Vừa dứt lời thì điện thoại của Tang Bưu reo lên, hắn cau mày lấy điện thoại ra nghe nói: “Chuyện gì?”…
“Cái gì? Mày nói với ông chủ kia tháng này chúng ta sẽ không thu phí bảo kê, chờ ta giải quyết xong mọi chuyện rồi sẽ tới gặp bọn họ.” Sau khi ngắt điện thoại, Tang Bưu giận dữ liếc nhìn Đường Phong, rồi xoay người nói với Nông Dân: “Nông Dân, chuyện ở đây giao cho mày giải quyết, tao đi giải quyết mấy con mèo con kia.”
Thì ra Hứa Cường đã làm nên một trận náo loạn, những ông chủ được Tang Bưu bảo kê nói sẽ không trả phí bảo kê bởi vì sinh ý không được tốt, bàn ghế còn bị Hứa Cường đập phá hết, cho nên bọn họ tìm thủ hạ của Tang Bưu, bảo hắn nói với Tang Bưu phải làm sao để việc làm ăn của bọn họ không bị ảnh hưởng, nếu không bọn họ sẽ tìm sẽ không trả phí bảo kê.”
Nông Dân gật đầu nói: “Mày đi đi.” Sau đó xoay người lại nói với tâm phúc của mình: “A Hải, mày mang theo các huynh đệ đi cùng với Bưu ca đi.”
Trong khoảnh khắc, cả hộp đêm Hong Kong rộng lớn chỉ còn lại Đường Phong, Quan Trí Dũng cùng với Nông Dân và mười tên tiểu đệ có súng của hắn.
“Ha ha, Tử Thần đúng không? Tao với mày không thù không oán, tao cũng không muốn làm khó mày, chịu khó phối hợp với bọn tao, ngồi đây uống rượu với anh em của tao, chờ Tang Bưu cầm tiền về giao cho ta thì ta cũng xong việc, cũng tránh cho bọn mày phải chịu khổ. Thế nào?” Nông Dân hạ súng xuống, cười đểu cáng nói.
Đường Phong nhìn Quan Trí Dũng, thấy Quan Trí Dũng gật gật đầu thì nói: “Mày đã nói như vậy thì tao cũng không còn cách nào khác.” Nói xong thì giơ tay lên, đi bộ đến trước quầy bar ngồi xuống, mà Quan Trí Dũng thì đi theo sau lưng Đường Phong, đến khi Đường Phong vừa ngồi xuống thì không biết hắn lấy từ đâu ra một thanh chuỷ thủ ném về phía Nông Dân.
Nông Dân thấy vậy thì kinh hãi, vội nghiêng đầu tránh đi, chuỷ thủ đâm mạnh vào vai hắn. Đường Phong cũng không chờ tiểu đệ của Nông Dân kịp phản ứng đã lao tới đá ngã một tên đứng gần nhất. Tên kia cũng không ngờ hai người lại to gan như vậy, dám động thủ khi đang bị hơn chục cây súng chĩa vào, không kịp phản ứng đã bị Đường Phong đá một cái, súng trong tay văng lên.
Đường Phong giơ tay cầm lấy súng, trước khi những tên còn lại kịp có phản ứng thì đã chĩa súng vào đầu Nông Dân vừa mới đứng vững.
“Bảo bọn chúng hạ súng xuống.” Đường Phong thản nhiên nói.
Nông Dân bị thanh chuỷ thủ đâm trúng, lại bị súng chỉ vào đầu, mồ hôi lạnh từ trên trán tuôn ra như tắm, từng giọt từng giọt nhỏ tí tách xuống nền nhà, cũng không biết là có đau hay không mà khi vừa nghe Đường Phong nói như vậy thì miệng cười toe toét, nói với mấy tên đàn em: “Mẹ kiếp, không nghe anh Tử Thần nói gì sao? Mau bỏ súng xuống cho tao.”
Thấy mọi người đều thành thật buông súng xuống, Quan Trí Dũng từ từ đến nhặt lấy một khẩu súng, còn những khẩu súng khác thì đá sang một bên, tiếp đó là một hồi quyền cước hành hạ các tiểu đệ của Nông Dân, miệng thì không ngừng mắng: “Mẹ kiếp, từ trước tới giờ cũng chỉ có lão tử chĩa súng vào người khác, các ngươi lại dám chĩa súng vào lão tử. Mẹ nó, gia gia nghịch súng từ khi bọn mày còn ở trong bụng mẹ kìa.”
Không tới vài phút, mười mấy người nằm lăn lốc trên sàn, không ai đứng dậy nổi, Đường Phong lại trở lại ngồi xuống cạnh quầy bar, nói với Nông Dân: “Tao nói này Nông Dân, mày thấy việc này nên giải quyết như thế nào đây?”
“Tử… anh Tử Thần, anh nói thế nào thì làm thế ấy, có điều, mong anh tha cho cái mạng chó của em.” Sắc mặt Nông Dân tái nhợt, thanh âm run rẩy nói.
Đường Phong giống như lầm bầm tự nói với mình: “Nghe nói làm trộm cắp thu được lợi nhuận không ít, không biết mạng của Nông Dân mày đáng giá bao nhiêu tiền đây?” Đe dọa, dọa một cách trắng trợn, từ sau khi cướp của Điền Khuê, Đường Phong cảm thấy rất thích loại cảm giác này. Dù sao thì tiền của những người này cũng không sạch sẽ, cũng không có gì phải e ngại.
“Anh… Anh Tử Thần… Em trả… Anh muốn bao nhiêu?” Nông Dân vừa nghe Đường Phong nói rõ là muốn tiền thì tâm nhẹ đi không ít, lúc này đừng nói là tiền, cho dù là muốn lão bà của hắn thì hắn cũng ngoan ngoãn giao ra hết.
“Phanh” Quan Trí Dũng đá một cước vào vết thương trên vai của Nông Dân, lạnh lùng nói: “Mạng của mày đáng giá bao nhiêu tiền còn muốn người khác ra giá sao?”
Bị đá vào miệng vết thương, nông dân rút thảm một tiếng, ôm lấy bả vai bị thương, môi run rẩy nói: “Một ngàn vạn, em nguyện ý bỏ ra một ngàn vạn, mong các anh buông tha cho em.”
Đường Phong nhẹ gật đầu, chỉ vào túi áo có điện thoại của Nông dân nói: “Vậy phiền mày cho người mang tiền đến đây, nhớ kỹ là tao chỉ muốn tiền mặt.”
Nông Dân run rẩy dùng hai tay bấm số gọi điện, người nghe chính là tiểu đệ tâm phúc được hắn sai bảo vệ vợ con hắn ở nhà: “A… mày nhanh lên, lập tức mang một ngàn vạn tiền mặt đến hộp đêm Hong Kong ở khu nam cho tao.”
“Không có đủ tiền mặt? Mẹ nó. Lão tử mặc kệ, mày đi mượn cũng được, cướp cũng được, trong vòng một giờ mang đủ số đến đây cho tao.” Nói xong thì ngắt điện thoại, quay lại nói với Đường Phong: “Anh… anh Tử Thần, trong nhà em không có sẵn nhiều tiền mặt như vậy, phiền anh chờ một chút, để bọn nó nghĩ cách. Trong một giờ, nội trong một giờ là có thể kiếm đủ.”
Đường Phong nhìn Quan Trí Dũng nói: “Thứ Đao, kiếm cái gì băng bó cho Nông Dân đi, đừng để hắn chết vì mất nhiều máu quá, ta đã nói là không giết hắn rồi.”
Quan Trí Dũng gật gật đầu đi đến bên người Nông Dân, tuỳ tiện xé một mảnh vải trên người của một tên tiểu đệ rồi băng bó cho Nông Dân.
Đường Phong nhìn xung quanh, thấy được ánh mắt tràn ngập hoảng sợ của mấy tên côn đồ thì cũng có chút không đành lòng. Những người này phần nhiều đều là lưu manh, côn đồ, nhiều lắm cũng chỉ đánh nhau, gây lộn một chút, không gây ra tội lỗi nghiệm trọng gì, trong lòng hắn có chút không cầm được nói: “Bọn mày đừng sợ, tao sẽ không làm gì bọn mày. Làm lưu manh cũng không có gì sai, có một số người vừa ra đời thì đã bị số phận định đoạt phải làm lưu manh rồi. Chỗ sai của bọn mày là vì có một lão đại không tốt. Một lát nữa ta có được tiền thì sẽ tha cho bọn mày. Hy vọng sau này bọn mày làm lưu manh đàng hoàng một chút, đừng khinh dễ những dân chúng bình thường là được rồi.”
Trong khi Đường Phong và Quan Trí Dũng thoải mái ngồi uống rượu chờ người ta mang tiền tới thì bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn.
Đầu tiên cần phải nhắc tới tiểu tử Lâm phong không may mắn, hắn mang theo mười anh em đi tới một quán bar được Tang Bưu bảo kê thì gặp tiểu đệ Mặt Rỗ của Tang Bưu. Tên này vừa gọi điện cho Tang Bưu xong, đang dẫn theo hơn hai mươi tiểu đệ đi khắp nơi tìm bọn Hứa Cường. Hôm nay bọn Hứa Cường đã mang đến cho bọn hắn tổn thất quá lớn, lại còn hại hắn bị lão đại mắng cho một trận, giờ phút này thấy bọn Lâm Phong thì làm sao mà kiềm chế được nữa?
Vừa thấy từ xa thì Mặt Rỗ đã rút khảm đao ra, nói với mấy anh em ở sau lưng: “Mẹ kiếp, mấy tên tiểu tử đáng ghét ở phía trước, các anh em cùng nhau xông lên giải quyết bọn chúng. Lão đại nói hôm nay ai chém được càng nhiều người thì sẽ thưởng càng nhiều tiền.”
Vừa nhắc đến chữ tiền thì mấy tên tiểu đệ đứng sau lưng Mặt Rỗ như được uống thuốc kích thích, vung đao lên, tru lên như sói lao về phía đám Lâm Phong.