Bốn người Pháo Thủ đến với Hoa Hưng Xã không khác gì nắng hạn được mưa, có thể chuẩn bị cho trận chiến với Nghịch Thiên Hội sắp tới. Gần đây tại XA đã phát hiện có không ít người của Nghịch Thiên Hội. Đường Phong Sớm cũng không muốn sớm như vậy đã đối đầu với Ngịch Thiên Hội. Chỉ cần bọn họ không làm loạn ở trên địa bàn của mình thì hắn cũng lười không thèm để ý. Với lực lượng của bọn họ thì vẫn không thể tạo thành uy hiếp với Hoa Hưng Xã được.
Huống hồ Đường Phong biết rõ những người này tới đây mục đích chính là để điều tra chuyện Long Chiến Thiên Nhai. Đến bây giờ, người của Nghịch Long Hội vẫn còn tưởng rằng Long Chiến Thiên Nhai bị cảnh sát bắt. Ngày đó, Đường Phong xếp đặt bắt Long Chiến Thiên Nhai đã quên mất một người trọng yếu là tên tài xế kia. Tên tài xế đó lẩn trốn hai ngày rồi mới lén lút trở về tỉnh N báo lại sự tình với lão đại.
Lúc Ám Lang báo lại cho hắn là Nghịch Thiên Hội đã lẩn vào XA, Đường Phong liền gọi điện cho phó cục trưởng, hắn báo cho cậu của lão Mã, hiện giờ là cục trưởng biết là những người này nhất định sẽ hối lộ cảnh sát. Quả nhiên sáng hôm sau, cậu của lão Mã gọi điện thoái báo cho Đường Phong biết là đêm qua có hai người đến nhà hắn, đưa cho hắn hai mươi vạn, sau đó hỏi thăm tình hình của Long Chiến Thiên Nhai, mà hắn cũng dựa theo lời Đường Phong mà nói lại cho đối phương.
Cậu của lão Mã hiện giờ đã hoàn toàn đứng trên một chiến tuyến với Hoa Hưng Xã rồi, như vậy mới có thể đảm bao con đường quan lộ sau này của hắn sẽ rất thuận lợi.
“Lão đại an bài công tác cho bọn ta đi! Mẹ kiếp, chúng ta ở trong tù thế này đều thành ngốc tử hết rồi.” Pháo Thủ vừa ăn cơm vừa nói. Tối hôm đó khi Vương Thắng đưa mấy người trở về, đem chuyện của mình và Đường Phong nói cho bọn hắn biết, hắn cũng rất tin tưởng nhân phẩm của mấy người Pháo Thủ.
Bọn Pháo Thủ biết được Hoa Hưng Xã là do mấy người Đường Phong sasg tạo ra, trong tâm hưng phấn không thôi. Trong đêm đó liền kêu gào Đường Phong an bài việc gì đó cho bọn hắn.
“Sao vậy, mới ra tù không thoải mái nghỉ ngơi đi, còn muốn làm việc sao?” Đường Phong thản nhiên nói.
“Nghỉ ngơi cái gì, loại người chúng ta chỉ có thể ở trên chiến trường mới cảm thấy thoải mái nhất!” Dã Lang nhai cái bánh quẩy nói.
Đường Phong mỉm cười nhìn mấy người Pháo Thủ, hắn và bọn họ chung một loại người. Bọn họ đều là quân nhân xuất ngủ, thân thủ cũng không phải tầm thường. Tuy kém mấy người Đường Phong, Hứa Cường, Quan Trí Dũng nhưng tối thiểu cũng ngang ngửa Vương Thắng, Quỷ Diện. Kỳ thật tối hôm đó, sau khi gặp bọn họ thì Đường Phong đã có một quyết định.
“Bọn mày thật là đê tiện quá đi! Lão đại cho bọn mày ăn, cho bọn mày ở, còn trả tiền thù lao nữa, muốn gái thì có gái, khoát hoạt vài ngày không vui sao?” Vương Thắng nhếch miệng nói.
“Mẹ nó! Vậy chúng ta đổi chỗ cho nhau đi?” Cương Nha giơ ngón giữa về phía Vương Thắng, khinh thường nói.
Vương Thắng thấy mấy tên này trước đây từng là tiểu đệ của mình giờ lại cùng mình chém gió thì cười mắng: “Bọn mày cũng được lắm! Mới không thấy ta một thời gian mà đã quên mất ta từng là lão đại sao?”
“Mẹ! Đó là bọn tao nhường thôi, chúng tao cũng không muồn làm náo động, nếu không thì đã dần mày một trận rồi. Mày cho rằng có thể đánh bại được bọn tao sao?” Mấy người nhếch miệng, cười đểu.
Đường Phong biết rõ đây là bọn họ đã lâu không gặp nhau, biểu đạt sự quan tâm của mình, chỉ là phương thức biểu đạt có chút…
Thấy Vương Thắng trừng mắt, làm bộ chuẩn bị cãi nhau thì Đường Phong vội nói: “Tốt lắm, Pháo Thủ, các cậu đã yêu cầu muốn thì ta cũng bố trí cho. Thực sự thì ta đã sớm an bài tốt rồi. Có điều các cậu nên sớm quyết định, nguyện ý làm thì ta nói, không muốn thì ta cũng không nói. Các cậu có thể tiếp tục ở đây sống cho thoải mái.”
Pháo Thủ ngẩng đầu nói: “Lão đại, rốt cuộc là làm gì?” Thấy bộ dáng Đường Phong giống như hỏi hắn có dám làm hay không, hắn chịu không nổi nói: “Được! Anh nói đi! Chỉ cần có thể làm được thì cái gì cũng làm!”
“Được! Tốt lắm, ta định để các cậu thành lập một công ty bảo vệ!”
“Gì?” Bốn người đông thanh quát to một tiếng.
Mà Vương Thắng thì sững sờ nhìn Đường Phong, sau đó nói: “Lão đại, anh có phát sốt không. Anh xem lại đi, anh để cho bọn họ là đội bảo an còn có thể xem được, nhưng mà lại để bọn họ thành lập công ty bảo vệ? Đây thực sự là chuyện đùa!”
Đường Phong liếc mắt nhìn Vương Thắng, sau đó nói với mấy người Pháo Thủ: “Đương nhiên, công ty bảo vệ cũng không phải công ty bình thường. Các cậu có biết Hoa Kỳ Hắc Thủ?”
“Lính đánh thuê!!!” Mấy người trong bàn cơm đồng thời hô lên.
Đường Phong nhẹ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy! Các cậu cũng biết, trong nước hiện giờ không có công ty bảo an nào cả, phần lớn đều lính tinh anh sau khi xuất ngũ thì tham gia lính đánh thuê hoặc công ty bảo an nước ngoài. Những người này không quen sống cuộc sống bình thường, nếu làm chuyện khác cũng không có đất dụng võ. Bởi vì bản thân có lực lượng mạnh hơn người khác, sớm muộn gì cũng tự rước họa vào thân. Cuộc sống của bọn họ là ở trên chiến trường. Nếu như trong nước không có những công ty bảo an như vậy, những nhân tài này cũng có chỉ có thể ra nước ngoài mà thôi!” Ý nghĩ này của Đường Phong là do Ám Lang làm cho hắn liên tưởng đến. Nhìn tình hình của Ám Lang sau khi xuất ngũ, nội tâm Đường Phong cảm thấy quốc gia đang mất đi những tinh anh của mình, cảm thấy rất khó chịu! Bởi vậy hắn mới có ý tưởng này.
“Nhưng mà lão đại, trong nước không giống như vậy, không cho phép tổ chức nào tồn tại!” Vương Thắng nhíu mày nói.
“Hừ! Cái gì gọi là không cho phép! Chẳng lẽ quốc gia cho phép tồn tại các băng nhóm, xã hội đen sao? Chỉ cần không đi ngược lại với lợi ích của quốc gia thì quốc gia sẽ luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Huống gì ta thành lập công ty bảo an cũng là vì giảm bớt gánh nặng cho quốc gia, giúp bọn họ đỡ phải hao tâm tổn trí vì những lão binh xuất ngũ.” Đường Phong châm điếu thuốc, sau khi ăn xong lại làm một điếu thuốc, cuộc sống thật là thoải mái.
Mấy người Pháo Thủ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu nói: “Lão đại, chúng ta làm! Đa tạ anh đã suy nghĩ cho những lão binh chúng ta! Nếu sớm có tổ chức như vậy thì chúng ta cũng sẽ không vì kiếm tiền mà làm bảo vệ cho kẻ khác, kết quả lãng phí mất mấy năm tuổi xuân.”
Đường Phong cười nhẹ nói: “Công ty muốn được phê duyệt cũng sợ là có chút phiền toái, có điều các cậu không cần phải lo lắng chuyện này. Trong khoảng thời gian này, các cậu đi liên lạc với một ít lão binh đã xuất ngủ, chỉ cần có thực lực thì đãi ngộ sẽ không tồi. Trang bị, vũ khí thì các cậu không cần phải lo. Nhưng ta nói trước cho các cậu biết, ta chỉ là làm nền tảng ban đầu, sau này phát triển như thế nào là do các cậu. Trung Đông, Châu Phi, đi đâu là tùy các cậu, các cậu phải tự nuôi lấy bản thân mình, ta sẽ không nuôi không các cậu. Các cậu phải dùng bản lĩnh của mình mà kiếm cơm.
Pháo Thủ tự nhiên biết là Đường Phong nói đùa, hưng phấn gật đầu nói: “Cái này còn cần anh nói nữa sao? Đến lúc đo anh không cho chúng ta đi, chúng ta cũng tự đi! Cuộc sống của quân nhân chính là trên chiến trường!”
“Tốt! Ta đợi xem biểu hiện của các cậu, mục tiêu là trở thành tổ chức lính đánh thuê đỉnh cấp ngang hàng với EO, SI, SPRI, Hắc Thủy.” Đường Phong nói xong thì đứng thẳng người lên nói: “Tốt lắm, mọi người cứ thoải mái. Thứ Đao theo ta lên đây.”
Nói xong, Đường Phong xoay người, đi lên lầu, trở lại thư phòng của mình.
“Lão đại, không ngờ là anh lại có ý nghĩ như thế này? Chỉ sợ là cấp trên sẽ không đồng ý!” Quan Trí Dũng nhíu mày nói, ở trong nước tuyệt không cho phép tổ chức phi chính phủ có võ trang.
Đường Phong cười cười nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, ta làm như vậy là vì muốn cống hiến cho quốc gia. Những lão binh xuất ngũ không có nơi để đi sao lại không thể giúp cho Hoa Hưng Xã phát triển? Căn cơ của Hoa Hưng Xã quá mỏng, muốn hoàn thành nhiệm vụ đè ra không có tám năm, mười năm thì tuyệt đối không thể được. Đây là dùng tốc độ phát triển như hiện nay của Hoa Hưng Xã mà tính! Cho dù không phải lo lắng về vấn đề thời gian, cậu cho rằng cứ như vậy thì Hoa Hưng Xã có thể có được thực lực và danh khí như các tổ chức lâu năm kia sao? Nếu như chúng ta có một lực lượng tinh anh thì mọi chuyện lại không còn là vấn đề nữa!” Kỳ thật, trong lòng Đường Phong còn có một ý nghĩ khác, đây là là hắn xây dựng đường lui sau này cho anh em, những đại công thần trong lịch sử cũng đều phải chôn xương rong cát vàng. Hắn không biết nếu như sau này Hoa hưng Xã thật sự lớn mạnh, thì những người kia liệu có thể yên tâm đối với mình hay không! Mà trong lúc này, nếu như nội bộ chính quyền có sự thay đổi thì cũng khó tránh khỏi bản thân bị đe dọa! Đấu tranh quyền lực thì cần phải có vật hi sinh.
Quan Trí Dũng nghẹ gật đầu, không nói gì thêm nữa. Tâm tư của Đường Phong hắn làm sao có thể không biết được? Chỉ là hắn không muốn nghĩ như vậy thôi.
“Gần đây thế nào?” Đường Phong nhàn nhạt hỏi.
“Vẫn rất tốt, thực lực của các anh em tuy không có tăng lên nhiều, nhưng kinh nghiệm thực chiến đã gia tăng rất nhiều.” Quan Trí Dũng đáp.
Đường Phong thở dài một hơi, không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong khoản thời gian này, lão đại thường xuyên có bộ dáng như thế này, Quan Trí Dũng tuy không rõ tại sao hắn lại có bộ dáng như vậy nhưng cũng biết la lão đại có tâm sự gì đó. Chẳng lẽ là liên quan đến Cổ tiểu thư? Quan Trí Dũng thầm nghĩ trong lòng. Dù sao thì từ sau khi lão đại phát sinh quan hệ với Cổ tiểu thư thì thường xuyên có bộ dáng này.
“Lão đại, anh làm sao vậy? Em cảm giác gần đây anh có vẻ không thoải mái lắm. Có phải là vì Cổ tiểu thư…” Quan Trí Dũng nói ra một nửa rồi nhìn Đường Phong, hắn biết không cần nói ra hế thì Đường Phong vẫn có thể hiểu được.
Thu ánh mắt lại, Đường Phong cười khổ một tiếng nói: “Không có việc gì. Cậu về bảo với Tả Thủ chờ công ty bảo an thành lập xong thì hắn sẽ trở thành huấn luyện viên. Thực lực bốn người Pháo Thủ còn yếu, công ty bảo an phải có một người có thực lực trấn giữ, nếu không sẽ khó mà đứng vững được.”
Quan Trí Dũng nghĩ nghĩ rồi nhẹ gật đầu. Lão đại nói rất đúng, những tinh anh xuất ngủ ra đều mang trong mình một cổ ngạo khí. Bọn họ chỉ phục người mạnh hơn mình. Mà bốn người Pháo Thủ trong bộ đội đặc chủng cũng chỉ là bình thường, dùng thực lực của bọn họ thì khó mà hàng phục được mấy lão binh dày dạn kia!
Sau khi nói chuyện một hồi, Quan Trí Dũng rời khỏi phòng.
Đường Phong từ trong túi lấy ra một cái vòng tay, nhìn nhì rồi cằm chặt chong bàn tay. Đây là vòng tay mà Cổ Tỉnh Tiệp để trong phòng của Ân Phỉ. Hắn tưởng là Cổ Tĩnh Tiệp để quên nhưng thật sự là Cổ Tĩnh Tiệp có ý lưu lại làm kỷ niệm. Mà Cổ Tĩnh Tiệp cũng lấy đi một tấm ảnh chụp của Đường Phong ở trên bàn của Ân Phỉ, chỉ là Đường Phong không phát hiện ra mà thôi.