Dưới ánh mặt trời, bạch y nam tử lẳng lặng nhìn Thiên Vũ, hai ánh mắt giao nhau, vẻ mặt từng người lộ ra ánh mắt bất đồng.
Bạch y nam tử cau mày, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Thần tình trên mặt Thiên Vũ rất khó hiểu, toát ra vài phần cảnh giác. Hiển nhiên hắn đã nhìn ra gã bạch y nam tử này tuyệt không phải là người tầm thường.
Song, ngay lúc Thiên Vũ kinh ngạc. Một cỗ khí tức dò xét khiến hắn chú ý.
Thiên Vũ quay đầu lại nhìn giữa không trung, trong khoảng không tựa hồ đang có cái gì đó hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Bạch y nam tử thuận thế ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn tú nổi lên một nụ cười cổ quái, lẩm bẩm: “Xem ra, hôm nay, nơi này thật náo nhiệt nhỉ!”
Lời nói chưa dứt, một bóng người thoát ẩn thoát hiện dần xuất hiện trước mắt mọi người, từ xa đến gần, nháy mắt đã xuất hiện ở giữa sân.
Thân ảnh nọ rất đặc thù, tựa như một người trong suốt. Trên người lưu động quang mang kỳ dị, làm cho thân thể hắn lúc ẩn lúc hiện vô cùng huyền diệu.
Bạch Phát Tà Sát kinh hô: “Ảnh Sát bí kỹ Huyễn Ảnh Thành Không!”
Sắc mặt Nguyệt Hiểu Nhã nghiêm túc hẳn lên. Mới vừa rồi, bạch y nam tử nọ xuất hiện đã khiến nàng rất bất ngờ. Hiện tại, không ngờ lại xuất hiện thêm một người cực mạnh nữa khiến cho nàng cảm thấy không ổn.
Lục Chỉ Tàn Hồn chau mày, lẩm bẩm: “Ảnh Sát cũng tới rồi, thật sự quá tà môn!”
Thần Lực Quỷ Vương, Song Diện Nhân, Âm Liễu Hoa, Độc Hạt Tử bốn người sắc mặt kinh biến. Nhìn thân ảnh lúc ẩn lúc hiện nọ, trong mắt không tự chủ toát ra vẻ cảnh giác cùng bất an, tựa hồ hai chữ Ảnh Sát này có lực chấn nhiếp vo cùng, đủ để cho bọn họ sinh lòng sợ hãi.
Thiên Vũ nhìn thân ảnh thoát ẩn thoát hiện nọ, trong lòng nổi lên một cỗ cảm giác kỳ quái, trầm giọng nói: “Ngươi tới là vì ta?”
“Xem ra, trong lòng ngươi đã rất rõ ràng!” Thân ảnh kia phát thanh âm lãnh khốc, ẩn hàm mấy phần sát ý.
Thiên Vũ nhíu mày, cười lạnh nói: “Người muốn giết ta có rất nhiều, còn không đến lượt các ngươi!”
Kinh ngạc một tiếng, thân ảnh kia kinh nghi nói: “Làm sao ngươi thấy được mấy người chúng ta?”
Thiên Vũ cười giả tạo, nói: “Ta sao phải trả lời ngươi chứ?”
Hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh kia nói: “Không nói bây giờ thì sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu!”
Bạch y nam tử khẽ cười, nói: “Nếu đã đoán được, sao không hào phóng một chút đi?”
Thân ảnh kia nghe vậy thì quang mang quanh thân chớp động, một thân ảnh đột nhiên tách ra làm ba người, xếp thành một hàng.
Dưới ánh mặt trời, ba thân ảnh từ đầu tới đuôi phủ kín trong áo choàng đen, ngoại trừ đôi mắt đen nhánh ra, ngay cả hai tay cũng giấu ở trong ống tay áo.
Nhìn ba đạo bóng đen, tâm lý Thiên Vũ âm thầm cảnh giác, ngoài mặt lại ra vẻ bình thản, hỏi: “Các ngươi muốn giết ta, chỉ vì ta là người cuối cùng của Vân Ảnh Môn?”
Bóng đen ở giữa lãnh đạm nói: “Không sai, dư nghiệt của Vân Ảnh Môn không thể tha!”
Thiên Vũ cười to, nói: “Hay cho một câu hậu thế không tha, ngày đó chính Ảnh Sát các ngươi diệt toàn bộ Vân Ảnh Môn ta?”
Trợn mắt tròn xoe, gương mặt anh tuấn của Thiên Vũ lập tức toát ra vẻ cừu hận, quanh thân tràn đầy lửa giận.
Hắc ảnh vãn không nhúc nhích, hờ hững nói: “Ngươi cảm thấy, hỏi chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?”
Bên này, Hoa Thanh đột nhiên lớn tiếng nói: “Không nên dễ tin lời của bọn hắn, nói không chừng, đây là một âm mưu, bọn họ cố ý muốn đánh lạc hướng ngươi.”
Thiên Vũ lãnh đạm nói: “Một ngày nào đó, ta muốn biết rõ ràng chuyện này. Để cho thủ phạm đứng sau màn phải hối hận vì dám trêu chọc ta.”
Bóng đen khinh thường nói: “Bằng vào ngươi, một tên dư nghiệt của Vân Ảnh Môn? Ngươi cho rằng, hôm nay ngươi có thể còn sống mà rời khỏi đây?”
Thiên Vũ trong lòng tức giận, cười: “Coi thường ta, ngươi sẽ phải hối hận đó!”
Bóng đen nói: “Ta giết ngươi như giết một con chó, Vân Ảnh Môn từ nay về sau sẽ không còn tồn tại nữa!”
Đang nói, trong hư không đột nhiên vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc.
“Vân Ảnh Môn ở đâu? Mau nói cho ta biết!”
Kỹ năng Thiên Lý Truyền Âm từ xa rót vào trong tai từng người.
Mọi người ở đây nghe tiếng mà không thấy người. Giữa không trung đột nhiên xuất hiện không gian vặn vẹo, nháy mắt xé rách thời không, tạo thành một đạo Thời Không Chi Môn. Một thân ảnh màu bạc từ trong không gian đi ra, nháy mắt đã xuất hiện trên trời nơi Thiên Vũ đứng. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Quanh thân người nam tử nọ lóe ra ngân sắc quang mang, tản mát ra ngạo khí, uy nghiêm, tươi cười tự tin, ánh mắt nhìn xuống mọi người phía dưới.
Nhìn thấy người trung niên ở giữa không trung, hai mắt bạch y nam tử kỳ dị, chiết phiến trong tay nhẹ nhàng huy vũ, chậm rãi nói: “Niếp Không vạn dặm, vượt qua thời không. Nguyên lai chính là Niếp Không môn chủ, thật sự là khách quý hiếm thấy.”
Trung niên nam tử nhìn bạch y thanh niên phía dưới, ánh mắt dừng lại ở chiết phiến trong tay hắn, bốn chữ Tiểu Vân Thương Hải lập tức khiến hắn chú ý. Vẻ uy nghiêm và nụ cười trên mặt biến mất, kinh ngạc nói: “Tiểu Vân Thương Hải, Tiêu Dao thế ngoại. Ngươi là Vân Tiêu Dao?”
Cười nhạt, bạch y thanh niên vuốt cằm nói: “Không sai, chính là Vân mỗ. Niếp Không môn chủ không ở trong thiên cảnh hưởng phúc, lại chạy đến nơi thế tục phàm trần này tìm Vân Ảnh Môn làm gì, thật sư jlà chuyện lạ mà.”
Trung niêm nam tử phản bác: “Ngươi không đi theo Cô Phong Thương Hải - Nhất Tuyến Thiên lại chạy đến nơi này là vì sao hả?”
Vân Tiêu Dao cười nói: “Ta chỉ tiêu dao thôi, vừa lúc thấy Yêu đao vang danh năm đó của Tà Nguyệt chân quân – Tà Nguyệt Đao xuất hiện nên mới dừng lại nhìn xem một chút!”
Niếp Ngôn sửng sốt, ánh mắt quét qua Tà Nguyệt Đao trong tay Thiên Vũ, nói: “Di vật của Tà Nguyệt chân quân chính là bảo vật mà tất cả mọi người đều thèm muốn, người muốn cướp đoạt vật này không thể đếm xuế!”
Vân Tiêu Dao cười nói: “Không chỉ có như thế, người nọ lại vừa lúc lại là dư đảng của Vân Ảnh Môn, giờ phút này đang bị truy sát.”
Niếp Ngôn vui mừng, thân thể phiêu nhiên nhu lạc, cẩn thận đánh giá Thiên Vũ, vuốt cằm nói: “Không sai, ngoại hình mặc dù có dấu vết ngưng luyện, nhưng bộ dáng thật ra rất xuất chúng. Ngươi tên gì? Cùng Vân Báo có quan hệ như thế nào?”
Thiên Vũ nhìn Niếp Không môn chủ, trong lòng nghi hoặc, hỏi: “Ngươi biết môn chủ?”
Niếp Không chần chờ một chút, lắc đầu nói: “Chưa từng gặp qua, nhưng đã từng nghe qua tên của hắn. Không biết ngươi cùng Vân Báo quan hệ như thế nào?”
Thiên Vũ nói: “Ta là đệ tử của Vân Ảnh Môn – Thiên Vũ. Lúc chín tuổi được môn chủ thu lưu, chịu trách nhiệm nấu ăn cho mọi người.
Trên mặt Niếp Không lộ ra vẻ thất vọng, thở dài nói: “Nguyên lai là một gã đều bếp giúp việc.”
Vân Tiêu Dao cười nói: “Luận người không thể xem tướng mạo, mặc dù tên Thiên Vũ này chỉ là một gã sai vặt, nhưng rõ ràng còn sống, chứng tỏ vận khí của hắn không tệ. Mà hiện nay thực lực của hắn cũng không tính là yếu. Một nhận vật như thế ở trong Vân Ảnh Môn mà nói đã là vô cùng kiệt xuất.”
Ánh mắt Niếp Ngôn liền sáng ngời, nói: “Không sai, ta thiếu chút nữa đã khinh thường việc này, bỏ lỡ thời cơ. Thiên Vũ, Vân Báo lúc còn sống hẳn đã truyền thụ không ít tri thức cho ngươi?”
Sóng mắt Thiên Vũ khẽ chuyển, hàm hồ nói: “Thuở nhỏ, môn chủ dạy ta đạo lý làm người, phú quý không cầu vinh, uy vũ không khuất phục, không biết những điều này có tính là tri thức không?”
Niếp Ngôn cười nói: “Cái này thì không tính, ta hỏi chính là những tri thức về văn học, không hỏi mấy cái này.”
Thiên Vũ suy nghĩ nhanh chóng, ngoài mặt tỏ vẻ bình thản, thuận miệng hỏi: “Ngươi tìm Vân Ảnh Môn chẳng lẽ có việc muốn nhờ?”
Ánh mắt Niếp Ngôn khẽ nhúc nhích, cười nói: “Chỗ này có điều bất tiện, nếu ngươi đáp ứng giúp ta một chuyện, ta sẽ giúp ngươi giải quyết phiền toái ở nơi này. Ngươi xem thế nào?”
Thiên Vũ chần chờ một lát, lắc đầu nói: “Lần đầu gặp mặt, nói thật ta dù có tin ngươi. Nhưng mà ta còn chưa hiểu rõ lắm ngươi lắm. Cộng thêm vật trong tay ta khiến cho mọi người chú ý, ta không thể không đề cao cảnh giác.” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Niếp Ngôn chau mày, bực mình nói: “Ta nếu muốn cướp vật trong tay ngươi, ngươi căn bản không thể nào giữ được. Bởi vậy, ngươi không cần suy nghỉ nhiều, ta đối với ngươi không có ác ý.”
Xung quanh, ba vị cao thủ Ảnh Sát tĩnh mịch bất động, khuôn mặt Lục Chỉ Tàn Hồn khô gầy bất an, Thần Lực Quỷ Vương, Song Diện Nhân, Âm Liễu Hoa, Độc Hạt Tử đối với việc Ảnh Sát, Vân Tiêu Dao, Niếp Không liên tục xuất hiện ở chỗ này cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nguyệt Hiểu Nhã giờ phút này thừa dịp Bạch Phát Tà Sát phân thần, đi đến bên cạnh Hoa Thanh phất tay đánh bay con độc vật, dẫn Hoa Thanh đi tới bên cạnh Thiên Vũ.
Thấy nhị nữ đến gần, Thiên Vũ cũng an tâm hơn một chút. Nhưng lúc này, tình thế trở nên quỷ dị, rất là phứt tạp. Biến số lớn nhất của họ chính là Vân Tiêu Dao cùng Niếp Ngôn.
Còn tất cả những người còn lại đều vì Thiên Vũ mà đến, mang theo sát ý, tham lam cùng ý định cướp đoạt bảo vật.
Thân ảnh Vân Tiêu Dao phiêu dật như gió, người ta đoán không ra sự xuất hiện của hắn rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý, Thiên Vũ hiện tại còn không rõ ràng lắm.
Thiên Vũ bình tĩnh quan sát cường địch của bản thân, tinh thần vẫn duy trì bình tĩnh, thong dong như trước, cùng trước đây khác nhau rất xa. Điều này đủ cho thấy nội tâm của hắn biến hóa, khí chất thăng hoa. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Lúc trước, Thiên Vũ vì muốn hóa giải nguy cơ tay cầm đoạn kiếm, tiến thêm một bước dung hợp làm một. Kiếm ý cực mạnh thế không thể đỡ, vô hình trung đã thay đổi tính cách hắn, làm cho Thiên Vũ càng lúc càng uy mãnh, trong nội tâm xuất hiện một loại khí phách nghiêm nghị vô cùng.
“Cho dù ngươi không có ác ý đối với ta, ngươi cũng phải cho ta một thời gian để thích ứng, để cho ta từ từ hiểu rõ ngươi, rồi giao tiếp với nhau, cuối cùng mới có thể nói đến việc trao đổi.”
Tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, Thiên Vũ dự định lợi dụng Niếp Không. Đây chính là quân cờ mấu chốt của ngày hôm nay. Ít nhất ở trong tình hình trước mắt mà nói, Niếp Không có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Niếp Không trầm tư trong chốc lát, gật đầu nói: “Cũng được, chờ chúng ta quen thuộc lẫn nhau sẽ tiếp tục tiến hành trao đổi. Chuyện nơi đây, ngươi nếu hy vọng ta ra tay hỗ trợ thì phải đáp ứng ta một điều kiện, xem như nợ ta một cái nhân tình. Nếu không thì chúng ta sẽ không cần phải trao đổi gì nữa.”
Niếp Không cũng không ngu ngốc, rõ ràng lão hiểu được tình cảnh bất lợi của Thiên Vũ, cho nên nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu.
Thiên Vũ cười nhạt, nói: “Chỉ cần ngươi không nhúng tay vào, chuyện nơi này ta tự lo được.”
Niếp Không có chút kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Thiên Vũ vài lần, nhưng lại không nhìn ra điều gì.
“Ngươi không cần ta ra tay, vậy ta cáo từ trước. Lần sau gặp lại, hy vọng ngươi vẫn còn sống.”
Niếp Không xoay người cất bước rời đi, nháy mắt một đạo quang mang tản ra, một đóa hoa sen bằng đá hiện lên rõ ràng trong mắt mọi người.
Niếp Không bình tĩnh thong dong dẫm lên trên đóa hoa sen bước tới, quang mang quanh thân bắt đầu khởi động, thời không phụ cận xuất hiện vặn vẹo, sau một khắc liền biến mất ở trong hư không