Mục lục
[Dịch]Hắc Đạo Đặc Chủng Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Sáng biết rõ Hứa Cường nói đúng, bản thân mình không có quyền lựa chọn. Hắn lạnh lùng nhìn Hứa Cường nói: “Đến đây đi! Có thể cho ta một trận quyết chiến công bằng, dù cho các ngươi không tuân thủ lời hứa thì ta cũng không có gì để nói!”

Hứa Cường cười dữ tợn, đem cái áo khoác ném xuống lưng tiểu đệ, vừa mới chuẩn bị tiến lên đánh với Trần Sáng thì Quỷ Diện nói: “Tả Thủ, hắn là của ta!”

Hứa Cường dừng lại, sau đó có chút buồn bực nhìn Quỷ Diện, tiểu tử này thật là quật cường? Ai giết mà không được? Dù sao thì kết quả cũng như vậy mà thôi, mà Quỷ Diện chưa chắc có thể thắng được tiểu tử này.

Quỷ Diện cũng không hề nhìn đến Hứa Cường, mặt không chút biểu tình nhìn Trần Sáng nói: “Đến đây đi, nếu như tao thua thì mày có thể bảo trụ được mạng chó của mày.”

Trần Sáng lộ ra vẻ mặt dữ tợn, liếm liếm môi, hắn rất không thoải mái. Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta tranh giành như một con mồi, điều này chính là sự vũ nhục đối với hắn.

Hứa Cường thấy Quỷ Diện kiên quyết như vậy thì cũng chỉ có thể buồn bực cầm lấy y phục mặc lại rồi chui vào trong xe. Tâm tình hắn đang rất không tốt nên chỉ có thể nói là Yamamoto gặp xui xẻo.

Tiếng kêu thảm thiết của Yamamoto từ trong xe truyền ra, sau đó hai người Quỷ Diện và Trần Sáng đồng thời động, giơ cao đao trong tay chém vè phía đối phương.

“Nha!!!” Quỷ Diện hét lớn một tiếng, đao chém ngang qua cổ Trần Sáng.

Trần Sáng không chút chậm trễ, đưa đao ra chặn lại, đồng thời chân nhấc lên đá vào bụng Quỷ Diện.

Hai người quần nhau một chỗ, trong thời gian ngắn người này cũng không thể làm gì được người kia, nhưng rõ ràng là Qủy Diện đang ở vào thế hạ phong!

“Lão đại, tình hình của Quỷ Diện khong được tốt lắm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn nhất định sẽ thua.” Quan Trí Dũng ngồi trên xe nhíu mày nói.

Đường Phong nhẹ nhàng cười nói: “Chẳng lẽ cậu không biết thế cục chiến trường có thể thay đổi trong nháy mắt, đến cuối cùng ai thắng ai thua cũng chưa chắc!”

Quan Trí Dũng gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm nữa. Có điều trong mắt hắn, cơ hội chiến thắng của Quỷ Diện không lớn, Trần Sáng cùng với Quỷ Diện dáng người tương đương nhau, kinh nghiệm cũng không kém mấy, nhưng rất rõ ràng khí lực của hắn yếu hơn nhiều so với Quỷ Diện.

Quả nhiên, sau một đao bị hụt của Quỷ Diện, Trần Sáng liền nắm lấy cơ hội, thừa lúc hắn đang thu đao liền chém mạnh vào bụng của Quỷ Diện.

Quỷ Diện lui về sau mấy bước, hai mắt đỏ hồng, nhìn Trần Sáng, hắn có thể cảm giác được dòng máu nóng từ trong vết thương đang chảy ra.

Tiểu đệ Hoa Hưng Xã thấy Quỷ Diện bị thương thì tức giận mắng, nâng sung trong tay lên chỉa vào Trần Sáng.

“Tất cả đứng im cho alxo tử! Ai dám nhúng tay vào thì tao chém chết người đó!” Quỷ Diện điên cuồng gầm lên một tiếng, lúc này hắn đã mất hết lý trí, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là giết chết Trần Sáng!!!

Ngẩng đầu nhìn Trần Sáng, khuôn mặt Quỷ Diện lộ ra một nụ cười âm trầm, sau đó tay đột nhiên phát lực, ném cương đao trong tay đi.

Trần Sáng thấy nụ cười câm trầm của Quỷ Diện thì bị giật mình, trong tâm có chút sợ hãi, lại thấy cương đao bị Quỷ Diện ném tới thì theo bản năng laschqua bên trái né thanh phi đao.

Quỷ Diện ném đao ra, đồng thời vọt về phía Trần Sáng. Trong mắt Trần Sáng lóe lên một tia nghi ngờ. Khi đến gần trước người Trần Sáng, tay phải của Quỷ Diện đột nhiên run lên, một thanh chủy thủ quỷ bí xuất hiện trong tay hắn.

Mà Trần Sáng không hề ngờ tới việc Quỷ Diện còn có một chiêu này, thấy bàn tay của Quỷ Diện chém về mình thì Trần Sáng vội vàng nâng đao chém vào đầu của Quỷ Diện. Đột nhiên hắn ngừng lại, nhìn xuống lồng ngực đã bị thanh chủy thủ của Quỷ Diện gâm vào…

“Mày…… mày……” Trần Sáng có chút không dám tin nhìn Quỷ Diện.

Quỷ Diện cười lạnh rút chủy thủ ra, xoay người đi trở về xe của mình. Mà khi Quỷ Diện xoay người đi thì thân thể của Trần Sáng cũng nặng nề ngã phịch xuống đất.

Hai tiểu đệ của Trần Sáng thấy lão đại chết thì hét lớn một tiếng, vung đao chém về phía Quỷ Diện. Giờ phút này Quỷ Diện như nỏ mạnh hết đà, đâu còn năng lực ngăn cản thế công của hai người nữa.

Khi đao của hai người sắp sửa chém xuống người Quỷ Diện thì hai tiếng sung vang lên, kết thúc tính mạng của bọn hắn. Vương Thắng vẻ mặt như không có gì, thổi thổi nòng súng càng đang bốc khinh bỉ nói: “Thật là ngu ngốc!”

Quỷ Diện nhìn Vương Thắng cười cảm kích, sau đó thân thể mềm nhũn, ngã xuống.

Vài tiểu đệ liền bước lên phía trước, nâng Quỷ Diện lên trên xe. Tuy Quỷ Diện và Trần Sáng chỉ giao thủ trong vòng vài phút ngắn ngủi, nhưng mấy phút này đã hao tổn hết toàn bộ khí lực của hắn.

Đường Phong lắc đầu, lệnh cho tiểu đệ lập tức đưa Quỷ Diện trở về sân huấn luyện. Vết thương ở bụng hắn tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cần phải chữa trị cho tốt. Đường Phong thầm nghĩ trong lòng, xem ra sau này cần phải tìm cơ hội nói chuyện với Quỷ Diện mới được. Rõ ràng có thể dùng một viên đạn để giải quyết, hắn không muốn lại phải dùng cách phức tạp như vậy. Cái này không gọi là anh dũng mà gọi là ngu ngốc. Không hiểu được cách sử dụng tài nguyên một cách hợp lý vĩnh viễn chỉ có thể là một mãng phu!

Trở lại XA, Đường Phong để cho mọi người về trước, còn hắn thì đi thẳng đến Tôn phủ. Tuy hiện giờ đã nửa đêm nhưng hắn thấy tốt nhất vẫn nên sớm nói chuyện với lão gia tử.

Lão gia tử bị Đường Phong đánh thức cũng không có chút khó chịu, lão biết rõ Đường Phong đến muộn như vậy nhất định có chuyện rất trọng yếu!

Ở trong thư phòng, sau khi nghe Đường Phong trình bày xong, lão gia tử hung hăng vỗ mạnh bàn tức giận nói: “Hừ! Tên Hướng Vĩ này càng ngày càng loạn! Giờ còn dám cấu kết với Uy Nhân!”

“Lão gia tử, Hắc Long Hội rõ ràng có âm mưu!” Liễu bá nhíu mày nói.

Lão gia tử cười lạnh nói: “Hừ hừ, Hắc Long Hội còn không phải vì chuyện súng ống đạn dược lần trước sao!”

Lần trước Đường Phong tập kích Hắc Long Hội làm cho bọn họ tiền mất tật mang, lấy được hơn mười triệu viên đạn, còn giết hơn ba mươi tinh anh và một trưởng lão của bọn họ! Tuy Hắc Long Hội cũng biết rõ là mình bị chơi, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp nào. Sau khi sự tình phát sinh được một ngày, bên buôn bán súng ống đạn dược lại cắn ngược lại bọn hắn, đổ hết toàn bộ trách nhiệm lền đầu Hắc Long Hội, nói là tất cả đều là do Hắc Long Hội bày ra. Mà thanh danh của Hắc Long Hội vốn không tốt nên càng bị mọi người khinh bỉ! Hắc Long Hội biết là người của mình bị giết nhưng có giải thích cũng không ai nghe, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt! Nhưng trong lòng bọn họ vô cùng thống hận Tôn lão gia tử và bên buôn bán súng ống ở Nga!

“Tôn gia gia, vậy ông tính nên làm sao đây?” Đường Phong hỏi.

Ánh mắt lão gia tử lóe hàn quang nói: “Hừ! Chúng ta cũng không cần phải làm gì hết, cứ để xem tên Hướng Vĩ còn có mánh khóe gì! Ta ở đây thì cháu cứ yên tâm, Hắc Long Hội cho dù có phái kim bài sát thủ cũng không thể làm gì được ta, ngược lại các cháu phải thật cẩn thận.”

Đường Phong nhẹ gật đầu, sau đó nói chuyện Yamamoto hiện đang ở trong tay mình. Tôn lão gia tử nghĩ nghĩ một chút rồi bảo Đường Phong đưa người đến Tôn phủ. Hắc Long Hội ở Z quốc vốn do Tiểu Khuyên phụ trách, hiện tại Tiểu Khuyển chết thì có nhiều khả năng là Yamamoto chính là người phụ trách mới ở nước Z. Nói không chừng còn có thể moi được một ít thông tin từ hắn.

Trở lại biệt thự, Đường Phong cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ sự tình ngày hôm nay, hắn cảm giác được có chsut không đúng, vừa mới chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Ân Phỉ.

“Alo! Phỉ Phỉ à, có chuyện gì vậy?” Mấy ngày nay Phỉ Phỉ đều ở Tôn phủ, vừa rồi đi Tôn phủ lúc quá khuya nên Đường Phong cũng không định quấy rầy giấc ngủ của nàng.

“Anh à, không thấy Tĩnh tỷ đâu cả, anh mau nghĩ cách gì đi!” Thanh âm của Ân Phỉ có vẻ rất sốt ruột.

“Xảy ra chuyện gì?” Đường Phong nhíu mày nói.

“Em cũng không biết, lúc trước ta còn cùng với Tĩnh tỷ, Nhụy Nhi tỷ đi Đại Hong Kong, sau đó Tĩnh tỷ nhận được một cuộc điện thoại liền đi ra ngoài, mà em với Nhụy Nhi tỷ một mực chờ đến giờ mà chị ấy vẫn chưa trở về. Chúng ta gọi điện thoại mãi mà không được, điện thoại của chị ấy đã tắt rồi. Giờ làm sao đây?” Ân Phỉ có chút sốt ruột nói.

Đường Phong nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Hai người ở Đại Hong Kong chờ ta, ta lập tức qua liền.” Nói xong, Đường Phong ngắt điện thoại đi ra ngoài, một bên hô to: “Thứ Đao! Hữu Thủ! Đi!”

Hai người bọn họ sớm đã về nhà rồi, lúc đang ngủ đột nhiên nghe tiếng gọi của Đường Phong vội vàng bật dậy, chạy xuống phòng khách.

Đường Phong nhìn hai người họ rồi nói: “Lập tức triệu tập anh em Hoa hưng Xã, tiến hình tìm kiếm Cổ Tĩnh Tiệp trong phạm vi toàn thành phố!”

Quan Trí Dũng cùng Vương Thắng liếc mắt nhìn nhau, sau đó nói: “Lão đại, Cổ tiểu thư bị bắt cóc sao?” Bọn họ chỉ sợ nhất là chuện này.

Đường Phong lắc đầu nói: “Không biết, nhưng hiện tại nàng đã mất tích, các ngươi lập tức an bài người đi, ta đi xem xét đây. Nói xong, Đường Phong vô cùng lo lắng lái xe rời đi.

Vương Thắng sờ sờ đâu cười hắc hắc nói: “Bộ dáng lão đại rất lo lắng cho Cổ tiểu thư. Hà hà…”

Quan Trí Dũng trợn mắt nhìn hắn nói: “Cái này còn cần cậu nói sao? Lo mà nghĩ cách tìm người đi. XA lớn như vậy, giữa đêm hôm thế này muốn tìm một người cũng rất khó khăn đó!”

Đường Phong đi vào Đại Hong Kong, chỉ thấy có Ân Phỉ, Nhụy Nhi còn có mấy thành viên của Ám Thiên Sứ. Nhìn thấy Đường Phong, các nàng vội vàng chạy tới chào.

“Anh, anhh nhanh nghĩ cách đi.” Ân Phỉ níu tay Đường Phong nói.

Đường Phong vội vàng đi vào nói: “Đừng nóng vội, trước tiên kể lại toàn bộ mọi chuyện cho ta nghe đi.”

Ân Phỉ nhìn Nhụy Nhi, ý bảo để nàng nói.

Nhụy Nhi cắn cắn môi, sau đó kéo Đường Phong qua một bên nói: “Người gọi điện cho Tĩnh Tiệp chính là bạn trước đây của nàng, nàng nói hắn có chuyện gì đó quan trọng, nhưng mà Tĩnh Tiệp đi đến mười một giờ rồi mà vẫn không trở về.”

Đường Phong nhíu mày suy nghĩ, Đinh Lỗi? Tiểu tử này gọi điện thoại kêu Tĩnh Tiệp ra ngoài là có chuyện gì?

“Anh à, chị Tĩnh Tiệp sẽ không có chuyện gì chứ?” Nhụy Nhi có chút sốt ruột hỏi Đường Phong.

Đường Phong hít một hơi, cười cười nói: “Không có việc gì đâu, hai em về trước đi, anh cam đoan là Cổ tiểu thư sẽ không có chuyện gì.” Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng Đường Phong cũng rất lo lắng. Cổ Tĩnh Tiệp đi đã được mấy giờ, hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng Đinh Lỗi không có làm chuyện gì. Nếu không thì hắn cũng không dám cam đoan là không có chuyện gì.

Sau khi bảo Ân Phỉ và Nhụy Nhi về nhà xong, Đường Phong lại lái xe tới gần nhà Đinh Lỗi. Đinh Lỗi trước kia ở gần nhà Đường Phong, Đường Phong rất không muốn đến nơi này, bởi vì như vậy hắn sẽ nhớ tới cha mẹ đã qua đời của mình, nhưng mà hắn cũng không có cách nào.

Đường Phong lén lút tiếp cận sau nhà Đinh Lỗi, mở cửa sổ ra rồi chui vào trong nhà, sau khi tìm kiếm một vòng thì không thấy bóng Đinh Lỗi đâu cả, chỉ có cha mẹ hắn đang ngủ say.

Trở lại trên xe, Đường Phong nhíu mày, tiểu tử này không ở nhà, vậy nhất định ở cùng một chỗ với Cổ Tĩnh Tiệp, nhưng bọn họ ở chỗ nào? Đường Phong nghĩ đến những chuyện có thể phát sinh, đơn giản nhất là Đinh Lỗi kéo Cổ Tĩnh Tiệp đến khách sạn mướn phòng. Nhưng Đường Phong không muốn suy nghĩ chuyện này. Hắn hung hăng đập tay lái một cái thật mạnh, vừa mới chuẩn bị rời đi thì thấy bên nhà mình đột nhiên sáng đèn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK