Thiên Vũ đối với việc này cũng không thèm để ý, trực tiếp ném thủy tinh tệ vào trong túi trữ vật.
Đối với Thiên Vũ, lần đầu tiên hắn cùng Đinh Linh giao dịch còn chưa quen thuộc, quan hệ giữa hai người chỉ là trao đổi vật phẩm mà thôi.
Hôm nay, quan hệ của hai người đã kéo gần lại không ít, trong tiềm thức Thiên Vũ đã xem Đinh Linh trở thành bằng hữu rồi, cũng sẽ không để ý nhiều về vấn đề này.
Hoa Thanh nhìn sang Đinh Linh, nàng biết rõ ràng Đinh Linh tất có thân phận bất phàm, nhưng đoán không ra nàng ta rốt cuộc đến từ nơi nào.
Trong yên tĩnh, thời gian trôi mau qua.
Khi thân ảnh Đỗ Tinh Vũ xuất hiện ở ngoài cửa Thông Thiên Lâu, có cả Tiêu Thiên Phách và Tiêu Quang Ảnh cùng nhau đồng hành rời khỏi.
Hoa Thanh thấy thế khẽ nhíu mày, than nhẹ: "Ba người bọn họ cùng đi một nhóm, đối với chúng ta không phải là chuyện tốt."
Thiên Vũ ra vẻ bất cần, cười nói: "Đúng lúc để ta nhất cử tiêu diệt sạch bọn họ, trừ cỏ tận gốc luôn."
Hoa Thanh kinh nghi nói: "Ngươi thật sự có khả năng thu thập hai gã địch nhân cấp bậc Võ tướng?"
Thiên Vũ cười nói: "Ít nhất là ba người bọn họ không thể làm gì ta được."
Đinh Linh cười duyên nói: "Ngươi đã có tự tin như thế, vậy thì động thủ đi, trì hoãn thêm chút nữa bọn hắn chạy mất đó."
Thiên Vũ cười nói: "Đinh Linh nói đúng, bây giờ ta sẽ ngăn cản ba gã kia lại."
Thiên Vũ dậm chân lướt ngang qua mấy trượng, xuất hiện ở ngoài cửa Thông Thiên Lâu vừa đúng lúc ngăn cản trước mặt ba người Đỗ Tinh Vũ, Tiêu Thiên Phách, Tiêu Quang Ảnh.
Thấy Thiên Vũ xuất hiện, ba người đều có ý kinh ngạc, Đỗ Tinh Vũ nói: "Tiểu tử to gan, ngươi dĩ nhiên còn dám ở lại đây, ngươi thật đúng là sợ mạng dài quá hả?"
Thiên Vũ vẻ mặt lãnh ngạo nhìn ba người, cười lạnh nói: "Lỡ có chút ‘duyên’ kết thù với nhau rồi, ta nghĩ mình sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường."
Tiêu Quang Ảnh cả giận nói: "Khẩu khí lớn thật, ngươi cho rằng ngươi có ba đầu sáu tay, có đủ sức thu thập ba người chúng ta hay sao?"
Thiên Vũ cười nói: "Ta mặc dù không có ba đầu sáu tay nhưng mà không ngu đến nỗi đi ra tìm cái chết. Ta hôm nay nếu đã ở đây chờ các ngươi tự nhiên là muốn tống các ngươi về địa ngục trước một bước."
Tiêu Thiên Phách hừ lạnh nói: "Đừng tưởng rằng ngươi có một Khô Lâu khôi lỗi là có thể dương dương đắc ý, tối nay chúng ta sẽ giết chết ngươi cho xem."
Thiên Vũ cười nói: "Nửa đêm canh ba rồi, địa ngục cũng sắp mở cửa.”
“Đến tột cùng là ai giết chết ai, vậy phải xem bản lãnh thực tế rồi.”
Đỗ Tinh Vũ nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn phía, hỏi: "Ngươi muốn động thủ ở đây?"
Thiên Vũ cười to nói: "Ở chỗ này động thủ các ngươi sẽ nói ta khi dễ các ngươi, cùng ra ngoài trấn quyết một trận sinh tử nào!"
Đỗ Tinh Vũ và Tiêu Thiên Phách dùng ánh mắt trao đổi, cười lạnh nói: "Ngươi đã tự tin như thế, vậy thì chúng ta cứ ra ngoài trấn xử lý hết thảy đi."
Thiên Vũ cười cười, quay đầu lại hướng về phương hướng Hoa Thanh và Đinh Linh ẩn thân, nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài trấn tâm sự một chút!"
Ánh mắt Thiên Vũ thong dong bình tĩnh, ngữ khí cao ngạo tự phụ, hoàn toàn không đặt Đỗ Tinh Vũ và Tiêu Thiên Phách vào trong mắt, làm cho hai người tức giận đến phát điên, hận thù càng sâu.
Hoa Thanh và Đinh Linh chậm rãi hiện thân ở phía sau, song song đi tới bên cạnh Thiên Vũ, một trái một phải tựa như hoa mùa xuân thơm ngát, lại giống ánh trăng mùa thu dịu ngọt, âm thầm chúc Thiên Vũ may mắn.
Tiêu Thiên Phách gằn giọng nói: "Ngoài nam trấn có một khu rừng, kẻ nào không dám tới kẻ đó tuyệt tử tuyệt tôn."
Bỏ lại một câu nói, Tiêu Thiên Phách, Tiêu Quang Ảnh và Đỗ Tinh Vũ cùng nhau thả bước chạy ra ngoài trấn.
Thiên Vũ cười ngạo nghễ, phản bác: "Chỉ sợ các ngươi lại hoảng sợ trốn đi mà thôi."
Nắm cánh tay Hoa Thanh và Đinh Linh, Thiên Vũ thi triển ra Ngự Phong Thuật, giữ một khoảng cách nhất định bám theo Tiêu Thiên Phách và Đỗ Tinh Vũ chạy ra khu Diệp Lam ngoài nam trấn.
Diệp Lâm ở ngoài ba dặm trấn Thiết Thạch, là một khu rừng nhỏ.
Dưới bóng đêm, địa phương này u tĩnh không một tiếng động, Tiêu Thiên Phách, Tiêu Quang Ảnh, Đỗ Tinh Vũ đứng thành một hàng, ánh mắt dừng ở trên người Thiên Vũ, Hoa Thanh và Đinh Linh.
Đánh giá Đinh Linh một lát, Đỗ Tinh Vũ hỏi: "Tiểu nha đầu, đây là ân oán giữa bọn ta và Thiên Vũ, ngươi nếu biết điều tốt nhất nên rời khỏi chỗ này đi."
Đinh Linh đáp trả: "Thiên Vũ là bằng hữu của ta, ta tự nhiên phải giúp hắn đối phó với các ngươi."
Đỗ Tinh Vũ khinh thường nói: "Chỉ bằng vào ngươi sao? Quả thực không biết tự lượng sức mình."
Đinh Linh chu cái miệng nhỏ nhắn, mắng: "Dám xem thường ta thì ngươi sẽ hối hận đó!"
Tiêu Thiên Phách quát: "Bớt nói nhảm đi, các nàng nếu đã đi tới cùng Thiên Vũ, vậy thì tiễn các nàng cùng chết theo hắn luôn vậy."
Đối mặt kẻ thù của Tiêu gia, Tiêu Thiên Phách không chút lưu tình, thà rằng giết lầm chứ tuyệt không buông tha một ai cả.
Đinh Linh không phục, nói: "Chỉ dựa vào hai người các ngươi và lão già kia còn không đủ bản lãnh đó đâu!"
Thiên Vũ cười nói: "Nói cho cùng hai người này xem như đã nhảy vào quan tài một nửa rồi, ngoại trừ mạnh miệng ra, căn bản chỉ có hư danh mà thôi."
Đỗ Tinh Vũ tức giận nói: "Thiên Vũ, ngươi đừng vội làm càn, có ngon chúng ta đơn đả độc đấu, lão tử nhất định phải nghiền xương ngươi thành tro bụi."
Thiên Vũ liếc qua phía Đỗ Tinh Vũ, ánh mắt cực kỳ khinh thường, nói: "Tốt, vậy thì xem trong chúng ta người nào sẽ thành tro bụi trước."
Nói xong, Thiên Vũ quay đầu nhìn qua Hoa Thanh, lạnh nhạt nói: "Nàng bảo vệ Đinh Linh cho tốt, ta đi thu thập tên ngu xuẩn này." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Hoa Thanh dặn dò: "Cẩn thận đó."
Đinh Linh cười nói: "Không cần lo lắng cho ta, ta tự có biện pháp hộ thân."
Thiên Vũ nghe vậy cũng không nói nhiều nữa, ánh mắt tập trung vào Đỗ Tinh Vũ, bình tĩnh đi tới trước.
Nhìn sang Thiên Vũ, Đỗ Tinh Vũ nói với Tiêu Thiên Phách:
“Ta trước tiên sẽ thu thập tiểu tử này, sau đó chúng ta lại bàn chuyện khác."
Tiêu Thiên Phách lộ vẻ trầm tư, hất tay một cái nói: "Được, tiểu tử này để cho ngươi vậy."
Giờ khắc này, Tiêu Thiên Phách giấu diếm bí mật Thiên Vũ có một bộ Huyền Băng khôi lỗi, thật sự là dụng tâm hiểm ác, có ý tứ mượn dao giết người.
Thứ nhất, nếu như Đỗ Tinh Vũ giết chết được Thiên Vũ, vấn đề Huyền Băng khôi lỗi xem như không cần để ý nữa.
Thứ hai, nếu như Đỗ Tinh Vũ ngược lại chết trong tay Thiên Vũ, khiến cho Đỗ thị thương hội ở thành Phù Cừ và Thiên Vũ kết thành thù hận, Tiêu Thiên Phách có thể mượn đao giết người, nhờ vào thực lực Đỗ thị thương hội ứng phó Thiên Vũ.
Nói ngắn gọn, mặc kệ Đỗ Tinh Vũ bại hay thắng, đối với Tiêu gia mà nói chỉ có trăm lợi không có một hại, vì thế bọn họ căn bản không cần quản sinh tử của Đỗ Tinh Vũ.
Ở điểm này, Đỗ Tinh Vũ kỳ thật cũng có thể đoán được một ít.
Hắn sở dĩ ra mặt, không chỉ muốn lung lạc Tiêu Thiên Phách vốn là chó nhà có tang, khiến cho hắn xuất lực cho Đỗ thị thương hội, để mà tăng cường thực lực Đỗ thị thương hội.
Mọi người đều có mục đích riêng, chỉ phân ra mưu kế cao hay thấp, bên nào có hại cũng chỉ có thể xem đợi xem vận khí nữa.
Đỗ Tinh Vũ bước từng bước một, thi triển thân pháp cao tuyệt nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài một trượng, đối diện cách Thiên Vũ vài thước.
Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Tinh Vũ mặt đầy ngạo khí, lãnh đạm nói: "Mọi người đều nói gần đây ngươi danh tiếng cực thịnh, ta càng muốn thử một lần, nhìn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực "
Thiên Vũ dừng bước lại, tự tin nhìn Đỗ Tinh Vũ, nói: "Có một câu nói là hễ chăm chỉ thì sẽ có kết quả ngon ngọt, ngày đó ở tại Loạn Thạch Cốc ta thiếu chút nữa chết ở trong tay các ngươi. Tối nay ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm lần, cho ngươi hiểu rõ một điều trêu chọc vào ta là chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào."
Hàn quang chợt lóe, Loan Đao Tà Nguyệt xuất hiện ở trong tay Thiên Vũ, sau khi được Thiên Vũ quán chú chân khí vào, thân đao nổi lên một tầng hồng quang yêu dị.
Đỗ Tinh Vũ nhìn loan đao ở trong tay Thiên Vũ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi: "Đao này tên là gì?"
Thiên Vũ cười tà nói: "Như thế nào, ngươi sợ?"
Đỗ Tinh Vũ khẽ nhíu chân mày, hừ lạnh nói: "Ta mà sợ ngươi? Ta chỉ cảm giác được thanh đao này cũng không tệ lắm, cho nên thuận miệng hỏi xem mà thôi.
“Ngươi nếu không muốn nhiều lời thì cứ ra chiêu đi."
Hai tay vẫn bắt chéo ở sau lưng, Đỗ Tinh Vũ hiển lộ ngạo khí mười phần, xung quanh thân hắn không gió mà y phục tung bay, một luồng khí thế cường đại đang từ từ dâng lên.
Thiên Vũ híp hai mắt lại, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.
Đỗ Tinh Vũ này chắp tay sau lưng, không có xuất ra binh khí, lại không chủ động tiến công, rốt cuộc hắn sẽ phòng thủ như thế nào đây?
Trong lúc suy tư, Thiên Vũ giơ tay phải lên cao quá đầu, thanh loan đao run lên nhè nhẹ nhưng âm ba như sấm sét ầm vang, bao phủ khắp bầu trời. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Một khắc kia, mũi đao Tà Nguyệt bắn ra một đao quang hình lưỡi liềm đỏ sậm, ánh sáng tỏa ra chói mắt, loáng cái đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu Đỗ Tinh Vũ.
Đỗ Tinh Vũ vẫn bình thản mỉm cười, đột nhiên nhảy lên đá một cước, chỉ một chiêu đã đánh bay đao quang của Thiên Vũ văng ra ngoài.
Thân hình Đỗ Tinh Vũ trôi nổi lơ lửng giữa không trung, hai chân đá ra liên hoàn cước, từng đạo chân khí y như lưu tinh lao về phía Thiên Vũ.
Tiêu Quang Ảnh thấy thế có vẻ ngạc nhiên, nói: "Đây là kỹ năng của Đỗ gia - Thiểm Điện Lưu Tinh Thối?"
Tiêu Thiên Phách nói theo: "Không sai, đây là kỹ năng Huyền cấp trung giai - Thiểm Điện Lưu Tinh Thối, đi đôi với công pháp Huyền cấp hạ giai của Đỗ gia - Liệt Vân Kình, uy lực càng thêm kinh người." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Tiêu Quang Ảnh nói: "Đỗ gia Liệt Vân Kình và Dữ gia Tường Vân Kính đều là công pháp Phong hệ Huyền cấp hạ giai, hai bên ai mạnh ai yếu?"
Tiêu Thiên Phách nói: "Liệt Vân Kình ưu điểm nằm ở chỗ lực xoay chuyển mạnh mẽ, đặc điểm Tường Vân Kính là phiêu hốt không chừng, hai bên đều có sở trường riêng, khó phân cao thấp."
Hai người nói chuyện với nhau không hề có ý che giấu, Hoa Thanh và Đinh Linh đều có nghe thấy, Thiên Vũ ở trong sân cũng có thể nghe rõ ràng.
Nhìn Đỗ Tinh Vũ ở giữa không trung xuất cước cực nhanh, Thiên Vũ cuối cùng rõ ràng vì sao địch nhân lại chắp hai tay ở sau lưng, thì ra tuyệt kỹ đều ở trên hai chân, chẳng trách hắn lại bình tĩnh như vậy.
Mũi chân điểm nhẹ một cái, thân thể Thiên Vũ bắn thẳng tới trước, loan đao trong tay xoay tròn, Tàn Ảnh Tây Tà liên miên bất tuyệt, Thiên Vũ từ từ giảm bớt chiêu thức, tùy ý loan đao tự động phát huy.
Đến lúc đó, Thiên Vũ rõ ràng cảm giác được Loan Đao Tà Nguyệt đang tăng tốc cắn nuốt chân khí, thân đao phảng phất như cất giấu một đạo Nguyên thần đang thao túng đao pháp vận chuyển, chiêu thức biến ảo kỳ lạ, từ từ áp súc 32 chiêu Tàn Ảnh Tây Tà thành 16 chiêu, uy lực đang không ngừng tăng lên.
Một khắc kia, giữa Loan Đao Tà Nguyệt và Thiên Vũ sinh ra một loại liên lạc đặc biệt, 16 chiêu Tàn Ảnh Tây Tà hiện ra rõ ràng trong đầu Thiên Vũ, giúp cho hắn dễ dàng nắm giữ kỹ năng Huyền cấp trung giai này.
Ánh đao dày đặc đầy trời, hội tụ thành tầng tầng đao võng (đao quang dệt thành tấm lưới), bắt đầu ra sức phản kích.
Đỗ Tinh Vũ ở giữa không trung thức thời điều chỉnh góc độ và phương vị, hai chân không ngừng công kích đánh lên màn đao quang đỏ rực kia, dẫn phát ra một trận rung động kịch liệt, hoa lửa tung tóe đầy trời, nhanh chóng tản ra bốn phía.
Thiên Vũ lạnh lùng cười một cái, trên người chậm rãi bộc phát ra một đạo quang mang màu xanh, đó là Huyễn Vân chân khí ngưng tụ thành hào quang hộ thể, nhất thời cách trở màn sương mù ở ngoài vài thước.
Nhìn Đỗ Tinh Vũ đứng giữa không trung, trong đầu Thiên Vũ suy nghĩ nhanh chóng, lúc này hắn chỉ có hai phương pháp ứng chiến, một là tốc chiến tốc thắng, hai là mượn cơ hội này tôi luyện bản thân