Dừng bước lại, Thiên Vũ chăm chú nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an!
Thu hồi ngọc giản, gã tập trung cảnh giác, dùng tâm linh nghe động tĩnh bốn phía, mơ hồ truyền lại những âm thanh kì quái, dường như là tiếng kêu của những con vật nào đó.
Thoáng chần chờ, Thiên Vũ tiếp tục đi tới, mỗi lần vượt qua một cái động, gã đều cẩn thận dè dặt, không bao lâu sau đã đến một cái động thật lớn.
Ẩn thân chỗ tối, Thiên Vũ để ý thấy trong động, dường như có không ít người. Hoa Thanh cũng đang đứng tại đó.
Cạnh Hoa Thanh là ba người Hàn Kiến, Tạ Nhị Nương, Lữ Đại Vĩ. Ánh mắt ai nấy đều chăm chú nhìn vào một chỗ trong động, biểu hiện trên mặt đầy quái dị.
Bên trong cái động lớn này, ngoài đám Hoa Thanh ra, còn có tám người khác. Thiên Vũ đã gặp sáu người trong đó, gồm có Minh Dương cùng với ba vị đệ muội, tên thiếu niên áo trắng và nữ nhân xấu xí mặc váy hoa.
Hai người còn lại gã không hề biết, nhìn rất trẻ tuổi, từ quần áo cho thấy đó đều là đệ tử của Thiện Vũ Minh.
Cả đám người này cũng chăm chú dõi mắt vào một chỗ trong động, dĩ nhiên nơi đó có thứ gì đó vô cùng hấp dẫn bọn họ.
Thiên Vũ nhìn thoáng qua cái động lớn nọ, trực giác nói cho gã biết, bên trong nhất định ẩn dấu nguy hiểm vô cùng! Điều này khiến cho gã vô cùng khiếp sợ xen lẫn tò mò, rốt cuộc bên trong cất giấu cái gì, tại sao lại thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy?
Đột ngột Tạ Nhị Nương lên tiếng:
- Hoa Thanh, ngươi đi vào nhìn xem thử.
Lời vừa nói ra, Hoa Thanh và Thiên Vũ đều chấn động, cả hai đều có những tâm sự bất đồng.
Với Hoa Thanh mà nói, nàng không có sự lựa chọn, tràn ngập ức chế.
Với Thiên Vũ, thì đó là vô cùng lo lắng, suy tính làm thế nào để giúp đỡ cho nàng.
Giờ đây, gã đã biết Hoa Thanh bị người khống chế, nếu không xuất hiện cứu nàng ra, thì hết sức nguy hiểm rồi.
Nhưng khi gã còn đang âm thầm lo lắng, bên trong động, tên thiếu niên áo trắng đã cười nhạt, nhẹ giọng:
- Chậm đã, người này không thể bị ngươi khu sử như vậy, muốn vào cũng phải hỏi xem mọi người một câu!
Tạ Nhị Nương trừng mắt nhìn tên thiếu niên áo trắng, hừ lạnh:
- Thằng nhóc chưa mọc lông kia, mi đang nói chuyện với ai đó? Không muốn chết thì cút ngay cho lão nương!
Tên thiếu niên áo trắng tức thì lên giọng:
- Nhìn hình dạng của mụ xem? Dám coi thường bọn ta à? Mụ cho mụ là ai cơ chứ?
Tạ Nhị Nương liếc nhìn tám người, khinh thường:
- Lũ vô danh tiểu tốt, lão nương một năm không biết giết bao nhiêu người như các ngươi. Thức thời thì cút nhanh đi!
Tám người nghe mụ nói xong, lộ vẻ cau có rất khó coi.
Nữ tử xấu xí mặc váy hoa hừ một tiếng:
- Tạ Nhị Nương, đừng có đánh giá mụ cao quá, ta không có sợ mụ đâu?
Tạ Nhị Nương cười nhạt:
- Hồng Liên Hoa, trước mặt Tạ Nhị Nương này, có chỗ cho mi nói sao?
Nữ tử xấu xí mặc váy hoa giận giữ cười gằn:
- Tạ Nhị Nương, mụ bất quá chỉ là Võ sĩ trung cấp, có gì hơn người chứ! Truyện "Thiên Địa Quyết "
Minh Dương lạnh lùng nhìn Tạ Nhị Nương quát lớn:
- Mụ chính là Tạ Nhị Nương xú danh lan tràn đó sao?
Lời nói không chút khách khí, có điều với tính cách của Minh Dương, cũng là bình thường.
Nhìn Minh Dương, Tạ Nhị Nương cả giận:
- Mi là ai? Dám gọi thẳng tên họ của lão nương vậy?
Minh Dương lạnh lùng:
- Minh Dương! Môn hạ đệ tử của Hoành Phong Di Viên!
Tạ Nhị Nương lặng đi một lúc, kinh nghi bất định:
- Mi là đệ tử kiệt xuất nhất của Di Viên, Xuất Đao Kiến Huyết Minh Dương đó sao?
Minh Dương cười lạnh:
- Đúng!
Tạ Nhị Nương giận dữ cười lớn:
- Chỉ là một tên đệ tử của Di Viên thôi, mi cho là lão nương đây sẽ e sợ sao? Cho dù là Đoan Mộc Nhân Kiệt của Di Viên có tới, lão nương cũng không có sợ hắn đâu!
Minh Dương quát to:
- Lớn mật, dám trước mặt ta bất kính với sư tôn, ta quyết không tha cho mụ!
Tạ Nhị Nương cuồng tiếu:
- Tha? Khẩu khí thật lớn đó!
Hàn Kiến và Lữ Đại Vĩ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không lên tiếng. Nhìn mâu thuẫn vừa phát sinh giữa Minh Dương và Tạ Nhị Nương, bọn hắn trong lòng cảm thấy rất sung sướng, còn mong sao hai người này liều mạng đánh nhau đến chết nữa kia.
Hoa Thanh thấy Minh Dương ra mặt, lòng thầm hô may mắn, hy vọng Minh Dương có thể giết chết Tạ Nhị Nương, như vậy nàng mới có hội thoát khốn.
Ẩn nấp trong bóng tối, Thiên Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Hoa Thanh tạm thời vô sự, gã cũng không vội hiện thân, có thể tiếp tục quan sát trong bí mật, khi hành sự mới càng dễ dàng.
Dừng thân, Minh Dương lạnh lùng nhìn Tạ Nhị Nương:
- Ra tay đi, đỡ cho mụ chết không cam lòng!
Tạ Nhị Nương cười sằng sặc:
- Chỉ bằng mi? Còn non lắm!
Lời vừa dứt, Tạ Nhị Nương đã vung tay lên, trường tiên lập tức thẳng băng cương ngạnh, giống như trường thương đâm thẳng vào ngực Minh Dương.
Minh Dương cười lạt, Tiêm đao trong tay vung lên ngăn đón, nhìn mềm mại nhẹ nhàng, nhưng vừa chạm vào đã chém văng trường tiên ra ngoài.
Tạ Nhị Nương tê rần cánh tay, kinh ngạc:
- Thằng nhỏ, không nghĩ mi cũng có chút khí lực!
Minh Dương lạnh lùng:
- Thu thập mụ vẫn thừa đấy!
Bước tới một bước, hắn đã thu hẹp khoảng cách giữa đôi bên, Tiêm đao sắc lao vút khỏi bàn tay, xoay tít giữa không trung, phát ra những âm thanh rít gào chói tai, như lệ quỉ oan hồn, vờn quanh Tạ Nhị Nương.
- Hồi Phong Liễu Diệp Đao? Không nghĩ oắt con lại luyện được cơ đấy!
Thân ảnh mụ nhoáng lên, trường tiên trong tay uốn lượn bay múa, giống như linh xà tầng tầng lớp lớp phòng ngự, va chạm liên tiếp với thanh đao đang không ngừng xoay tít xung quanh.
Ngay lập tức, hoa lửa văng tung tóe, không khí chấn động, hàng loạt âm thanh ùng oàng như sấm sét vang lên, đánh văng thanh Tiêm Đao của Minh Dương trở về.
Trong động, lúc này ai nấy đều chăm chú nhìn hai người giao đấu, không để ý đến những thay đổi đang diễn ra.
Thì ra ngay sát na Minh Dương động thủ, từ các huyệt động nhỏ chi chít khắp bốn phương tám hướng trong động, lặng yên xuất hiện những vị khách không mời mà đến, số lượng đông đảo có thể khiến cho người ta trợn mắt há mồm.
Tay phải vừa tiếp đao, Minh Dương định lên tiếng nói gì đó thì khóe mắt bất chợt bắt gặp vài thứ, khiến cho hắn chấn động lập tức nhảy lùi ra sau chỗ các đệ muội, lớn tiếng hô:
- Coi chừng Thạch Bích Long!
Tiếng hô vừa dứt, ai nấy đều giật mình nhìn quanh, phát hiện ra mình đã bị đàn Thạch Bích Long bao vây tự lúc nào. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ ẩn thân ngoài động, nhưng sau lưng gã cũng loáng thoáng không ít Thạch Bích Long, chỉ là số lượng cụ thể bao nhiêu thì chưa biết, chí ít cũng vài trăm.
Thở ra một hơi, Thiên Vũ cũng không suy nghĩ nữa, nhấp nhoáng vài cú nhảy, đã vọt vào trong động, thừa dịp mọi người còn đang kinh ngạc bàng hoàng, kéo Hoa Thanh lại gần gã.
Thấy Thiên Vũ hiện thân, Hoa Thanh trong lòng vô cùng vui sướng, tựa như có chỗ dựa dẫm ỷ lại, lo lắng trong lòng cũng đã vơi đi không ít!
- Sao huynh lại tới đây?
Thiên Vũ nhìn bốn phía, thấp giọng:
- Ta tới đây lâu rồi. Thấy cô gặp chút phiền toái, tạm thời chưa định ra, ai nghĩ lại bị đám Thạch Bích Long này đưa vào tròng cơ chứ!
Hoa Thanh nhìn xung quanh tràn ngập Thạch Bích Long, cười khổ:
- Đám này chỉ là Yêu thú nhất giai, nhưng mà số lượng đông đến thế này, chỉ sợ chúng ta không còn đường trốn nữa rồi.
Thiên Vũ không nghĩ như vậy, gã lướt nhìn huyệt động vừa nãy còn thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, hỏi nhỏ:
- Cô biết trong đó có cái gì không?