Tô Bạch Nga hét lên một tiếng, cành liễu trong tay huy vũ lạng lách tới lui bay múa ngang dọc vô vàn nhanh chóng từ khắp chung quanh tất cả kiếm quang dày đặc hội tụ thành một đạo kiếm trụ, cố gắng bổ phá kiếm khí trước mặt, hóa giải công kích của Huyền Băng khôi lỗi.
Sau đó, kiếm khí song phương va chạm vào nhau lập tức dẫn phát nổ mạnh, đương trường đẩy lui Tô Bạch Nga ra ngoài mấy trượng, cả người thoáng run rẩy thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Tô Bạch Nga nhanh chóng bay thoát đi, trong miệng lạnh lùng nói: "Thiên Vũ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, lần sau ta nhất định sẽ giết ngươi."
Huyền Băng khôi lỗi định phi thân đuổi theo lại bị Thiên Vũ triệu hồi, đây chính là bùa hộ mệnh Thiên Vũ, hắn cũng không muốn Huyền Băng khôi lỗi xuất hiện sai lầm ngoài ý muốn.
Lúc này đây, Thiên Vũ đã xác minh được thực lực Huyền Băng khôi lỗi, trong lòng hưng phấn vô cùng, dựa theo tình huống giao chiến ngắn ngủi mới vừa nãy, thực lực Huyền Băng khôi lỗi mạnh mẽ ngoài dự liệu, cụ thể cường hãn đến loại trình độ nào trước mắt Thiên Vũ căn bản không có cách nào phán định.
Lúc này, nữ tử áo xanh đang xem cuộc chiến bước nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Thiên Vũ, ngữ khí bình thản hỏi: "Bộ khô lâu này của ngươi từ đâu mà có, do ai luyện chế?"
Thiên Vũ nhìn qua nữ tử áo xanh, lên tiếng chất vấn: "Ngươi là ai, ta vì sao phải nói cho ngươi biết việc này?"
Nữ tử áo xanh hừ khẽ, lạnh lùng nói: "Ta từ Phù Cừ Thành đến, xuất thân từ Thanh Liên Môn, nhân xưng Thanh Lạc Vũ."
Thiên Vũ lạnh lùng nói: "Xin lỗi, chưa nghe nói qua."
Hoa Thanh đi tới bên cạnh Thiên Vũ, ánh mắt kinh nghi nhìn người nữ tử này, hỏi: "Nghe nói đệ tử Thanh Liên môn mỗi người người đều có dị năng, ngươi có gì để chứng thật ngươi chính là đệ tử Thanh Liên Môn?"
Nữ tử áo xanh hừ lạnh nói: "Không cần chứng thật, chỉ bằng vào ba chữ Thanh Lạc Vũ đủ để chứng minh hết thảy. Bây giờ ta hỏi một câu, khô lâu khôi lỗi này từ đâu mà đến, do ai luyện chế?"
Thiên Vũ không quen nhìn cô gái kiêu ngạo này, hờ hững nói: "Ta không có hứng nói cho ngươi biết, xin mời đi đi."
Thanh Lạc Vũ ánh mắt lạnh lẽo, gằn giọng nói: "Thiên Vũ, ngươi đừng tưởng rằng có bộ khôi lỗi này ở bên cạnh thì mọi sự đại cát, ta có thể trực tiếp hóa giải ấn ký trên người hắn, khiến cho ngươi từ nay về sau không có cách nào khống chế. Ngươi nếu không muốn như vậy, tốt nhất nên trả lời vấn đề của ta."
Thiên Vũ nghe vậy cả kinh, lập tức thu Huyền Băng khôi lỗi vào trong Huyễn Linh Giới, lãnh đạm nói: "Ngươi uy hiếp ta? Đây cũng không phải là cử chỉ sáng suốt lắm đâu."
Nữ tử áo xanh ánh mắt khẽ biến, dừng ở trên ngón tay Thiên Vũ, nhìn thấy Thiên Vũ nháy mắt thu hồi Huyền Băng khôi lỗi nàng cảm thấy hết sức kinh ngạc, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: "Là Huyễn Linh Giới, ngươi nhận thức Nguyệt Khê hay là Nguyệt Như?"
Thiên Vũ sắc mặt khẽ biến, hừ lạnh nói: "Ta không biết ngươi nói tới ai cả!"
Thanh Lạc Vũ nhìn thẳng vào Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: "Ngươi là môn hạ Thiện Vũ Minh, xem ra hơn phân nửa là ngươi có biết nhị tiểu thư Nguyệt gia. Tối nay xem như ta nể tình cái Huyễn Linh Giới này, tạm thời tha cho ngươi một lần, sau này gặp mặt nhớ phải cung kính với ta một ít, nếu không ngươi sẽ gặp xui xẻo đó!"
Nói xong, Thanh Lạc Vũ cất bước rời đi, dưới chân quang mang tứ tán, mỗi một bước hạ xuống là một đóa mây xanh hiện ra, Thiên Vũ và Hoa Thanh thấy vậy thần sắc kinh ngạc, trong lòng càng thêm cảnh giác.
Chỉ chốc lát sau Thanh Lạc Vũ đã biến mất ở trong sương mù.
Thiên Vũ nhất thời thanh tỉnh lại, sợ hãi than: "Đây là công pháp gì mà thần kỳ như thế?"
Hoa Thanh nói: "Đó không phải là võ thuật, mà là huyền thuật. Thanh Lạc Vũ này tuyệt đối không phải là hạng người tầm thường, sau này gặp lại nàng phải thật cẩn thận."
Thiên Vũ kinh ngạc nói: "Huyền thuật? Vì sao ta cảm giác không giống với huyền thuật lắm?"
Hoa Thanh than thở: "Đó là vì Huyền Kỳ võ giả dùng võ là việc chính, huyền thuật là phụ, bản thân không tinh thông huyền thuật. Thanh Lạc Vũ thì lại khác, nàng là người tinh thông huyền thuật, vận dụng huyền thuật hết sức dễ dàng, giở tay nhấc chân tự nhiên thành công, đã đạt tới một cảnh giới kinh người." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ sợ hãi than: "Không nghĩ tới sau khi xuất ngoại lại gặp gỡ nhiều nhân vật lợi hại như vậy, thật sự là đại khai nhãn giới, mở mang kiến thức rất nhiều."
Hoa Thanh cảm khái nói: "Thiên hạ rộng lớn bao la, trấn Thiết Thạch ở trong toàn bộ Trung Châu chỉ là một địa phương nhỏ bé, những thứ mà ngươi muốn học tập còn có rất nhiều. Đi thôi, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ của chúng ta, phiền phức của chúng ta còn chưa có chấm dứt."
Thiên Vũ lướt mắt nhìn qua thi thể Mạc Thiếu Vũ, lập tức tiến lên gỡ xuống túi trữ vật tùy thân, sau đó kéo tay Hoa Thanh rời đi, miệng cười khẽ: "Cầu phú quý ở trong nguy hiểm, không có đau khổ sau này sao mà thành tựu được?"
Hoa Thanh nhẹ giọng nói: "Tính cách của ngươi đã thay đổi rất nhiều."
Thiên Vũ hỏi ngược lại: "Như vậy không tốt sao?"
Hoa Thanh mỉm cười phức tạp, lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ nữa, có lẽ có chỗ tốt, cũng có chỗ hỏng. Nhân sinh của chúng ta có lẽ có chỗ tương đồng."
Thiên Vũ cười cười, không muốn nói nhiều lời nữa, cùng Hoa Thanh biến mất trong màn sương mù, tiếp tục con đường mà bọn họ chưa đi xong. . .
Bóng đêm tĩnh mịch, sương mù dày đặc.
Thiên Vũ và Hoa Thanh băng ngang màn đêm, chạy đi tìm kiếm địa phương gọi là Ngưng Vụ Trì.
Bởi vì sương mù quá nồng đậm, Ngưng Vụ Cốc trở nên thần bí vô cùng, ngay cả cụ thể to lớn bao nhiêu hai người cũng nói không rõ, chỉ có thể xuyên qua sương mù lục lọi tìm đường đi tới.
Giờ phút này đã là nửa đêm giờ Tý, Thiên Vũ và Hoa Thanh không dám nghỉ ngơi, hai người đều tự lấy ra Dạ Quang Châu, cẩn thận lưu ý địa hình phụ cận.
Ở trong Ngưng Vụ Cốc có một cái hồ nước, chuyện này Thiên Vũ và Hoa Thanh đều biết.
Nhưng mà Ngưng Vụ Trì cụ thể ở đâu thì hai người hoàn toàn không rõ.
Đau khổ tìm kiếm một đoạn thời gian, thoáng đã qua nửa canh giờ, Thiên Vũ và Hoa Thanh không thu hoạch được gì, tựa như hãm thân vào mê cục, thủy chung không có cách nào xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Tìm đến nửa đêm Thiên Vũ có chút thất vọng, Ngưng Vụ Cốc này nước chảy cầu nhỏ nằm rải rác khắp nơi, đa số là hoàn toàn y như nhau, hình thành một tòa mê cung rộng lớn, phảng phất như có trận thế bí ẩn nào đó tồn tại làm cho người ta khó thể phân biệt đường đi nước bước.
Thiên Vũ dừng chân lại, trầm ngâm nói: "Chúng ta cứ đi tìm như vậy căn bản không phải là biện pháp, phải suy nghĩ tìm ra một đối sách mới được."
Hoa Thanh than nhẹ: "Nơi này có sương mù thiên nhiên làm lá chắn rào cản, người lạ đi vào khó mà tìm được đường đi. Nếu như không có kim chỉ nam thì khó thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại."
Thiên Vũ khổ não nói: "Sớm biết như thế lúc đầu ở Thần Cơ Điện ta mua thêm một vài cái kim chỉ nam, tối nay sẽ không phải khốn khổ thế này rồi."
Hoa Thanh an ủi: "Ngươi không cần phải lo lắng, dù sao chỉ cần không gặp nguy hiểm thì có chậm trễ một ít thời gian cũng không sao. Ngươi lại có thể lợi dụng thời gian này để rèn luyện chân khí cơ mà. Hiện tại ngươi hẳn là đã tiến vào cảnh giới Luyện Khí Thành Tinh, thậm chí là Tinh Khí Hợp Nhiên, mặc dù kinh mạch của ngươi dung nạp thực khí không được nhiều, nhưng ngươi lại có thể rèn luyện chân khí thêm một bước nữa, làm cho nó càng thêm tinh thuần."
Thiên Vũ trầm ngâm suy nghĩ, lát sau mới nói: "Theo ta phỏng đoán, trước mắt ta đã tiến nhập vào cảnh giới Tinh Khí Hợp Nhiên, có thể vận dụng chân khí để rèn luyện Tâm Hỏa rồi từ từ chuyển hóa chân khí trong cơ thể thành chân nguyên. Vì thế đã rất tiếp cận cảnh giới Tâm Viêm Tụ Hợp. Chỉ có điều thể chất hạn chế thực lực phát triển, ta dự định tạm thời không bước vào cảnh giới Tâm Viêm Tụ Hợp, trước tiên tìm cơ hội rèn luyện máu huyết và kinh mạch, ta muốn tìm cách mở rộng kinh mạch ra lớn hơn một chút, sau đó lại bước vào cảnh giới sau."
Hoa Thanh đồng ý: "Ngươi suy nghĩ hết sức đúng đắn, tùy tiện tấn chức đối với ngươi chỉ có hại mà không có lợi, hiện tại quan trọng nhất chính là tạo lập một căn cơ vững chắc, sau này mới có thể gia tăng thực lực ổn định được."