Sau khi giải quyết xong vấn đề hình xăm, lão nhân theo thói quen uống một ngụm trà rồi nói: “Hôm nay cũng tới lúc gỡ băng gạc rồi, sẵn sàng chưa?”
Đường Phong nhìn thoáng qua ba người còn lại, tựa hồ như muốn ghi nhớ cho kỹ bộ dáng trước kia vào trong đầu, sau một lúc lâu mới nói: “Văn lão, chúng ta chuẩn bị xong rồi, ngài… ngài làm đi.”
Văn lão gật gật đầu, tự mình tiến tới gỡ băng gạc của từng người, mà bốn người dường như đã thương lượng trước với nhau, đều nhắm mắt lại, xoay người đi, giống như không muốn nhìn những người còn lại cũng như không muốn những người còn lại nhìn mình.
“Ài… Cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi thôi.” Văn lão thở dài nói.
Tâm đã quyết, Đường Phong mở mắt ra, xoay người lại, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là ánh mắt kinh ngạc của Ân Phỉ, bàn tay nhỏ bé che lấy cái miệng xinh xắn, giật mình nhìn Đường Phong cả nửa ngày sau mới noi: “Anh, anh trở nên rất đẹp trai.”
Một câu này làm cho bốn người cảm thấy bớt căng thẳng đi rất nhiều, mấy người Hứa Cường cũng chậm rãi mở to mắt ra, bốn ngườ cú nhìn nhau, im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng, Quan Trí Dũng nói: “Mặc kệ là hình dáng biến đổi thành bộ dáng gì đi chăng nữa, chúng ta vẫn là huynh đệ.”
Vương Thắng nói: “Đúng, chỉ có điều hiện tại có chút không quen ,vài ngày nữa thì sẽ tốt hơn. Ha ha, ta cảm giác bây giờ cũng không tệ lắm.” Nói xong thì cầm kính lên thưởng thức gương mặt mới của mình.
Hứa Cường có chút uể oải nói: “Vì cái gì mà xấu nhất vẫn là em? Em còn chưa có lấy vợ, mà giờ lại thành xấu như vậy thì sau này còn có cô gái nào yêu em nữa?”
Một tràng cười nrooj lên, mọi người lại khôi phục không khí trước đây.
Muộn rồi, đợi mọi người về ngủ xong, Đường Phong một mình đi ra sân, tùy ý ngồi ở trên bậc thang, châm điếu thuốc ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
“Sao vậy? Ngủ không được sao?” Thanh âm của Văn lão vang lên từ sau hắn.
Đường Phong vội vàng đứng lên, xoay người lại nói: “Văn lão, ông còn chưa ngủ sao?”
“Ha ha, già rồi, Cũng không còn muốn ngủ nhiều như mấy người trẻ tuổi các cậu nữa.” Nói xong ngồi xuống bên cạnh Đường Phong, trong tay vẫn cầm chén trà rất hiếm khi rời tay của ông.
Đường Phong hít sâu mộ hơi thuốc rồi nói: “Văn lão, ông cảm thấy chúng tôi là người xấu sao?”
“Không! Các cậu không phải là người xấu, tuy các cậu luôn làm ra bộ dáng lưu manh nhưng mắt các cậu nói rằng các cậu không phải là người xấu.”
“Có lẽ vậy, có thể sau này chúng tôi nhất định sẽ trở thành một người xấu.”
“Không có cái gì tuyệt đối cả! Cho dù là phạm nhân cũng không nhất định đều là người xấu. Tựa như có vài người bởi vì giết năm tên gián điệp của RB mà bị phạt. Nghe nói bọn họ vượt ngục ra, ta còn đang cao hứng thì hôm qua lại nghe nó họ đã bị bắt… Ha ha… Tuy không biết có phải là thật hay không nhưng ta tin là bọn họ biết rõ mình không làm sai, có một số việc bắt buộc phải làm, nhưng có một số việc có thể lựa chọn.” Nõi xong Văn lão nhìn Đường Phong đầy thâm ý.
Đường Phong nắm chặt bàn tay làm tắt điếu thuốc trong tay, lạnh lùng hỏi: “Làm sao ông biết?” Giờ phút này hắn đã lộ ra sát khí, tuy trước mặt hắn chỉ là một lão nhân mà thôi nhưng hắn nhất định không cho phép có người thứ tám biết về bí mật của bọn họ.
Lão nhân lạnh lùng nói: “Không cần khẩn trương như vậy, cho dù cậu muốn giết ta diệt khẩu thì ta cũng sẽ không phản kháng. Ta đã sống đủ rồi, hơn nữa ta còn muốn đa tạ cậu đã giúp ta hoàn thành được tâm nguyện của mình.”
Đường Phong có chút nghi hoặc, hắn mềm lòng, nguyên nhân chính là vì hắn thật không đành lòng ra tay với lão nhân. Điều hắn nghi hoặc là vì cái gì Văn lão biết rõ có thể sẽ bị giết người diệt khẩu mà vẫn nói những lời này với hắn.
Văn lão dường như đọc được nghi vấn trong mắt Đường Phong khẽ nói: “Ta làm nghề này phần lới thời gian tiếp xúc với một ít người phạm pháp, những người này phần lớn là những kẻ bị truy nã, mỗi ngày đều được báo đài đưa tin tức, nhưng mấy người các cậu thì ta lại chưa từng nghe nhắc tới. Lúc trước chuột tới tìm ta cũng chỉ nói là có vài bằng hữu của hắn phạm tội muốn chạy trốn, nhưng trên người các cậu không có cái khí tức của kẻ phạm tội sợ hãi bỏ trốn, rõ ràng nhất là các cậu không vô lại, mặc dù các cậu rất cố gắng để làm ra bộ dáng như vậy.”
“Vậy là sao ông biết chúng tôi là mấy người kia?” Đường Phong lại hỏi.
“Ha ha, cái này cũng đơn giản. Các cậu nói các cậu là xã hội đen, nhưng trên mình lại không có hình xăm, không lạ sao? Lại thêm lúc trước có tin tức rằng ba người phạm tội giết năm người nước RB vượt ngục bỏ trốn. Trên đường chạy trốn đã giết chết ba mươi phần tử xã hội đen. Trùng hợp là các cậu rất phù hợp với những tin tức này. Ba người các cậu chính là xuất thân từ quân đội, trên người đồng thời có cả chính khí và sát khí. Cũng chỉ có những người trong quân đội, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng thường xuyên chấp hành nhiệm vụ mới có được loại khí tức này. Mà người đi cùng các cậu lại không có được khí tức như vậy. Mặc dù trên người hắn cũng có sát khí nhưng lại không sắc bén, hắn rất giống một tên xã hội đen lặn lộn trong giang hồ hơn.” Văn lão nhấp một ngụm trà cười đáp.
“Chẳng lẽ ông không sợ chết sao?” Đường Phong lạnh lùng hỏi.
“Chết? Ha ha, cái mà ta sợ nhất trên đời chính là ở đây. Việc gì ta phải sợ chết? Dù sao thì ta sống cũng đủ lâu rồi, chết cũng không có gì đáng tiếc. Tuy ta không biết nhiệm vụ của các cậu là gì nhưng khẳng định là liên quan đến tình hình hỗn loạn của thế giới ngầm thời gian gần đây. Ta chỉ muốn nói một câu, mặc dù là do người khác an bài nhưng ngươi là chính ngươi. Quốc gia là quốc gia của nhân dân, không phải của riêng ai cả. Đừng vì nhiệm vụ mà làm cho nhân dân thất vọng mới là đúng nhất.” Sau khi nói xong Văn lão lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh, tự nhủ: “Phượng, chờ ta, ta sẽ tới với em, ta tới giúp em. Em có biết là anh đã chờ đợi bao nhiêu…” Lời nói còn chưa dứt thì Văn lão đã ngã nghiên người ra, nằm xuống đất. Ông đã chết.
Đường Phong ngây cả người nhìn ông ấy, hắn cũng không ngờ lão nhân lại làm như vậy. Xem ra lão nhân đã chuẩn bị từ trước rồi. Hắn sẽ không kể lại chuyện tối hôm nay cho bất kỳ ai nhưng hắn cũng vĩnh viễn không quên lão nhân đáng kính này. Ông ấy nói rất đúng, quốc là vì của nhân dân, đừng vì nhiệm vụ mà làm cho nhân dân thất vọng mới là điều đáng quý nhất. Đối với nhân dân mấy cái lý tưởng gì gì đó cũng chỉ một tờ giấy lộn mà thôi. Họ chỉ cần cuộc sống bình an, ổn định, no ấm là đủ rồi. Giờ khắc này mục đích làm xã hội đen của Đường Phong đã thay đổi một chút, hắn muốn dùng sức của chính mình, của mấy người bọn họ giúp cho nhân dân có cuộc sống tốt, hạnh phúc.
Vài ngày sau, mấy người Đường Phong tham dự tang lễ của lão nhân. Tang lễ rất long trọng, có không ít người từ xa đến, trong đó không ít người có thân phận đến viếng. Đường Phong cố ý bỏ tiền của mình mua cho Văn lão một mảnh đất có phong thủy rất tốt làm mộ cho ông. Tuy những người khác không biết tại sao một “người ngoài” như Đường Phong lại làm như vậy nhưng bọn họ thấy được Đường Phong rất chân thành.
Xong khi dự tang lễ Văn lão xong, mấy người Đường Phong lên tàu đi XA.
“Lão đại, sao Văn lão lại tự sát vậy?” Đêm đó hình như ta nghe ông ấy nói chuyện với anh ở bên ngoài, đang nói thì chết?” Hứa Cường nhàm chán nằm trên giường hỏi.
“Không biết.”
“Vậy liệu mấy người đệ tử của Văn lão có cho rằng anh làm gì Văn lão không? Em không hiểu sao lại có cảm giác ánh mắt mấy người bọn họ nhìn anh có chút khác lạ.” Hứa Cường lại hỏi.
“Không biết.”
“Lão đại, anh không thể nói câu nào khác sao?” Hứa Cường buồn bực nói. Từ sau khi Văn lão chết, Đường Phong cũng ít nói hơn hẳn.
“Ngủ đi.”
………
Sau hai ngày nghỉ ngơi thoải mái, cuối cùng bọn họ đã tới được XA, một thành phố già nua. Vừa rời tàu, mắt của Đường Phong và Vương Thắng đều có chút hồng, dù sao thì đây cũng là quê hương của bọn họ.
Nhưng Hứa Cường lại nói một câu làm mất hứng: “Đây là XA sao? Ta thấy ngoại trừ có nhiều người ra thì cũng không có gì đặc biệt.”
… Mấy người kia cũng im lặng.