Nguyệt Hiểu Nhã nói: “Không nên có điều cố kỵ với phân đường, nơi này chỉ là nơi ngươi khởi đầu sự nghiệp. Đợi đến lúc đi ngươi trực tiếp lẻn về phân đường mang Hoa Thanh theo là được rồi. Tận lực không gặp những người khác tránh những phiền toái không cần thiết.
Thiên Vũ hỏi: “Nàng không trở về phân đường sao?”
Nguyệt Hiểu Nhã nói: “Ta sẽ đi phương Bắc ngăn chặn cao thủ do Dạ gia phái tới, khi nào diễn ra Ái hữu hội ta mới trở về. Trong lúc đó, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Thiên Vũ cười nói: “Đây cũng coi như là một lần lịch lãm vậy, ta sẽ có cơ hội nâng cao thực lực của mình!”
Nhìn khuôn mặt đầy tự tin của Thiên Vũ, Nguyệt Hiểu Nhã mỉm cười, ánh mắt toát ra vẻ thán thành, đứng lên, nói: “Khôi lỗi của ngươi ta đã an bài xong rồi, nó cũng có trợ giúp không nhỏ đối với ngươi. Bây giờ ngươi rời đi tiện có thể mang nó theo. Thừa dịp trời tối ngươi nhanh chân rời khỏi đây, đến Bang Thiên Cổ Lâm đi!”
Thiên Vũ nhìn Nguyệt Hiểu Ngã, nghiêm mặt nói: “Mặc kệ vì nguyên nhân gì, những trợ giúp của nàng trong đoạn thời gian này ta vĩnh viễn khắc ghi, nàng sẽ là người thân nhất của ta, sinh tử có nhau.”
Đứng dậy, Thiên Vũ tiến về phía Nguyệt Hiểu Nhã, nhẹ nhàng vươn tay phải ra.
Nhìn Thiên Vũ, đáy mắt Nguyệt Hiểu Nhã hiện lên một tia khác thường, trầm mặc trong chốc lát, liền đưa đặt vào lòng bàn tay Thiên Vũ.
Nắm bàn tay nhỏ bé như ngọc của Nguyệt Hiểu Nhã, trên gương mặt anh tuấn của Thiên Vũ nở nụ cười. Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng chấn động, thu nhận khí tức đặc biệt của Nguyệt Hiểu Nhã, hóa thành ấn ký, dung nhập vào trong phiến lá cây.
Trong đầu Thiên Vũ, một ngọn lửa màu xanh chợt lóe lên rồi biến mất. Đây chính là đặc thù khác biệt lớn nhất của Nguyệt Hiểu Nhã so với những người khác, luồng khí tức kia trực tiếp tiến vào trong đầu Thiên Vũ.
Buông tay Nguyệt Hiểu Nhã ra, Thiên Vũ kinh ngạc nói: “Trong cơ thể nàng cũng có Dị hỏa tồn tại?”
Nguyệt Hiểu Nhã cười nhạt, lòng bàn tay bắn ra một đóa hỏa diễm màu lam ngưng tụ thành một đầu quái thú, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức nguy hiểm.
“Phệ Hồn Băng Diễm, Dị hỏa tuyệt phẩm!”
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: “So sánh với Thiên Tinh Xích Diễm, ai mạnh ai yếu?”
Nguyệt Hiểu Nhã nói: “Mỗi loại hỏa diễm đều có chỗ đặc sắc riêng, không thể so sánh với nhau được. Được rồi, ngươi đi đi!”
Thiên Vũ cười cười không hỏi gì nữa. Dưới sự chỉ dẫn của Nguyệt Hiểu Nhã, hắn đi tới vách phòng thu lấy Huyền Băng Khôi Lỗi.
Lúc chia tay trên mặt Thiên Vũ lộ ra một tia quyến luyến, dặn dò: “Lần này rời đi nàng nên cẩn thận, tự lượng sức mình mà làm việc!”
Thần sắc Nguyệt Hiểu Nhã rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Ngươi cần gì phải lo lắng cho ta, bọn người kia mới đúng là xui xẻo đó!”
Thiên Vũ cười cười cũng không để ý nữa, giọng nói lạnh lùng cao ngạo của Nguyệt Hiểu Nhã đã khiến cho Thiên Vũ yên tâm hơn rất nhiều.
Thiên Vũ phất tay chào rồi từ từ bay lên trời. Dừng lại trên không trung một lúc rồi thân hình chợt lóe biến mất vào trong bóng đêm.
Nguyệt Hiểu Nhã lẳng lặng đứng tại chỗ, chìm mình trong ánh nguyệt quang, thưởng thức vẻ đẹp của bóng đêm.
Lúc này có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong tiểu viện. Một thân hình mảnh khảnh chậm rãi đi tới, thanh âm dễ nghe mang theo vài phần trêu chọc: “Xem ra Thiên Vũ đã thích băng sơn mỹ nhân của chúng ta mất rồi. Cũng không biết hắn có phúc khí chiếm được nụ cười của giai nhân hay không đây!”
Gương mặt Nguyệt Hiểu Nhã không chút thay đổi, hờ hững nói: “Ngươi cảm giác được ta để ý tới hắn sao, không ngại cứ tiếp tục nói đi!”
Cất bước quay đi, Nguyệt Hiểu Nhã xoay lưng về phía người nọ, đi ra đại môn tiểu viện.
Dưới ánh trăng, thân ảnh mảnh khãnh nọ dừng lại trước Nguyệt Hiễu Nhã, khẽ cười, nói: “Núi băng cũng có lúc hòa tan, ta xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào.”
Ưu nhã xoay người, thân ảnh mảnh khảnh đắm mình trong ánh trăng lung linh tuyệt mỹ.
Trong bóng đêm yên tĩnh không một tiếng động, hương hoa mai dày đặc phảng phát lan tỏa khắp không gian. Không biết tự lúc nào, thân ảnh mảnh khảnh nọ đã biến mất, trong ánh trăng chỉ còn lại chút ít khí tức thần bí.
Thiên Vũ về tới phân đường Thiết Thạch. Hắn phát hiện không khí nơi này có chỗ khác biệt, có rất nhiều đệ tử phân đường đang canh phòng cẩn mật, tựa hồ đề phòng địch nhân nào đó.
Thiên Vũ ẩn nấp ở trong góc cẩn thận quan sát một lúc rồi lặng yên lẻn vào, rất thuật lợi đi đến chỗ Hoa Thanh, phát hiện nàng không có trong phòng.
Thiên Vũ thất vọng xoay người rời đi, lặng lẽ quay về chỗ ở của mình. Hắn cảm giác được nhiều cỗ khí tức tồn tại trong phòng mình. Hiển nhiên những người này đang chờ hắn.
Đứng dưới mái hiên, thân thể Thiên Vũ hòa vào bóng tối, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa gỗ của gian phòng, dùng chân khí xuyên qua khoảng cách chừng mười trượng dò xét tình hình ở bên trong phòng.
Giờ phút này, trong phòng Thiên Vũ tụ tập không ít người. Ngoại trừ ba người Hoa Thanh, Tần Lạc Xuyên, Dương Viễn Quân ra, còn có đệ tử đích truyền của phân đàn – Long Thịnh, thánh nữ của Lưu Hoa Cung – Vũ Bạch Toàn, Lãnh Thiên Quân cùng Nghê Lượng Hồng của Huyền Thiên Kỳ Môn, Vạn Lý Phong của Niếp Không Môn, Tiểu Vân Thương Hải – Vân Tiêu Dao, Tiêu Dao Vương – Đường Vân cùng với hai vị thế gia đứng đầu Chu Hoa Bân, Vương Viễn Quân, tổng cộng là mười hai người.
Sắc mặt Phó đường chủ Dương Viễn Quân cực kỳ ngưng trọng. Trong những người ở đây có năm đại nhân vật hắn không thể trêu vào, bao gồm: Long Thịnh, Vũ Bạch Toàn, Vạn Lý Phong, Vân Tiêu Diêu, Đường Vân. Trong đó, thân phận Đường Vân cùng Vũ Bạch Toàn vô cùng tôn quý, chỉ cần hành xử có chút sai lầm sẽ dẫn phát đến tai họa không thể thừa nhận nổi.
Dương Viễn Quân là Phó đường chủ phân đường Thiết Thạch, mọi việc cũng vì lo lắng cho lợi ích của phân đường. Lúc này bởi vì thiên địa dị tượng ngày đó mà trong trấn Thiết Thạch phong vân tụ hội. Phân đường Thiết Thạch trở thành cái đích cho mọi người hướng tới. Thiên Vũ và Nguyệt Hiểu Nhã chính là mục tiêu được vô số người hỏi tới.
Xế chiều, nhiều lời đồn đãi từ trong miệng Bạch Phát Tà Sát và Lục Chỉ Tàn Hồn truyền ra, Thiên Vũ trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất.
Mặc dù không hề có cách nào chứng thật, nhưng cả trấn Thiết Thạch đã loạn thành một mảnh vô cùng hỗn độn. Cao thủ từ bốn phương tám hướng đều tiến về đây. Có người kiêng kỵ phân đường Thiết Thạch của Thiện Vũ Minh, không dám hành động thiếu suy nghĩ, có người thì không kiêng sợ gì cả, công nhiên đi thẳng tới phân đường đòi giao Thiên Vũ ra để làm sáng tỏ sự thật.
Đối mặt với loại tình huống này, phân đường không thể không tăng mạnh đề phòng, ra tay xua đuổi vài kẻ quá khích. Nhưng dù sao cũng không dám trêu chọc vào những người có quyền thế.
Vì như thế, Thiên Vũ chính là nguyên nhân khiến cho những cao thủ tụ tập ở chỗ này, ai ai cũng muốn gặp mặt Thiên Vũ.
Hoa Thanh lẳng lặng đứng trong góc nhìn những người trước mắt, trong lòng lại lo lắng thay cho Thiên Vũ.
Lúc trước Hoa Thanh vẫn mong mỏi sớm tìm được Thiên Vũ. Nhưng hôm nay nàng lại hy vọng Thiên Vũ có thể ẩn núp thật kỹ, tránh thoát sự truy lùng của những người này.
Chuyện liên qua đến thiên địa dị tượng, Tiêu Dao Vương đưa ra một kết luận chuẩn xác, kết hợp với lời nói của Bạch Phát Tà Sát và Lục Chỉ Tàn Hồn, Thiên Vũ đã thực hiện Huyết Tế Thương Khung là điều ai ai cũng biết.
Hôm nay những người ở đây đầu tiên muốn tìm Thiên Vũ hỏi vấn đề liên quan đến Huyết Tế Thương Khung, sau đó sẽ thương nghỉ nên xử lý Thiên Vũ như thế nào.
Đương nhiên điều này chỉ tượng trưng cho có lệ mà thôi. Cướp lấy bí pháp Huyết Tế Thương Khung mới là mục đích thực sự trong tâm mỗi người.
Thế nhưng Thiên Vũ dù sao cũng là đệ tử của phân đường Thiết Thạch, lệ thuộc vào Thiện Vũ Minh. Ngoại nhân có muốn cướp đoạt cũng không thể nào trắng trợn ra tay được. Khi không đi đắc tội với Thiện Vũ Minh là một hành động cực kỳ ngu xuẩn.
Thiên Vũ tinh thông Huyết Tế Thương Khung, lại có Yêu Đao Tà Nguyệt trong tay. Hai món đồ này đều là những thứ mà người luyện võ tha thiết mơ ước được sở hữu. Phân đường Thiết Thạch há có thể bỏ qua những thứ này.
Lúc này Long Thịnh ở lại phân đường, dụng ý của hắn hết sức rõ ràng, Thiên Vũ chính là đệ tử ngoại môn của phân đường. Việc hắn có được những thứ kia, đó chính là Thiện Vũ Minh có được. Ngoại nhân tốt nhất không nên nhúng tay vào. Nếu không sẽ là địch nhân của Thiện Vũ Minh.
Lúc trước Long Thịnh đã từng nói rõ ý định của mình ra. Chỉ có điều những người ở đây căn bản không hề để tâm đến. Dù sao lực hấp dẫn của Huyết Tế Thương Khung và Yêu Đao Tà Nguyệt quá mức kinh người, chỉ bằng vài câu uy hiếp của Long Thịnh liền có thể ngăn cản được sao?
Thân Vũ đang ẩn thân trong bóng tối rất nhanh đã biết rõ nhân số bên trong, cũng nhận ra phần lớn những người đó.
Nghĩ đến thực lực vô cùng mạnh mẽ của Tiêu Dao Vương, Thiên Vũ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cẩn thận thu liễm khí tức, hắn mượn công năng của gốc thực vật thần kỳ trong lòng bàn tay ẩn giấu khí tức toàn thân.
Lúc này nếu như Thiên Vũ muốn thần không biết, quỷ không hay mang Hoa Thanh đi hiển nhiên là không dễ dàng, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Suy đi tính lại, Thiên Vũ nghĩ tới kế giương đông kích tây. Trước tiên gây ra hỗn loạn khiến mọi người trong phòng chú ý, sau đó tìm cách mang Hoa Thanh đi.
Kế sách của Thiên Vũ rất khả thi và có quan hệ mật thiết với những người trong phòng.
Mười hai người trong phòng chỉ có Hoa Thanh, Tần Lạc Xuyên, Dương Viễn Quân là người của phân đường. Một khi đột ngột xảy ra chuyện, người đầu tiên đi ra dò xét chính là Tần Lạc Xuyên. Bởi vì, đây là khu vực ngoại môn, cũng là địa phương hắn quản lý.
Đến lúc đó, Thiên Vũ chỉ cần chế trụ Tần Lạc Xuyên. Sau đó tiếp tục tạo ra hỗn loạn, người thứ hai sẽ xuất hiện. Mà người này, rất có khả năng là Hoa Thanh hoặc Dương Viễn Quân.
Nếu như Hoa Thanh đi ra, Thiên Vũ sẽ mang nàng chạy suốt đêm rời khỏi nơi này.
Còn nếu như Dương Viễn Quân đi ra, chuyện này tương đối phiền toái. Thiên Vũ lại phải tiếp tục dùng kế giương đông kích tây, mãi đến khi dẫn Hoa Thanh ra mới thôi.
Quyết định chủ ý xong, Thiên Vũ lặng yên thối lui. Ở trong khu vực chữ Thiên, hắn đánh ra một quyền tạo thành một lổ thủng, chấn động làm cho vô số đệ tử ngoại môn ở phụ cận chú ý.
Lúc này sắc mặt của những người trong phòng Thiên Vũ đều khác nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dương Viễn Quân phân phó: “Tần Lạc Xuyên, ngươi đi ra xem xảy ra chuyện gì, rồi an bài nhân thủ xử lý!”
Tần Lạc Xuyên ứng tiếng, vội vã rời đi.
Long Thịnh có chút bực mình, hừ lạnh nói: “Phân đường Thiết Thạch chính là môn hạ của Thiện Vũ Minh, ngoại nhân sao có thể giương oai ở nơi này được! Phó đường chủ tốt nhất nên giở ra một số thủ đoạn, miễn cho ngoại nhân tưởng rằng Thiện Vũ Minh dễ bị ức hiếp!”
Lời này của Long Thịnh hàm chứa ẩn ý, rõ ràng nhắc nhở mọi người không nên làm càn.
Trong số những người ở chỗ này, địa vị hai người Chu Hoa Vân và Vương Viễn Quân là thấp nhất, hai người vẫn luôn bảo trì trầm mặc, không có bất kỳ phản ứng gì.
Còn những người khác đều lộ ra thần sắc khác nhau. Căn bản không đặt lời nói của Long Thịnh vào trong lòng.
Sắc mặt Dương Viễn Quân âm trầm, đáp: “Đại công tử yên tâm, ta đã tăng cường đề phòng!”
Long Thịnh hừ nhẹ một tiếng, đối với phản ứng của những người ở trong phòng, hắn không cao hứng lắm.
Thế nhưng những người này cũng không dễ chọc. Bọn họ đều đại biểu cho những thế lực lớn khác nhau.
Trước mắt mà nói, Long Thịnh là đệ tử đích truyền của phân đàn Tử Hoa, đại biểu cho Thiện Vũ Minh.
Vũ Bạch Toàn là Thánh nữ Lưu Hoa Cung, đại biểu cho Hiên Viên Thần Cung.
Lãnh Thiên Quân xuất thân từ Huyền Thiên Kỳ Môn. Thân phận cùng thực lực của hắn so với Nghê Lượng Hồng cao hơn không ít. Ở chỗ này hắn đại biểu cho Huyền Thiên kỳ Môn, đủ phân lượng để so kè với Long Thịnh, Vũ Bạch Toàn.
Tiêu Dao Vương – Đường Vân có thân phận Võ Tôn, tôn quý vô cùng.