Mục lục
[Dịch] Thiên Địa Quyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa phục nam tử nhìn thoáng qua dân chúng đang phẫn nộ ở ngoài cửa, lãnh đạm nói: “Người nào tự tiện tiến vào, giết không tha!"

Tằng đại phu cả kinh, lớn tiếng nói: "Các vị hương thân, bọn người này chính là ác ma, các ngươi không thể trêu vào, không nên vì lão hủ mà tìm cái chết vô nghĩa, mọi người nhanh chóng chạy đi."

"Lớn mật, dám chửi công tử nhà ta là ác ma, phải bị nghiêm trị!"

Phía sau gã nam tử mặc kim sắc hoa phục, một người thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi chợt đi ra, một cước dẫm nát chân trái của Tằng đại phu, tiếng xương vỡ vụn có thể nghe rõ ràng, Tằng đại phu đau đớn kêu la thảm thiết làm chấn động nhân tâm.

Ngoài cửa, dân chúng vô cùng phẫn nộ, lập tức quên đi lời nhắc nhở của Tằng đại phu, trực tiếp nhảy vào trong Hồi Xuân Đường.

Đến lúc đó, ngân quang chợt lóe khí lưu ngưng tụ, một gã nam tử khác xuất hiện ở trước cửa bộc phát ra khí thế cường đại, hất văng toàn bộ những người vừa nhảy vào ra ngoài, mỗi người ngã xuống đất đều bị thương, may mà không có gây ra chết người. Tiếng động hỗn loạn truyền tới lỗ tai Tằng đại phu làm cho hắn bừng tỉnh, cố nén thân thể đau đớn bò ra cửa quát vào tai nhóm dân chúng: "Mọi người nghe ta nói, không thể để cho ta trở thành tội nhân thiên cổ của Trấn Tân Dân. Nếu như các ngươi vì ta mà chết, công đức lão phu chữa bệnh cứu người vài chục năm sẽ phải trôi theo dòng nước, ta thà rằng chết đi cũng không muốn làm hại các ngươi. Nhân sinh thất thập cổ lai hy (sống trên đời được 70 tuổi đã là hy hữu), lão phu năm nay đã bảy mươi tám tuổi, chết cũng không có gì đáng tiếc, mọi người phải tỉnh táo lại đi!"

Tiểu Cửu cực kỳ đau lòng, hô to nói: "Sư phụ, người không thể làm chuyện ngu xuẩn, chúng ta không thể sống mà không có người."

"Tằng đại phu, chúng ta không thể không có người, dân chúng Trấn Tân Dân muốn cứu người."

Ngoài cửa Hồi Xuân Đường, vô số dân chúng cao giọng la hét, không khí tràn ngập lo lắng.

Trong trang viện, gã nam tử mặc kim sắc hoa phục không có chút biểu tình, tiếp tục hỏi: "Nghe nói Vân Báo cách mỗi ngày đều phái người tới đây mua sắm giấy bút, ngươi có biết hắn vì sao làm như thế không ?"

Tằng đại phu tuổi già sức yếu, sau khi xương đùi vỡ vụn, cả người uể oải, thân thể đau đớn làm cho hắn cơ hồ hôn mê, thần trí mơ hồ.

"Vân môn chủ là dòng dõi thư sinh văn nhã, mua sắm giấy bút là chuyện rất bình thường."

Nam tử mặc kim sắc hoa phục có vẻ thất vọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tằng đại phu, đáy mắt lóe ra tia ánh sáng kỳ dị.

Đột nhiên thân thể Tằng đại phu run lên, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, chọc giận mọi người ngoài cửa. Một khắc đó dân chúng bên ngoài quên mất sợ hãi, dứt bỏ sinh tử, ôm trong lòng suy nghĩ tre già măng mọc, muốn liều mình cứu người đáp trả ân tình, cả nhóm lần lượt phóng vào trong nội viện.

Gã thanh niên hoa phục màu bạc vẻ mặt khinh thường tàn ác, quanh thân quang mang lưu động hiện ra màn hộ thể chân khí, cứ để tùy ý dân chúng xông tới như thế, thủy chung gã vẫn duy trì vững vàng, một người ngăn chặn hết thảy.

Trong nội viện, Tiểu Cửu nghe sư phụ kêu la thảm thiết đau lòng vô cùng, nổi giận mắng: "Ác ma, các ngươi sẽ gặp báo ứng! Ta sẽ không bỏ qua các ngươi ! "

Tiểu Cửu gầm rú thống khổ, dưới tình huống vô lực phản kháng hắn chỉ có thể lên tiếng mắng chửi để phát tiết hận ý trong lòng. Song Tiểu Cửu chưa từng nghĩ đến là tiếng mắng chửi cao vút của hắn lại có thể đẩy gã nam tử tự cho mình siêu phàm lên bờ tử vong tuyệt địa.

Dưới ánh mặt trời, bên trong Hồi Xuân Đường ồn ào vô cùng, tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi chói tai không dứt làm chấn động cả Trấn Tân Dân.

Trong nội viện, tiếng la hét thảm thiết của Tằng đại phu yếu dần, tánh mạng của hắn đã vô cùng nguy cấp, cảm thấy được khí tức của Tằng đại phu từ từ biến mất, Tiểu Cửu phát ra tiếng rống giận dữ rung trời.

Một gã thiếu niên chất phác bình thường trong mắt ngoại nhân, vì sự an nguy của sư phụ mà bộc phát ra lửa giận kinh người, biến thành một cỗ chấp niệm thật sâu, trong nháy mắt xuyên thấu thiên địa.

Chấp niệm trong chớp mắt phá không khiến cho một người chú ý, dẫn phát ra một hồi giết chóc đẫm máu.

Trên không trung đang có một người ngự phong phi hành, lơ lửng trên trời cao bay nhanh tới. Tâm tình Thiên Vũ rất kích động, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Thanh đạp gió bay tới. Nghĩ đến việc sắp trở lại chốn cũ, tâm tình Thiên Vũ vô cùng phức tạp, nơi này từng chất chứa niềm vui sướng cũng như bi thương trong quá khứ, nó là làm cho gã hoài niệm, làm cho gã mâu thuẫn trong lòng, nhưng gã buộc phải đối mặt với nó.

Hoa Thanh vẫn lưu ý vẻ mặt Thiên Vũ, phát hiện gã khi thì cao hứng, khi thì u buồn, buồn vui biến ảo vô chừng.

Hoa Thanh không phải là một người tò mò, đối với chuyện tình của Thiên Vũ tại Vân Ảnh Môn nàng cũng không hiểu rõ, cho nên không cách nào hiểu được tâm tình mâu thuẫn phức tạp trong lòng Thiên Vũ.

Thiên Vũ cũng không giải thích, yên lặng hồi tưởng lại từng đoạn ký ức, cho dù chua xót hay ngọt ngào cũng là ký ức của chính bản thân gã.

Bay qua một ngọn núi Trấn Tân Dân từ từ hiện ra trong tầm mắt.

Lúc này, đột nhiên một cỗ cảm giác kỳ quái nảy sinh trong lòng, trong đầu gã nổi lên thân ảnh của Tiểu Cửu. Một khắc kia, trong gió mơ hồ truyền đến một tiếng gào thét thương tâm, như là một tảng đá ném xuống mặt nước hồ thu phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có trong lòng Thiên Vũ.

Đó là tâm linh cảm ứng cực kỳ huyền diệu, Thiên Vũ không thể giải thích được nguyên nhân, nhưng gã lại biết chuyện đang xảy ra nhất định có quan hệ rất lớn với mình.

Không kịp suy nghĩ, Thiên Vũ lập tức gia tốc, trong nháy mắt lướt qua vài dặm xa, tiếng gào thét rên rỉ trên Trấn Tân Dân rõ ràng lọt vào trong tai.

Trấn Tân Dân là một trấn nhỏ hẻo lánh, luôn luôn yên tĩnh, rất ít khi phát sinh chuyện khắc khẩu đánh nhau, hầu như không bao giờ nghe được thanh âm ồn ào náo nhiệt.

Hôm nay, tiếng rống giận rung trời cùng tiếng khóc bi thống bao phủ cả Trấn Tân Dân, làm cho trấn nhỏ vốn an tĩnh bao phủ một tầng hào khí bi thương, ngưng tụ nỗi oán hận trong lòng vô số người dân thiện lương đang bị ức hiếp.

Một khắc kia, Thiên Vũ cảm nhận được sự thù hận trong lòng dân chúng Trấn Tân Dân, trên gương mặt anh tuấn nổi lên sự tức giận khôn cùng, là chuyện gì khiến cho dân chúng chất phác phẫn nộ như thế? Là chuyện gì khiến cho dân chúng chất phác lại chửi mắng và gào thét bi thương như thế ?

Ý niệm chuyển động, tốc độ tăng vọt.

Trong nháy mắt Thiên Vũ đã bay tới bầu trời Trấn Tân Dân, sự việc bên trong Hồi Xuân Đường gây ra nỗi đau đớn thật sâu trong tim của gã, dẫn phát ra lửa giận kinh người.

Ngày xưa Tằng đại phu từng cứu gã một mạng, hôm nay lại bị người khi dễ, Thiên Vũ làm sao có thể không tức giận ?

Thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, Thiên Vũ buông tay Hoa Thanh, trực tiếp phi thân vào trong nội viện, thuận thế đoạt lấy thân thể Tiểu Cửu, tay phải chộp cổ người mặc hoa phục màu bạc khống chế Tiểu Cửu, bàn tay chuyển thành chưởng ấn bóp chặt cổ hắn.

Đến lúc đó, nam tử mặc kim sắc hoa phục sóng mắt khẽ nhúc nhích, quát: "Người nào ?"

Lời vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ, ánh mắt mọi người chăm chăm nhìn Thiên Vũ, trong tay của hắn nắm chặt cổ một người mặc hoa mục màu bạc đang ra sức giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Thiên Vũ tức giận kinh người , thuận tay đem người nọ hung hăng đánh ngã trên mặt đất, toàn thân xương cốt gãy vỡ, trong nháy mắt một cao thủ liền biến thành một phế nhân, tiếng gào thê lương làm cho dân chúng bên ngoài Hồi Xuân Đường cực kỳ kinh hỉ.

Buông tay ra, chân phải Thiên Vũ dẫm nát đầu người nọ, hung hăng dùng sức chà đạp, ánh mắt rực lửa, quanh thân tràn đầy khí tức cuồng dã.

"Tiểu tử muốn chết!"

Tiếng rống giận dử, năm người nam tử mặc hoa phục màu bạc đồng thời ra tay, năm đạo kiếm khí phá không ngưng tụ, hóa thành năm đạo cột sáng hoa mỹ, từ năm phương hướng công kích Thiên Vũ.

Nam tử mặc kim sắc hoa phục ngồi tại chỗ, trong mắt nổi lên một tia sát khí, nhưng thần sắc lại hết sức bình tĩnh, cũng không có bởi vì thủ hạ gặp nạn mà dao động, điều này làm cho Thiên Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc.

Cười lạnh như băng, ngoài thân Thiên Vũ quang mang sáng lên, Huyền Thiên Dương Ngọc trong nháy mắt khuếch tán, hình thành một đạo quang giới, đón nhận một kích của địch nhân.

Đến lúc đó, năm đạo kiếm quang đồng thời đánh trúng quang giới trên người Thiên Vũ, để lại năm dấu vết đen sạm, nhưng không đánh bại nổi quang giới hộ thể Huyền Thiên Dương Ngọc của Thiên Vũ, lại bị bắn ngược trở về.

Thân thể bất động, trong mắt Thiên Vũ hàn quang ngưng tụ, ngay khi năm đạo kiếm quang đánh trúng quang giới hộ thể, Thiên Vũ ngoài ý muốn phát hiện khi Huyền Thiên Dương Ngọc đánh văng kiếm quang của địch nhân, cũng cực kỳ quỷ dị cắn nuốt lực lượng của năm đạo kiếm quang, chuyển hóa thành một cỗ chân khí tinh thuần, sáp nhập vào trong kinh mạch, gia tăng thực lực cho gã.

Đây là một chuyện không hợp với lẽ thường, cực kỳ quỷ dị, Thiên Vũ cũng giải thích không được, trong lòng cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Căm tức nhìn nam tử mặc kim sắc hoa phục, Thiên Vũ vung tay lên, Tằng đại phu nằm trên mặt đất liền bay đến bên cạnh Thiên Vũ, thương thế nặng nề cùng suy yếu khí tức của lão chọc giận Thiên Vũ. Ổn định thân thể Tằng đại phu, Thiên Vũ lấy ra một quả Tiểu Hoàn Đan cho lão ăn vào, sau đó đưa vào một cỗ Bách Nhu Chân Khí thuộc tính thủy, trợ giúp lão thúc dục dược lực, giảm bớt thương thế.

Tiểu Hoàn Đan chính là đan dược Huyền cấp trung phẩm, được xưng là thần dược chữa thương hết sức trân quý.

Sau khi Tằng đại phu ăn đan dược, lại được chân khí Thiên Vũ trợ giúp, vốn lão đang hấp hối lại toả ra sinh cơ bừng bừng.

Nam tử mặc kim sắc hoa phục phất tay ngăn lại đợt công kích thứ hai của thủ hạ, ánh mắt nhìn sâu vào hai mắt Thiên Vũ, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai ?"

Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Đối với ngươi, ta là tử thần. Hôm nay ta muốn giết sạch các ngươi, người nào cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này."

Nam tử mặc kim sắc hoa phục khinh thường nói: "Làm càn, trước mặt bổn công tử ngươi còn không có tư cách mạnh miệng."

Tiểu Cửu chăm chăm nhìn Thiên Vũ, vẻ mặt ngạc nhiên thì thầm: "Ngươi. . . , ngươi. . . chính là Thiên Vũ ?"

Tằng đại phu chấn động, quay đầu nhìn Thiên Vũ, trong ánh mắt toát ra sự khiếp sợ.

Thiên Vũ nhìn hai người, thu hồi sự tức giận, nghiêm mặt nói: "Các ngươi chịu ủy khuất rồi, ta sẽ dùng tánh mạng của bọn họ để bồi thường cho các ngươi."

Chân phải khẽ dùng sức, người mặc hoa phục màu bạc dưới chân kêu thảm một tiếng, lập tức mất mạng.

Ánh mắt nam tử mặc kim sắc hoa phục lạnh lẽo, tức giận quát : "Lớn mật, dám giết người của bổn công tử, ta sẽ làm cho ngươi hối hận không kịp."

Thiên Vũ cười lạnh nói: "Ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ người dân lương thiện, các ngươi dù có chết hàng ngàn lần cũng không hết tội."

Lúc này, một thiếu niên mặc hoa phục màu bạc đi tới bên cạnh nam tử mặc kim sắc hoa phục, nhẹ giọng nói: " Cái tên Thiên Vũ có chút quen thuộc, nói không chừng hắn chính là dư nghiệt của Vân Ảnh Môn, là đệ tử ngoại môn của Phân Đường Thiết Thạch."

Ánh mắt nam tử mặc kim sắc hoa phục khẽ đảo, nhìn vào hai mắt Thiên Vũ, trầm giọng hỏi: "Ngươi là Thiên Vũ, dư nghiệt của Vân Ảnh Môn đi học nghệ ở Phân Đường Thiết Thạch?"

Cười lạnh như băng, Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Không sai, ta là Vân Ảnh Môn - Thiên Vũ. Ngươi là ai, vì sao tới đây sinh sự ?"

Nam tử mặc kim sắc hoa phục ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoa Thanh, trên gương mặt tuấn mỹ đột nhiên lộ ra nụ cười, lạnh nhạt nói: "Thật sự là đi mòn gót giày không tìm thấy, bây giờ lại chẳng cần phí chút công phu. Bổn công tử là Tô Kiếm Phi, thiếu môn chủ Kim Kiếm Môn, đồng thời cũng là thân truyền đệ tử của Phân Đàn Tử Hoa. Nghe nói ngươi chiếm được di vật của Tà Nguyệt Chân Quân là Yêu Đao Tà Nguyệt, còn có thượng cổ bí thuật Huyết Tế Thương Khung, hơn nữa lại là đệ tử Vân Ảnh Môn, đây quả thực chính là số mệnh chuẩn bị cho bổn công tử, nhất định muốn ngươi rơi vào trong tay của ta, hết thảy tài phú của ngươi ta sẽ đoạt lấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK