Còn lại Hàn Giao và Hắc Lân Vương Xà hình thể quá lớn, chúng chỉ bị cột nước chấn động kịch liệt, không có thu được hiệu quả như mong muốn.
Năm người ra tay liên tiếp, Thiên Vũ và Hoa Thanh nhìn mà cực kỳ kinh hãi, không khỏi kinh hô ca thán một trận.
Thiên Vũ ngạc nhiên lẩm bẩm: "Này. . . này. . ."
Hoa Thanh trong ánh mắt lộ ra tia khác thường, than nhẹ: "Trên cánh tay Nghê Lượng Hồng chính là bạch ngân khải giáp, loại này đường vân tinh xảo lập thành ma trận, là do huyền thuật vẽ thành, phong ấn lực lượng cường đại ở bên trong, có thể trong nháy mắt bộc phát ra uy lực cường đại, chính là trang bị tiêu chuẩn Huyền Kỳ võ giả, bạch ngân đại biểu cho thực lực và thân phận của hắn."
Thiên Vũ sợ hãi than : "Bạch ngân khải giáp thật thần kỳ."
Hoa Thanh cười cười, tiếp tục nói: "Mạc Thiếu Vũ thi triển chính là linh thuật Hiên Viên Thần Cung, rất gần với võ thuật, nhưng lại khác nhau về bản chất. Võ thuật tôn chỉ là tu luyện cường thân, linh thuật tôn chỉ là phát huy ra linh lực tự thân lớn nhất, chính là bổn nguyên lực mà mỗi một người tu luyện linh thuật có khả năng câu thông."
Thiên Vũ nghi hoặc nói: "Bổn nguyên lực? Bọn họ không cần thông qua tu luyện để tăng cường thực lực sao?"
Hoa Thanh nói: "Phương pháp Hiên Viên Thần Cung tu luyện rất kỳ lạ, bọn họ lựa chọn đệ tử cũng căn cứ vào người có linh căn thâm hậu, trời sinh trong cơ thể bọn họ đã có nguyên tố lực cường đại, tu luyện chỉ là để phát huy ra lực lượng cường đại đến cực hạn mà thôi."
Trên bầu trời ở giữa hồ, Hàn Giao, Hắc Lân Vương Xà, Nghê Lượng Hồng, Mạc Thiếu Vũ đứng thành thế đỉnh bốn chân, dốc ra toàn lực thi triển bản lĩnh tuyệt học nhằm tranh đoạt luồng quang mang kia.
Trong đó, Hàn Giao và Vương Xà hình thể to lớn kinh người, một con há cái miệng rộng phát ra quang mang màu trắng, một con há miệng bắn ra luồng khí trụ màu đen, làm cho Nghê Lượng Hồng và Mạc Thiếu Vũ phải nhanh chóng né tránh, không dám liều mạng ngăn cản, dù sao hình thể song phương vẫn có sự chênh lệch quá lớn.
Bên ngoài thì có lão giả, Liêu Tinh Hà, cô gái che mặt bay nhanh ra trước, ba người cũng không cam chịu yếu thế, toàn lực thi triển ra tuyệt học của bản thân để cướp đoạt đoàn quang mang kia.
Trong năm người, Nghê Lượng Hồng thân là Huyền Kỳ võ giả, ngoại trừ sở hữu bạch ngân khải giáp có thể duy trì bắn ra bạch sắc quang mang liên tục công kích, vũ kỹ hắn cũng là tương đối cao minh, không hề kém Liêu Tinh Hà chút nào.
Mạc Thiếu Vũ linh thuật hết sức huyền bí, hắn tựa hồ có năng lực khống chế nước trong hồ, giở tay nhấc chân điều khiển cột nước liên tiếp bay lên trời, công kích của hắn mang tính uy hiếp khá lớn.
Cô gái che mặt thân pháp mau lẹ, tựa hồ tinh thông một loại quỷ bí thuật nào đó, có được tuyệt kỹ tựa như ảo ảnh phân thân.
Lão giả thực lực kinh người, năm ngón tay đánh ra trảo ấn có uy lực rất lớn, cho dù là hai đầu thượng cổ dị thú cũng có chỗ cố kỵ.
Liêu Tinh Hà kiếm thuật tinh diệu tuyệt luân, kiếm khí đỏ đậm tung hoành ngang dọc, dũng mãnh vô song, mấy lần đánh cho Hắc Lân Vương Xà phải chủ động tránh né.
Đứng trên tảng đá, Thiên Vũ tỉ mỉ quan sát trận chiến, cau mày lẩm bẩm: "Năm người này thực lực quyết không thua kém Võ sĩ sơ cấp Hoàng cấp thượng giai, không biết màn hào quang kia ẩn giấu bí mật gì đây?"
Hoa Thanh nói: "Có thể khiến cho nhiều người như vậy đến cướp đoạt, thứ ở trong màn hào quang nhất định có giá trị xa xỉ, có ý nghĩa đặc thù nào đó."
Thiên Vũ nói: "Chắc chắn là thứ tốt, chỉ là Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao không dễ chọc vào ..."
Đang nói, Hàn Giao đột nhiên vung lên hữu trảo, trực tiếp phá nát trảo ấn của lão giả, một phát đánh tan thân thể của hắn.
Vào thời khắc đó, Hắc Lân Vương Xà cũng bị mấy người kia chọc giận, há mồm gầm nhẹ một tiếng phóng ra một luồng âm ba mạnh mẽ nháy mắt đánh bay cô gái che mặt và Liêu Tinh Hà ra ngoài, Nghê Lượng Hồng và Mạc Thiếu Vũ song song tránh lui về phía sau.
Tạm thời quét dọn xong chướng ngại, Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao triển khai công kích, song phương đột nhiên va chạm vào nhau, thân hình to lớn cào xé liên hồi, tiếng gầm rống vang tận trời xanh, trong lúc nhất thời khó phân ra cao thấp.
Đoàn quang mang giữa không trung giờ phút này lui nhanh về phía sau, nó hiển nhiên ý thức được nguy cơ, cho nên chủ động tránh né.
Nghê Lượng Hồng và Mạc Thiếu Vũ song song phi thân tới chặn lại, huyền thuật và linh thuật hiển hiện ra uy lực, tập trung đoàn quang mang ở giữa không trung, không cho chạy đi.
Thiên Vũ lưu ý cô gái che mặt bị đánh bay, phát hiện nàng bị thương không nhẹ, máu tươi trong miệng vẩy ra, khăn che mặt thoáng cái lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vô cùng.
Một khắc kia, tâm thần Thiên Vũ chấn động, thầm nghĩ: "Hồng Di?! Nàng tại sao đi tới chỗ này?"
Thì ra cô gái che mặt này dĩ nhiên là đấu giá sư cao cấp nhất Thất Bảo Các, đại mỹ nữ nổi danh Thiết Thạch Trọng Trấn, Hồng Di.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Thiên Vũ thi triển ra Ngự Phong Thuật, một tay tiếp đón Hồng Di bị thương, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Hồng Di tiểu thư đừng sợ, ta không có ác ý."
Cô gái che mặt nghe vậy liền chấn động, chất vấn: "Ngươi là ai, sao lại biết lai lịch của ta?"
Thiên Vũ mang Hồng Di trở lại tảng đá lớn, thuận tay giao nàng cho Hoa Thanh, giải thích: "Vị này là đại khách hàng của chúng ta, đấu giá sư cao cấp nhất Thất Bảo Các, Hồng Di tiểu thư."
Hoa Thanh nghe vậy thì tâm tình thư thái, nói: "Thì ra là mỹ nữ đấu giá sư nổi danh, thật sự là thất kính rồi."
Hồng Di dựng thẳng thân thể, nhìn tới hai người, hỏi: "Các ngươi là ai?" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Hoa Thanh đạm nhã nói: "Ta gọi là Hoa Thanh, hắn là Thiên Vũ."
Hồng Di kinh nghi nói: "Thiên Vũ? Ta từng nghe qua tên của hắn, không nghĩ tới. . . ý. . . đây là Kinh Vân đao, vì sao lại ở trong tay của ngươi?"
Trong lúc vô tình, Hồng Di thấy được Kinh Vân đao trong tay Hoa Thanh, nhất thời không thể kiềm chế sự kinh ngạc.
Hoa Thanh không nói mà nhìn qua Thiên Vũ, ý bảo để hắn trả lời.
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Hồng Di tiểu thư thông tuệ hơn người, vì sao không đoán thử xem?"
Hồng Di nhìn sang Thiên Vũ, ánh mắt biến ảo không chừng, kinh nghi nói: "Ngươi là Hạo Dương?"
Thiên Vũ lúc này thực lực đại tăng, đã không có ý che dấu nữa, cười nói: "Hồng Di tiểu thư thật sự là lan tâm huệ chất, đoán một cái là trúng ngay."
Hồng Di trừng to mắt nhìn Thiên Vũ, nói: "Ngươi làm trò như vậy trước mặt Hoa Thanh, còn dám tán dương ta coi chừng nàng ta ghen ghét đó!"
Thiên Vũ ngó lảng qua Hoa Thanh, cười nói: "Cũng đúng lúc cho thấy nàng cũng rất để ý đến ta. Không biết ta tán dương nàng trước mặt ngươi, ngươi có ghen hay không đây?"
Hồng Di mặt trắng không còn chút máu, liếc tới Thiên Vũ, yêu kiều hừ lạnh một cái, nói: "Thử một lần chẳng phải sẽ biết liền sao?"
Thiên Vũ nhìn bộ dáng kiều mỵ của Hồng Di, trong lòng không khỏi thầm khen, thế nhưng ngoài miệng cũng không dám nhiều lời, vội vã nói tránh đi: "Cái này thì miễn đi, chúng ta nên nói đến trận chiến này trước đã."
Hồng Di nhìn thoáng qua bầu trời giữa hồ, ánh mắt có vẻ mất mát nói: "Trong màn hào quang là một gốc cây Ngưng Hồn Thảo có công hiệu thần kỳ, nhưng mà không dễ hàng phục nó."
Hoa Thanh cau mày hỏi: "Ngưng Hồn Thảo thần kỳ chỗ nào?"
Hồng Di nhẹ giọng nói: "Ngưng Hồn Thảo là một loại linh thảo hiếm thấy trong thiên địa, không có năng lực công kích nhưng bản thân nó ngưng tụ vô hạn sinh cơ, có năng lực đặc thù là tập hợp linh hồn." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ khó hiểu nói: "Như thế nào là ngưng tụ vô hạn sinh cơ, tụ hợp linh hồn?"
Hồng Di nói: "Ngưng Hồn Thảo có thể làm cho bất cứ loại mầm móng nào phát triển, mầm móng Tâm Hỏa cũng không ngoại lệ. Tụ hợp linh hồn lại là truyền thuyết, ta cũng không hiểu rõ lắm."
Thiên Vũ nghi hoặc nói: "Loại năng lực này đáng giá để cho bấy nhiêu cao thủ, còn có hai đầu thượng cổ dị thú cùng đi cướp đoạt sao?"
Hồng Di nhẹ giọng nói: "Ngươi không nên xem nhẹ Ngưng Hồn Thảo này, công hiệu của nó hết sức thần kỳ, không chỉ có nhiêu đó mà thôi. Hơn nữa, lực phòng ngự Ngưng Hồn Thảo có thể nói là hoàn mỹ, cho dù Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao bắt được nó nuốt vào trong bụng, cũng tiêu hóa không được, phải tìm được phương thức phá giải, nếu không ngươi vĩnh viễn không thể phá giải tầng hào quang kia, dù có chiếm được cũng vô dụng."