Tiêu Nguyên Quân vẫn chiếm lấy thế chủ động với kiếm pháp sắc bén và tinh diệu, thế nhưng thủy chung vẫn chưa thể làm gì hiệu quả đối với Thiên Vũ.
Tình huống như thế làm cho Tiêu Nguyên Quân cảm thấy kinh ngạc, trong đầu hắn mơ hồ nổi lên một cỗ ý niệm không tốt. Hắn vốn tự tin mười phần, giờ phút này lòng tin đó đã bắt đầu dao động, trong lòng suy nghĩ có hàng nghìn hàng vạn câu hỏi nên không dám công tiếp mà chuyển sang phòng thủ, dần dần trở nên có chút nôn nóng bất an.
Thiên Vũ vẫn duy trì né tránh, nhờ có Tàn Ảnh Tây Tà nên khi giao chiến chiếm được ưu thế thật lớn, hắn ngày càng vận dụng thành thạo.
Tung mình bay trở lại, Thiên Vũ đột nhiên xông lên tấn công, Liệt Nhạc Trảm dung nhập vào Tàn Ảnh Tây Tà, hai loại kỹ năng Huyền cấp hạ giai hòa làm một thể, nhất thời bộc phát ra uy lực kinh người.
Một khắc kia, một đạo đao mang màu xanh nhạt dài đến sáu thước hiện ra trong mắt Tiêu Nguyên Quân, một đao kia cực kỳ quỷ dị làm cho hắn không kịp né tránh, chỉ có thể ngạnh kháng.
Tiêu Nguyên Quân huy kiếm đón nhận, hội tụ lực lượng toàn thân mũi kiếm bắn ra một đạo trường kiếm đỏ hồng đối kháng với Liệt Nhạc Trảm của Thiên Vũ. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Hoa lửa chợt lóe lên kèm theo tiếng nổ ầm ầm chấn động, kiếm quang và đao mang đối chọi gay gắt, trong nháy mắt nổ tung khuếch tán ra xung quanh, nhất cử đẩy lui Tiêu Nguyên Quân.
Đến lúc này sắc mặt Tiêu Nguyên Quân tỏ vẻ lo lắng, tay phải cầm kiếm khẽ run run, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc.
Thân ảnh Thiên Vũ đong đưa trong gió, Tàn Ảnh Tây Tà phiêu dật linh động, loan đao trong tay quỷ mị khó phòng, kết quả là lưu lại trên lưng Tiêu Nguyên Quân một vết thương thật dài, y phục cũng bị phá nát.
Tiêu Nguyên Quân gầm lên một tiếng huy kiếm phản công, kiếm quang dày đặc khuếch tán ra bốn phía, tạo thành một cái vòng tròn phòng ngự quang vụ màu xanh nhàn nhạt, đến cả gió cũng không thể chui lọt.
Thân hình Thiên Vũ như quỷ mỵ, Loan Đao Tà Nguyệt tự nhiên bay trong gió, ánh đao hình cung lần lượt tung hoành thay đổi giống như từng tia chớp nhẹ nhàng xuyên qua kiếm ảnh bốn phía của Tiêu Nguyên Quân, từng bước oanh kích tới thân thể hắn.
Dưới ánh mặt trời một trận đao kiếm tranh phong mãnh liệt nổi lên, Tiêu Nguyên Quân bằng vào thực lực xuất sắc toàn lực phòng ngự, hiện tại vẫn không có đạo công kích nào xông nào nổi.
Trên mặt Thiên Vũ vẫn mang theo nụ cười tà mị, cả người hắn hoàn toàn sáp nhập vào bên trong bộ pháp Tàn Ảnh Tây Tà này, quanh thân lộ ra một cổ tà khí, ra chiêu âm tà quỷ dị, góc độ khó lường khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Đối mặt đợt tiến công cực kỳ quỷ dị của Thiên Vũ, Tiêu Nguyên Quân tâm thần chấn động, dốc hết toàn lực nghiêm ngặt tử thủ, dự định so sánh sức chịu đựng với Thiên Vũ, ta xem ngươi có thể tấn công được bao lâu nữa đây?
Tựa hồ đã nhận ra tâm tư Tiêu Nguyên Quân, thân thể Thiên Vũ đột nhiên dừng lại, loan đao trong tay giơ cao lên trên đỉnh đầu, tập trung lực lượng toàn thân phát ra một kích mạnh nhất.
Đúng lúc này Loan Đao Tà Nguyệt sáng lên, một đạo đao mang màu xanh hấp thu công lực của Thiên Vũ hóa thành một đạo đao cương dài hơn một trượng, đánh xuống đầu Tiêu Nguyên Quân.
Một khắc kia Tiêu Nguyên Quân ý thức được nguy hiểm đã tới trước mắt, mở miệng rống to lên một tiếng, Nghịch Phong kiếm đâm ngược lên trời, một đạo kiếm khí màu xanh nhạt bay nhanh ra đón đỡ một kích của Thiên Vũ.
Trong nháy mắt đao kiếm đã chạm nhau hai lần.
Đao cương màu xanh trong nháy mắt chém lên trên kiếm khí xanh nhạt, ảnh hưởng trực tiếp lên thân kiếm Nghịch Phong, nhất cử đánh bay nó đi.
Đồng thời lực lượng đao cương uy mãnh không giảm xuống mà thuận thế khi Tiêu Nguyên Quân đang kinh sợ lẫn không cam lòng đánh lên trên người của hắn, trong nháy mắt đã phá tan hoàn toàn y phục trên người hắn, lộ ra một bộ hộ giáp ở bên trong, thế nhưng thân hắn vẫn nhanh chóng bị chém thành hai mảnh.
Tiêu Nguyên Quân la thảm một tiếng bị đánh văng ra ngoài mấy trượng, nơi miếng hộ giáp bị chém đứt hiện ra một vết thương sâu tới tận xương đang tràn ra máu tươi, nhiễm đỏ toàn thân.
Một đao mười phần khí phách kia đã hao phí chân khí toàn thân của Thiên Vũ, nhưng cũng là một chiêu trí mạng đoạt đi tánh mạng Tiêu Nguyên Quân.
Thiên Vũ cười thảm móc ra Hồi Khí Tán nuốt vào, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Nguyên Quân, bất kể ánh mắt quái dị của hắn đang nhìn mình.
Tiêu Nguyên Quân ngồi trên mặt mặt mày kinh sợ, trên mặt tràn đầy thần sắc khó tin, khẽ lẩm bẩm: "Không, không thể nào, không thể nào lại như vậy..."
Thiên Vũ sâu kín cười nói: "Ngươi giật mình hối hận rồi sao? Đáng tiếc hết thảy đã quá muộn rồi. Lúc trước ngươi không phải hỏi ta làm thế nào từ trong tay người Tiêu gia chạy trốn ra sao? Hiện tại ngươi còn muốn hỏi nữa không?" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Tiêu Nguyên Quân sóng mắt khẽ chuyển, ánh mắt lờ mờ có chút khổ sở, than nhẹ: "Ta không hiểu, thực lực của ngươi rõ ràng không bằng ta, vì sao kết quả lại như thế này?"
Thiên Vũ cười cười, ánh mắt phức tạp trả lời: "Ta đã nói qua, khinh địch chính là điều tối kỵ của binh gia, đáng tiếc ngươi quá mức tự phụ. Trước khi động thủ ta từng suy nghĩ rất nhiều, ta có rất nhiều loại phương pháp có thể nhanh chóng giết chết ngươi, nhưng ta không dùng đến, đó là bởi vì ta muốn ngươi hiểu bằng bản lãnh chân thật ta cũng có thể làm cho ngươi tâm phục khẩu phục."
Tiêu Nguyên Quân cười cười tang thương, suy yếu nói: "Nói thật trong lòng ta quả thật không phục, ta rõ ràng có cơ hội thắng ngươi, thậm chí giết ngươi, ta có chút khinh thường ngươi. Dĩ nhiên, thực lực của ngươi cũng gia tăng quá nhanh làm cho ta không ngờ tới, có lẽ đây là số mệnh."
Thiên Vũ cảm khái nói: "Ngươi từ lâu đã tự đại cuồng vọng, nuôi dưỡng thành tính cách ỷ mạnh hiếp yếu, nếu không ban đầu ngươi cũng sẽ không làm nhục nhã ta như vậy, hôm nay ngươi chết ở trong tay của ta, hết thảy cũng là do một mình ngươi tạo thành, tự tạo nghiệt thì không thể sống."
Tiêu Nguyên Quân giờ phút này đã như đèn dầu cạn, thế nhưng đột nhiên cười to lên, giọng nói đứt quãng: "Thiên Vũ, lòng dạ ngươi còn chưa đủ ác độc đâu, ngươi nếu không thể kịp thời bỏ đi nhược điểm này, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết ở trong tay người khác..."
Dùng hết một hơi cuối cùng, Tiêu Nguyên Quân để lại câu nói cuối cùng trong cuộc đời rồi sau đó lâm vào yên lặng, tĩnh mịch ra đi.
Thiên Vũ vẻ mặt quái dị, chính tay mình đâm chết thù nhân vốn là chuyện cao hứng, thế nhưng vào giờ phút này hắn chẳng có chút vui mừng nào.
Hoa Thanh đi tới bên cạnh Thiên Vũ, tay cầm Nghịch Phong kiếm của Tiêu Nguyên Quân, ôn nhu hỏi: " Vì sao lại mất hứng như thế? Ngươi phải vui vẻ mới đúng chứ?" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ nhìn sang Hoa Thanh hỏi: "Tiêu Nguyên Quân có thù với ta nhưng hắn thật sự là người xấu sao?"
Hoa Thanh sửng sốt một chút rồi chần chờ nói: "Câu này quả thật khó mà trả lời, tốt cùng xấu chính là hai mặt trái ngược nhau, rất khó phân định."
Thiên Vũ cười cười, mang tâm tình ão não nhẹ giọng nói: "Thu thập một chút, chúng ta nên rời đi thôi."
Hoa Thanh nhắc nhở: "Giữa sườn núi kia có bốn người của Tiêu gia đang theo dõi, ngươi tính đối phó bọn chúng thế nào đây?"
Thiên Vũ nói: "Ta giờ phút này không có tâm tư giết người, coi như là vận khí bọn chúng rất tốt đi."
Hoa Thanh nghe vậy cũng không nói nhiều, đưa tay lấy túi trữ vật trên người Tiêu Nguyên Quân, sau đó cùng Thiên Vũ rời đi.
Sau khi hai người rời đi, bốn người Tiêu gia ở giữa sườn núi nhanh chóng phát ra tín hiệu, thông báo cho Tiêu gia hết thảy sự việc phát sinh ở nơi này.
Sau này, chỉ vì một phút mềm lòng hiện tại mà Thiên Vũ sẽ gặp phải liên tràng tai nạn, hắn sẽ phải thu tràng tai nạn như thế nào đây?
Rời khỏi Phân Thủy Lĩnh, cảm xúc Thiên Vũ vẫn khá là suy sụp, nhưng nghĩ đến người của Tiêu gia có thể sẽ đuổi theo ở phía sau, vì vậy hắn và Hoa Thanh một đường nhanh chóng chạy đi.
Trên đường đi Hoa Thanh mở túi trữ vật của Tiêu Nguyên Quân ra, bên trong cũng có không ít thứ tốt, vẻn vẹn kim tệ đã có hơn tám nghìn, cũng không có thiếu đan dược và Vân Tinh Thạch, còn có một hạt châu kỳ dị nữa