Tiêu Nguyên Quân ngạo nghễ:
- Không sai! Coi như nàng cũng có chút kiến thức!
Thiên Vũ lầu bầu:
- Hoàng Cấp trung giai, Võ Giả sơ cấp? Cái gì mà lằng ngoằng quái dị vậy?
Tiêu Nguyên Quân cười hú lên khoái trá:
- Quái dị? Thật là một tên quê mùa nông cạn dốt nát! Đấy mới là cách xưng hô chính thống nhất, biểu đạt thực lực một cách rõ ràng nhất đó!
Hoa Thanh giải thích:
- Đại lục Huyền Thiên có tam đại hệ thống tu luyện chính là Võ thuật, Linh thuật và Huyền thuật. Trong đó người tu luyện Võ thuật căn cứ vào thực lực mà phân cấp làm Võ Giả, Võ Sĩ, Võ Tướng, Võ Hồn, Võ Tôn, Võ Thánh và Võ Thần!
Thiên Vũ nói:
- Cái này thì ta biết!
Hoa Thanh lại nói:
- Đó chỉ là một loại phân cấp thôi, còn một loại phân cấp nữa, cụ thể hơn. Với công pháp Hoàng Cấp mà nói, nếu huynh tu luyện bản hạ giai mà Tâm Hỏa đạt từ hai trăm đến bốn trăm, thì được xưng là Hoàng Cấp hạ giai Võ Giả sơ cấp. Nếu Tâm Hỏa đạt cấp bốn trăm đến sáu trăm thì được gọi là Hoàng Cấp hạ giai Võ Giả trung cấp. Từ sáu trăm đến tám trăm thì gọi là Hoàng Cấp hạ giai Võ Giả cao cấp. Ba loại trình tự, từ thấp đến cao đại khái là như vậy.
Thiên Vũ hiếu kỳ: (Đây là lúc nào còn giảng bài với học bài trời!)
- Vậy Võ Sĩ thì sao?
Hoa Thanh than nhẹ:
- Người tu luyện công pháp Hoàng Cấp hạ giai, vì nguyên nhân hạn chế của công pháp, lại theo thực lực từ thấp đến cao được phân chia như vậy, chứ không hề có danh xưng Hoàng Cấp hạ giai Võ Sĩ cao cấp. Huynh luyện công pháp Hoàng Cấp trung giai chẳng hạn, thì cũng căn cứ vào thực lực và cấp bậc Tâm Hỏa như trên rồi chia làm ba loại Hoàng Cấp trung giai Võ Giả sơ cấp đến trung cấp rồi cao cấp! Chỉ từ công pháp Hoàng Cấp thượng giai trở đi thì sau ba loại Hoàng Cấp thượng giai Võ Giả sơ cấp, trung cấp, cao cấp mới có thêm Hoàng Cấp thượng giai Võ Sĩ sơ cấp, trung cấp, cao cấp và Võ Tướng sơ cấp. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ nghe xong rung động không ngớt, nghĩ không ra tu luyện công pháp Hoàng Cấp thôi, đã có nhiều trình tự như thế! Như gã hiện tại, miễn cưỡng cũng gọi là Hoàng Cấp hạ giai Võ Giả sơ cấp, chỉ là một kẻ mới bắt đầu nhập môn, có cấp bậc thấp nhất. Cảnh giới Võ Tôn Võ Thánh nghe như là truyền thuyết vậy, vạn dặm xa mịt mù!
Thiên Vũ cảm khái thở dài:
- Chỉ khi nào tu luyện công pháp Hoàng Cấp thượng giai đạt được thành tựu, mới trở thành Võ Tướng sơ cấp sao?
Hoa Thanh gật đầu:
- Theo ta biết thì như vậy. Đẳng cấp công pháp càng cao, thành tựu càng lớn. Công pháp Hoàng Cấp dù sao vẫn là tâm pháp nhập môn, có thể trở thành Võ Tướng đã là hết sức hoàn hảo rồi.
Tiêu Nguyên Quân đắc ý:
- Võ Giả cấp bậc bất đồng, thì thực lực chênh lệch cực đại! Bốn tên Hoàng Cấp hạ giai Võ Giả sơ cấp ở sườn núi kia, so với ta như chuột so với mèo, thực lực đâu phải đơn giản chỉ kém gấp năm lần chứ.
Thiên Vũ hừ lạnh:
- Ngươi đừng vội đắc ý, lần tấn chức đệ tử Ngoại môn vừa rồi, Tâm Hỏa của ngươi vẫn còn chưa đến cấp hai trăm đâu.
Tiêu Nguyên Quân cười hả hê:
- Đó là trước đây. Còn bây giờ, Tâm Hỏa của ta đã đạt cấp hai trăm lẻ tám. Thực lực như thế nào, cỡ như ngươi không thể nào tưởng tượng được!
Thiên Vũ lãnh đạm:
- Ngông cuồng nhỉ? Ngươi cho là trở thành Hoàng Cấp trung giai Võ Giả sơ cấp, ta không trị ngươi được sao!
Tiêu Nguyên Quân cười lớn:
- Thiên Vũ à, ngươi ra ngoài mấy ngày, bản lĩnh khác không biết thế nào, chứ trình độ thổi da bò của ngươi bây giờ, quả thật lợi hại hơn rất nhiều đó.
Thiên Vũ quỉ bí cười, âm trầm nói:
- Đã vậy, không ngại cùng ta thử một chút đi?
Tiêu Nguyên Quân lại cười dài:
- Ta đã đến, tự nhiên là sẽ thử rồi. Chỉ là trước khi động thủ, ta có vài điều muốn hỏi ngươi?
Thiên Vũ hấp háy mắt, thản nhiên:
- Nói đi?
Tiêu Nguyên Quân không cười nữa, lạnh mặt:
- Thứ nhất, từ khi xuất môn làm nhiệm vụ, ngươi có gặp người của Tiêu gia hay không?
Thiên Vũ cười nhạt:
- Ngươi xem ta là người của Tiêu gia ngươi à?
Tiêu Nguyên Quân cũng không giận, trầm giọng:
- Đừng có giả bộ hồ đồ, ngươi nên thành thật trả lời đi.
Thiên Vũ hừ một tiếng:
- Có gặp! Mà gặp cũng không ít!
Tiêu Nguyên Quân ngạc nhiên:
- Làm sao ngươi có thể thoát khỏi bọn họ?
Thiên Vũ nhướng mày, cười to:
- Vội gì, vấn đề này chút nữa ngươi sẽ được biết thôi!
Tiêu Nguyên Quân trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi:
- Vấn đề thứ hai, người đứng đằng sau ngươi là ai? Muốn làm gì thì làm ta đây này, chứ đừng đối phó với Tiêu gia nữa.
Thiên Vũ lạnh lùng:
- Ngươi hối hận sao?
Tiêu Nguyên Quân hừ một tiếng:
- Bản công tử xưa giờ làm việc chưa từng hối hận! Ta chỉ không quen nhìn thứ thủ đoạn đê tiện này của ngươi thôi.
Thiên Vũ cuồng tiếu:
- Thủ đoạn đê tiện ư? Cứ như ngươi lúc trước cậy mạnh hiếp yếu, mới gọi là quang minh chính đại à?
Tiêu Nguyên Quân thấy gã cười như vậy, tâm tư rung động, không đối diện với ánh mắt của gã nữa mà nhìn lảng đi nơi khác, khí thế bất chợt bị Thiên Vũ đè bẹp.
Hoa Thanh không nói lời nào, nàng có thể cảm nhận được sự kích động trong lòng Thiên Vũ, cũng như hiểu rõ những gì gã đang nghĩ.
Thiên Vũ chợt ngưng cười, rồi lạnh nhạt nói:
- Đến đây! Ân oán giữa ta và ngươi, không thể đôi ba câu mà giải quyết được nữa đâu.
Tiêu Nguyên Quân hậm hực:
- Ngươi muốn chết sớm vậy sao! Được, đã vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Hắn thản nhiên chắp tay sau lưng, bộ dáng ngạo nghễ mà nhàn nhã.
Thiên Vũ lạnh lẽo cười, nhìn Hoa Thanh:
- Cô lui lại đi!
Hoa Thanh gật đầu, nói với gã:
- Huynh cẩn thận một chút.
Mặt Thiên Vũ nhàn nhạt một nét cười bí ẩn, chậm rãi đi đến trước Tiêu Nguyên Quân, ánh mắt toát ra vô cùng hận ý.
Thấy gã tay không tiến tới, Tiêu Nguyên Quân ngạc nhiên:
- Ngươi không dùng binh khí sao?
Thiên Vũ cười khẩy:
- Ngươi nghĩ có cần không?
Tiêu Nguyên Quân hừ lạnh:
- Có binh khí thì ít ra ngươi sẽ không thua sớm quá!
Thiên Vũ thản nhiên:
- Phải không? Vậy đỡ một chưởng của ta đi rồi nói!
Tay phải vung lên, chiêu thức đơn giản lạnh lùng, không chút kỹ xảo, chỉ thuần túy là lực đạo.
Tiêu Nguyên Quân cười gằn:
- Hay cho tên tiểu tử cuồng vọng, dám coi rẻ bản công tử! Xem ta bẻ cái tay chó của ngươi xuống đây!
Hắn cũng không tránh né, lực lượng toàn thân tập trung vào tay phải rồi tung ra phía trước, định trong một chiêu sẽ làm cho Thiên Vũ mất mặt.
Chỉ thấy Thiên Vũ cười lạnh, mắt lóe hàn quang, lực lượng toàn thân gã trong nháy mắt công thẳng vào Tiêu Nguyên Quân. Hai người trực tiếp đối chưởng, không hề vận dụng thân pháp gì.
Chỉ thấy Tiêu Nguyên Quân trận cước ổn định, không hề xê dịch, còn Thiên Vũ thân hình liên tục lắc lư, đã bị chưởng lực mạnh mẽ của Tiêu Nguyên Quân đẩy lùi vài bước.
- Thiên Vũ à, ngươi dựa vào chút sức lực yếu ớt ấy mà dám cùng ta liều mạng sao? Thật không tự lượng sức!
Thiên Vũ không nói gì, vẻ lạnh lùng trong mắt càng dày đặc. Tình huống vừa rồi, gã hoàn toàn có thể phát động Đoạt Mệnh Thần Châm lấy mạng Tiêu Nguyên Quân, nhưng gã đã không làm. Bởi gã không muốn tên này chết quá dễ dàng và thống khoái như vậy.
Mối hận ngày đó, trong Phân đường Thiết Thạch, Tiêu Nguyên Quân làm nhục gã trước mặt hàng nghìn đệ tử Tân Nhân đường, gã vĩnh viễn không quên. Sự phẫn nộ và nhục nhã đó, có giây phút nào không ám ảnh, không thôi thúc gã báo thù tuyết hận?