ nhân tay trái cầm điện thoại, tay phải đặt trên tay trái, dung mạo nhìn không rõ lắm, chỉ có thể xác định vóc người nữ nhân này quả thực không tệ.
- Alo, anh muốt chết hay sao mà gọi điện vào lúc này? Nếu bị lão già chết tiệt kia nghe thấy là xui xẻo rồi.
Nữ nhân kia nhỏ giọng nói.
- Không biết mà, em quản nhiều như vậy làm gì. Dù sao hiện giờ lão còn chưa mất chức.
- À, được, biết rồi. Lão già chết tiệt tới cùng với một bằng hữu. Lão đuổi em lên lầu rồi. Lát nữa em tìm cớ đi ra ngoài, anh chờ em ở khách sạn Vạn Hoa nhé.
- Vâng, em cũng nhớ anh, hôn một cái nè, chụt...
Nghe nữ nhân nói chuyện, Đường Phong cố nén cười. Qua giọng nói của nữ nhân này hiển nhiên tuổi không lớn, tối đa không quá 30. Không ngờ Lâm lão đầu này, còn cố gắng hương thụ. Bất quá lão đã nhiều tuổi phỏng chừng không thể "ngỏng" lên được nữa rồi, cũng không trách được người ta hồng hạnh xuất tường.(*)
Sau khi treo điện thoại, tâm tình nữ nhân này tựa hồ rất tốt, ngâm nga một khúc hát tiến vào, hoàn toàn không chú ý ở phía sau có một người nữa.
Đường Phong lắc người tiến lên, lấy tay bịt miệng nữ nhân, nói nhỏ vào tai nàng:
- Muốn sống thì nghe ta. Ta nói đúng ngươi gật đầu, sai lắc đầu, chữ số lấy tay ra dấu, hiểu không?
Nữ nhân này vỗi vã gật đầu.
- Đây là nhà của ngươi?
Đường Phong hỏi. Nữ nhân gật đầu.
- Là lão già kia cho ngươi?
Nữ nhân lại gật đầu.
- Trong nhà có mấy người giúp việc?
Nữ nhân lắc đầu tỏ ý không có. Đường Phong ngẫm lại thấy cũng đúng. Biệt thự này là nơi lão già kia vụng trộm với tình nhân, tự nhiên sẽ không thuê người giúp việc. Dù sao lão già này cũng tính là một đại nhân vật.
- Dưới lầu chỉ có hai lão già?
Nữ nhân lắc đầu.
- Lâm thị trưởng cũng ở đây?
Nữ nhân gật đầu. Đường Phong đột nhiên nghĩ đến một vấn đề buồn cười, hỏi:
- Ngươi không phải là tình nhân của cả hai cha con hắn đấy chứ? Các ngươi chơi trò 3P hả?
Nữ nhân do dự một hồi, rồi gật đầu.Kỳ thực Đường Phong suy đoán còn chưa hoàn toàn chuẩn xác! Một nữ nhân này, hầu hạ cả ba người nhà Lâm gia, có thể gọi là Lâm gia tam đại! Từ sau khi Lâm Phạm phát hiện ra bên cạnh ba ba và gia gia có một thiếu nữ nhỏ xinh đẹp, hắn liền tìm cơ hội đến "đại chiến" với cô gái xinh đẹp này.
Đường Phong đột nhiên cảm giác một trận lạnh lẽo, cau mày có chút chán ghét nữ nhân này nói:
- Cảm ơn ngươi đã phối hợp. Bây giờ ngươi có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
Nói xong , Đường Phong bổ một chưởng vào sau gáy nữ nhân. Tức thì hai mắt nàng ta trắng dã, thân thể mềm nhũn, trượt xuống phía dưới.
Đặt nữ nhân lên giường, nhìn khuôn mặt của nàng ta, Đường Phong âm thầm gật đầu, quả thật là một mỹ nữ. Hai cha con nhà kia thật biết hưởng thụ.
Nhẹ chân bước tới cầu thang, Đường Phong tính toán vị trí bên dưới, thuận theo tường nhẹ nhàng phóng chân đi xuống. Mới vừa đi được nửa đường, Đường Phong đã có thể nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
- Lão bằng hữu, hai năm không gặp, không ngờ lần này ta quả thực phải nhờ ngươi hỗ trợ a.
Lâm lão đầu có chút cảm khái nói.
- Lâm huynh khách khí quá! Hai năm trước nếu không phải Lâm huynh cứu giúp, tiểu khuyển sợ rằng đã sớm đi gặp Thiên Chiếu Đại Thần(1) rồi.
Tiếng phổ thông của lão nhân kia tuy rằng lưu loát, nhưng không hiểu sao nghe có chút quái dị.
Nghe thấy hai người nói chuyện, Đường Phong đã hiểu được bảy tám phần. Hắn từng nghĩ lão nhân này thế nào lại không chết? Nguyên lại là được người cứu, nghĩ tới chuyện này, Đường Phong không khỏi nhớ lại hai năm trước.
Khi đó hắn còn đang là bộ đội. Có một ngày hắn cùng Quan Trí Dũng nhận được một nhiệm vụ. Mục tiêu của nhiệm vụ là môt người Nhật. Người này được gọi là Tiểu Khuyển Nhất Đao, là một võ sĩ đạo Nhật rất nổi tiếng. Bộ đao pháp Nhật Bản có thể dùng tới mức xuất thần nhập hóa. Theo tin tức tình báo gửi về lúc đó, người này là tứ trưởng lão Hắc Long hội của Nhật Bản. Lần đó đến Trung Hoa để liên hệ với một ít phần tử độc lập, ý đồ phân hóa quốc gia. Sau khi nhận được nhiệm vụ Đường Phong và Quan Trí Dũng ngày đêm chạy thẳng đến Đông Bắc, đồng thời tại một thôn nhỏ ở biên giới chặn đứng hắn. Song phương triển khai một trận chiến sinh tử, cuối cùng Đường Phong và Quan Trí Dũng hợp sức bắt được hắn. Trên đường quay trở về, khi đi qua cầu Đại Kiều, lão gia hỏa này lại nhảy xe chạy trốn. Sau khi bị Quan Trí Dũng bắn một nhát vào ngực, lão gia hỏa này nhảy xuống sông. Lúc đó tất cả mọi người cho rằng lão gia hỏa này chết chắc rồi, ai ngờ hắn còn sống, hơn nữa còn được Lâm lão đầu cứu.
Lâm lão đầu này rốt cuộc có quan hệ gì với hắn? Nghi ngờ trong lòng Đường Phong càng lúc càng nhiều. Hắn lấy điện thoại ra, mở chức năng ghi âm. Trực giác nói cho hắn biết giữa hai người này nhất định có bí mật lớn! Quả nhiên! Câu chuyện sau đó của hai người khiến cho Đường Phong cực kỳ phẫn nộ. Hắn thiếu chút nữa thì nhào tới giết chết bọn họ.
Đường Phong hung hăng nắm chặt bàn tay, hàm răng gắt gao nghiến lại. Hắn rất may mắn khi ghi âm cuộc nói chuyện giữa hai người. Chỉ cần công bố đoạn ghi âm này ra ngoài, cả quốc gia sẽ không ngừng rung động! Đường Phong không nghĩ tới nguy cơ đã tới sát biên giới quốc gia.
(*) Hồng hạnh ở đây dùng để chỉ người phụ nữ đẹp tràn đầy sức sống. Cho nên hồng hạnh xuất tường ý chỉ là: đi ngoại tình vì Lâm lão đầu... già quá.
(1)Thiên Chiếu Đại Thần: Một vị thần trong truyền thuyết của người Nhật, được cho là tổ tiên của người Nhật. Ý ở đây như câu: đi chầu Diêm Vương!