Trời vừa sáng, Đường Phong, Hứa Cường, Quan Trí Dũng đều thức dậy, cũng không phải bọn họ không muốn ngủ nhiều mà chỉ là vì ở thói quen do sống trong quân đội nhiều năm nên cũng không có thay đổi. Chỉ có Vương Thắng là vẫn đang ngủ say. Nhìn thấy vẻ cười cười mơ mộng của hắn, phỏng chừng là đang có một giấc mộng xuân. Ba người cũng không có đánh thức hắn dậy, dù sao thì trời vẫn còn sớm, cứ để hắn ngủ thêm một lát.
Sau khi ăn sáng qua loa ở nhà hàng ở dưới lầu, ba người gói lại phần ăn sáng mang lên phòng cho cô gái cùng với Vương Thắng. Vương Thắng thì vẫn đang ngủ, Hứa Cường và Quan Trí Dũng thì nhàm chán xem tivi. Còn Đường Phong thì mang bữa sáng qua cho cô gái.
Hắn đứng bên ngoài gõ cửa, từ bên trong truyền ra thanh âm sợ hãi, bất lực của cô gái: “Ai?”
“Là tôi, đừng sợ, tôi là người đã cứu cô tối hôm qua.” Nghe thanh âm khàn khàn của cô gái thì Đường Phong không nhịn được mà có chút đau lòng, cô bé này làm hắn nhớ tới em gái của Ngụy Cương.
Ngụy Cương là đội trưởng cũ của tiểu đội ba, hi sinh trong lần chấp hành nhiệm vụ ở Afghanishtan. Mà khi đó không ai trong đội biết thượng cấp còn có một muội muội, nàng có tên là Ngụy Tử Huyên. Hai anh em vốn là nương tựa vào nhau mà sống, hàng tháng Ngụy Cương vẫn gửi tiền sinh hoạt cho nàng nhưng từ sau khi Ngụy Cương hi sinh, sinh hoạt phí hàng tháng mà cũng không còn nữa, mà nàng cũng không biết là ca ca thân yêu cũng đã đi đến một nơi rất xa rồi.
Một ngày, hai ngày, tiểu Tử Huyên cố gắng nhịn đói cuối cùng không chịu được, đến ngày thứ ba thì ngất xỉu trên đường đi đến trường. Tử Huyên được một nam nhân qua đường giúp đỡ, đưa nàng về nhà, cho nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon. Tử Huyên tưởng rằng mình đã gặp được người tốt nhất trong cuộc đời nhưng rồi nam nhân kia cũng lộ ra bộ mặt thật, đêm hôm đó, nam nhân đó cưỡng hiếp Tử Huyên khi nàng mới mười bốn tuổi. Sau đó một tháng, Tử Huyên đã trải sống một cuộc sống không thuộc về mình, ban ngày nam nhân đo dẫn về nhà những thúc thúc, bá bá rồi ép Tử Huyên phục vụ những người đó, mà buổi tối Tử Huyên còn phải chịu nhiều đau đớn hơn ban ngày để thỏa mãn thú tính của nam nhân. Cuối cùng đến một ngày kia, Tử Huyên không thể kiên trì nữa, vào một buổi chiều, khi một nam nhân bốn mươi tuổi đang nằm trên người nàng thì tính mạng yếu ớt của nàng cũng đã chấm dứt.
Đường Phong nhớ rất rõ, sau khi Ngụy Cương chết được hai mươi lăm ngày, hắn và đại đội trưởng mang tro cốt của Ngụy Cương đưa về quê thì mới biết được Ngụy Cương còn có một em gái. Thế là bọn họ bắt đầu điên cuồng tìm kiếm. Bọn họ cũng không biết cô em gái một mực sống nhờ vào anh trai rốt cuộc làm sao có thể vượt qua những ngày. Cuối cùng bọn họ tìm được xác của cô gái bé nhỏ trong nhà xác của một bệnh viện, trên khuôn mặt nhỏ bé, ngây thơ ấy hiển lộ những nét đau thương, rõ ràng trước khi chết, nàng rất thống khổ.
Một khắc đó, Đường Phong cùng với đại đội trưởng không kiềm chế được, đó cũng là lần đầu tiên hai thiết hán khóc, khóc không thành tiếng. Ngay sau đó, dưới sự hỗ trợ của công an địa phương, rất nhanh họ đã tìm ra được nguyên nhân cái chết của Tử Huyên. Nàng là bị người ta cưỡng hiếp đến chết, hơn nữa còn bị tên câm thú kia vứt thi thể xuống sông, nếu không phải có người bơi trên sông phát hiện thì có lẽ nàng đã trở thành một oan hồn cứ như vậy mà bị quên lãng rồi.
Thượng cấp của Đường Phong khi biết rõ mọi chuyện thì vô cùng tức giận, Ngụy Cương là liệt sĩ, vì quốc gia mà hy sinh, muội muội của hắn lại chết thảm như vậy, nếu như Ngụy Cương ở dưới suối vàng mà biết thì nhất định sẽ chết không nhắm mắt.
Dưới áp lực của lãnh đạo cấp cao, những người đã từng hạ nhục tiểu Tử Huyên đều bị tra ra bắt giữ và trừng trị. Tội không đáng chết cũng bị âm thầm trả thù, tất cả những người từng vũ nhục tiểu Tử Huyên không có một ai còn sống cả.
Chuyện này xảy ra cũng được hai năm rồi, nhưng Đường Phong vẫn không thể quên, đêm qua khi Đường Phong cứu cô gái này không để một tên nào sống sót một phần rất lớn cũng là vì điều này.
“Két” một tiếng, cô gái khẽ hé cửa ra, lộ ra nửa khuôn mặt, có chút nhút nhát, e lệ hỏi: “Là… là anh cứu… đã cứu tôi sao?”
Đường Phong nhìn cô gái, ôn nhu cười nhẹ nói: “Đúng ra là ta cùng chiến… a… bằng hữu của ta cứu. Ha ha…”
“Anh thật không phải người xấu?” Cô gái lại hỏi.
“Cô xem, bộ dáng của tôi giống người xấu lắm sao?” Nói xong, thì nhẹ giơ bữa sáng trong tay lên, ý muốn nói là nếu ta là người xấu thì còn đưa cô tới đây làm gì? Còn mua đồ ăn sáng cho cô làm gì? Huống hồ cho dù ta là người xấu thì còn có thể nói cho cô biết sao?
Cô gái cắn cắn môi rồi lại hỏi: “Vậy còn mấy người kia đâu?”
Đường Phong cũng không biết cô gái hỏi mấy người kia ở đây là nói bọn người Trường Phát hay là bằng hữu của mình, cũng không dông dài, trực tiếp trả lời luôn: “Mấy bằng hữu của tôi đang ở trong phòng của họ, còn mấy người tối qua hạ nhục cô thì đã bị chúng tôi dọa chạy mất rồi.”
Cô gái nhìn chằm chằm vào Đường Phong, tựa hồ đoán xem hắn nói thật hay nói dối, sau một lúc lâu mới nói: “Anh vào đi.” Nói xong chạy thẳng lên trên giường, lấy chăn mền che trùm kín cả người.
Đường Phong lắc đầu đi vào, đem bữa sáng đặt ở đầu giường, sau đó mới hỏi: “Tối qua sợ lắm à? Cứ ăn cái gì đã, ăn no xong tôi sẽ mua cho cô một bộ quần áo để thay, bộ quần áo hôm qua đã bị tụi lưu manh kia xé rách hết cả rồi, ta sẽ chọn một bộ vừa với người của cô.”
Cô gái nghe vậy thì mặt đỏ lên, nhẹ “Ưm” một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Đường Phong cảm giác có chút ngượng ngùng, cũng không biết nói gì, cuối cùng hỏi: “Nhà cô ở đâu? Để lát nữa chúng tôi đưa cô về nhà, hôm nay tôi cùng bạn tôi phải rời khỏi đây rồi.”
Cô gái còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Hứa Cường đã vội vội vàng vàng chạy vào phòng, bật tivi lên nói: “Lão đại, lần này có chuyện lớn rồi, anh xem đi.”
Đường Phong nhìn về phía tivi, chỉ thấy một phụ nữ trung niên cầm microphone nói: “Xin chào mọi người, tôi là phát thanh viên Triệu Phỉ, hiện tại xin thông báo cho mọi người một tin tức quan trọng. Rạng sáng hôm nay, khoảng 5h30ph, Trấn Nam, một nhân viên vệ sinh đã phát hiện sáu thi thể ở khu vực phụ cận Tiểu Nam Môn hiện ở khu. Những thi thể này là sáu nam nhân tuổi từ mười tám đến hai mươi ba, trong đó, trên người những người này ngoại trừ đồ lót ra không còn vật gì khác, dưới đây là hình chụp các thi thể. Nếu như có ai biết sự tình thì hãy nhanh chóng liên lạc với chúng tôi hoặc cơ quan công an. Cùng thời gian, người dân đi tập thể dục buổi sớm phát hiện thi hài của một đàn ông trung niên và một thiếu niên khoảng nười lăm tuổi, trên cổ có dấu dây thừng rất rõ ràng, dưới đây là ảnh chụp người chết, hy vọng những người biết thông tin gì thì nhanh chóng liên lạc với chúng tôi hoặc cơ quan công an.”
Tiếp đó là một đoạn nói dài dằng dặc, lập đi lập lại. Đường Phong đưa lưng về cô gái nên hắn không biết nét mặt của cô gái bây giờ như thế nào, nhưng hắn đoán là cô gái sẽ nghĩ rằng bọn họ là những tên rất xấu xa, bởi vì thi thể sáu người chết được tìm thấy ở gần Tiểu Nam Môn chúng là bọn người Trường Phát. Chỉ cần không quá ngốc thì cô gái nhất định có thể đoán được bọn hắn đã làm gì.
Đang nghĩ ngợi nên giải thích thế nào thì đã nghe tiếng cô gái khóc lóc, kể lể: “Đệ đệ của tôi, đó là đệ đệ của tôi! Không… Không! Đây không phải là thật! Ô……ô...... ba ba bị bọn họ hại chết rồi, em tôi… em tôi cũng…” Tiếp đó là những tiếng nấc, khóc không thành tiếng.
Người đàn ông trung niên và thiếu niên trên tivi chính là cha và em trai của cô bé, Đường Phong cũng chưa từng để ý đến những lời mà tên Trường Phát nói đêm qua. Giờ nghĩ lại thì hình như đêm qua tên Trường Phát có nói là lão đại hắn không thể buông tha chị em hai người. Đáng chết là bởi vì hôm qua hắn bị hành động của mấy tên côn đồ làm cho không kiềm chế được nên quên mất chuyện này. Nếu như lúc đó hắn chịu chú ý một chút thì có lẽ đứa bé đó đã không phải chết.
Nghĩ tới đây thì Đường Phong vô thức nắm chặt tay.