Trong nháy mắt, Nguyệt Hiểu Nhã giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mắt Dạ Vô Mộng, tay phải nhẹ nhàng tung ra một chưởng đánh vào đầu Dạ Vô Mộng, lòng bàn tay phát ra một ngọn lửa màu lam lạnh băng, nhanh chóng cắn nuốt chân nguyên toàn thân của Dạ Vô Mộng, trực tiếp đem Tâm Hỏa của hắn hút ra.
"Không.. không có khả năng "
Nhìn nguy hiểm trước mắt, Dạ Vô Mộng phát ra tiếng thét đau đớn, không cam lòng.
Nguyên lai Nguyệt Hiểu Nhã nói ba chiêu là có thể giết hắn, hắn cũng không tin. Nhưng Nguyệt Hiểu Nhã vừa ra tay đã phá giải chiêu số cường hãn nhất của Dạ Vô Mộng, làm cho hắn không hề có lực phản kháng giãy dụa, mùi vị tử vong khiến hắn hoảng sợ thất sắc. Nhưng khi Dạ Vô Mộng chân chính hiểu rõ sự cường hãn của Nguyệt Hiểu Nhã thì đã quá trễ.
Một chưởng của Nguyệt Hiểu Nhã đánh vào đỉnh đầu của hắn, Dạ Vô Mộng cảm thấy toàn thân run rẩy, chân nguyên trong cơ thể xuất hiện ba động, lập tức như thủy triều hướng về cơ thể Nguyệt Hiểu Nhã vọt đi, kể cả ý thức cùng Tâm Hỏa của Dạ Vô Mộng, cũng bị ngọn lửa màu lam do Nguyệt Hiểu Nhã phát ra cắn nuốt.
Giằng co chỉ trong chốc lát, Dạ Vô Mộng đã trở thành một thi thể lạnh như băng, Nguyệt Hiểu Nhã thu hồi tay phải, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một tia cười nhàn nhạt. Lăng không mà đứng, quanh thân Nguyệt Hiểu Nhã toát ra khí thế kinh người, sau một phen tiêu hóa Tâm Hỏa của Dạ Vô Mộng liền đưa ánh mắt chuyển qua trên người Tiêu Thư Ngọc.
Sắc mặt Tiêu Thư Ngọc kinh biến, tận mắt chứng kiến Liễu Nguyệt Hoa, Dạ Vô Mộng chết thảm, Tiêu Thiên Phách bị đánh sâu vào lòng đất làm cho hắn tâm thần bất định, vộ vàng quay mình bỏ chạy trối chết. Tuy Tiêu Thư Ngọc tốc độ rất nhanh nhưng tay phải Nguyệt Hiểu Nhã tùy ý vung lên, trực tiếp chộp tới, lòng bàn tay Nguyệt Hiểu Nhã đã tóm lấy đầu lâu của hắn.
Lạnh nhạt cười, Nguyệt Hiểu Nhã nói: " Thời đại của Tiêu gia đã qua, Tiêu gia từ nay về sau xoá tên."
Tiêu Thư Ngọc hoảng sợ đến cực điểm, chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ, lòng bàn tay Nguyệt Hiểu Nhã liền nổi lên một đạo ngọn lửa kỳ dị màu lam nhạt dũng mãnh tiến vào trong óc Tiêu Thư Ngọc, trong nháy mắt đưa hắn đưa vào tử địa. Chân khí trong cơ thể của Tiêu Thư Ngọc toàn bộ bị Nguyệt Hiểu Nhã cắn nuốt, kể cả Tâm Hỏa cũng hóa thành một đạo hỏa quang, tiến nhập thân thể của Nguyệt Hiểu Nhã.
Xoay người, trên mặt Nguyệt Hiểu Nhã lộ ra một ý cười, ánh mắt nhìn lướt qua Huyền Băng Khôi Lỗi, sau một khắc liền xuất hiện ở bên cạnh Thiên Vũ.
Nhìn lướt qua cái rãnh to trên mặt đất, Nguyệt Hiểu Nhã hờ hững nói: "Ra đi, Tiêu Thiên Phách, ngươi giả chết cũng không dấu diếm được chúng ta đâu."
Thiên Vũ kinh ngạc nói: "Giả chết, hắn còn chưa chết sao ?"
Hồng Liên cười nói: "Sắp chết, chỉ còn một chút hơi tàn mà thôi."
Trong bóng đêm yên tĩnh, ba người nói chuyện với nhau lại rất to rõ, trong hố sâu Tiêu Thiên Phách thương thế nghiêm trọng, nhưng cũng bị chọc giận không muốn bị người khác xem thường.
Nổi giận gầm lên một tiếng, Tiêu Thiên Phách phóng lên cao, lạnh lùng nói: "Thiên Vũ, lão phu sẽ không bỏ qua ngươi."
Nguyệt Hiểu Nhã cười lạnh nói: "Còn muốn chạy, ngươi có hỏi qua ta chưa ?"
Tay phải giơ lên, Nguyệt Hiểu Nhã đang muốn xuất chiêu, xa xa đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm trọng.
"Hạ thủ lưu tình, dù sao năm xưa hắn cùng Thiện Vũ Minh cũng có vài phần tình ý."
Lời này vừa vang, trong tai Thiên Vũ chợt nghe thanh âm khẩn cấp của Hồng Liên.
"Mau thu hồi đòn sát thủ của ngươi."
Thiên Vũ bừng tỉnh, nhanh chóng đem Huyền Băng Khôi Lỗi thu vào Huyễn Linh Giới, lập tức hỏi: "Này, người nói chuyện là ai vậy ?"
Hồng Liên lạnh nhạt nói: "Tự nhiên là người của Thiết Thạch Phân Đường, hơn nữa còn là một trong hai vị Võ tướng. Tốt lắm, chuyện còn lại tự ngươi xử lý, ta đi đây."
Thân ảnh chợt lóe, trong nháy mắt Hồng Liên biến mất, không để lại bất cứ dấu hiệu gì, phảng phất nàng chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này.
Nguyệt Hiểu Nhã thu hồi chiêu thức, quay đầu nói với Thiên Vũ: "Tiêu Thiên Phách để lại cho ngươi đi thu thập, muốn phát triển phải có một chút tôi luyện mới được."
Thiên Vũ cười nói: "Không thành vấn đề, nhất định lần sau gặp nhau, ta sẽ dùng bản lãnh thật sự đánh cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong."
Nguyệt Hiểu Nhã lạnh nhạt cười, ánh mắt chuyển qua trên người thân ảnh đang lướt tới. Thiên Vũ liếc nhìn cẩm y lão giả mới đến, thấy hắn khoảng hơn năm mươi tuổi, vóc dáng trung bình cùng dung mạo xấu xí, nhưng trên người lại tản mát ra một cỗ khí tức của cường giả.
Cảm giác khí thế này rất khó miêu tả, nhưng có thể dễ dàng khiến cho người ta chú ý, làm nổi bật thực lực bất phàm của hắn.
Cẩm y lão giả nhìn lướt qua tình hình bốn phía, cau mày nói: "Liễu Nguyệt Hoa đâu rồi ?"
Nguyệt Hiểu Nhã lạnh nhạt nói: " Nàng đã chết."
Cẩm y lão giả chấn động, bật thốt lên nói: "Đã chết ? Nàng là đệ tử nội môn của Thiện Vũ Minh kia mà."
Sắc mặt Nguyệt Hiểu Nhã không chút thay đổi, hờ hững nói: "Nàng ta một lòng muốn chết, không trách được người khác."
Cẩm y lão giả nhìn Nguyệt Hiểu Nhã, chân mày nhíu chặt, chần chờ một hồi lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng, cảm khái nói: "Có lẽ đây là số mệnh của nàng, nàng cũng không thể bỏ trốn cùng Tiêu Thiên Phách."
Nguyệt Hiểu Nhã không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó, không khí có chút quỷ dị.
Cẩm y lão giả cũng không thèm để ý, ánh mắt chuyển qua trên người Thiên Vũ, hỏi: "Ngươi chính là Thiên Vũ? Thực lực rất không tệ, đã có được tư cách tấn chức đệ tử nội môn rồi."
Thiên Vũ gật đầu nói: "Ta là Thiên Vũ, không biết ngài là. . ."
Cẩm y lão giả lạnh nhạt nói: " Ta gọi là Dương Viễn Hoa, chính là Phó đường chủ của Phân Đường Thiết Thạch."
Thiên Vũ có chút ngoài ý muốn, mặc dù biết đối phương có thực lực Võ tướng, nhưng không nghĩ ra lại là Phó đường chủ.
Thiên Vũ ôm quyền thi lễ cung kính nói: “ Thiên Vũ gặp qua Phó đường chủ."
Dương Viễn Hoa phất tay nói: "Không cần đa lễ, chuyện của ngươi ta cũng có nghe thấy, chỉ là không thể phân thân xử lý. Hôm nay, ngươi đã có được thực lực tấn chức đệ tử nội môn, tiếp tục ở ngoại môn sẽ là lãng phí, không bằng trực tiếp đi đến nội môn đi."
Thiên Vũ vui vẻ, đang muốn gật đầu đồng ý, Nguyệt Hiểu Nhã lại đột nhiên nói: "Hắn đến ngoại môn còn không được nửa tháng, muốn tấn chức khảo hạch thì còn hơi sớm."
Thiên Vũ kinh ngạc, nhưng trong lòng biết Nguyệt Hiểu Nhã mở miệng tất nhiên có nguyên nhân, vì vậy ngậm miệng không nói, quan sát phản ứng của Dương Viễn Hoa.
Nhìn Nguyệt Hiểu Nhã, Dương Viễn Hoa chỉ chần chờ chốc lát, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là cho hắn một đề nghị, lựa chọn như thế nào là do chính hắn quyết định. Tối nay việc phát sinh ở nơi này ta sẽ xử lý thích đáng, hai người các ngươi trở về trước đi, ta sẽ phái người đến xử lý chi tiết."
Nguyệt Hiểu Nhã không có lời nào, chỉ quay đầu liếc nhìn Thiên Vũ một cái, lập tức cất bước rời đi. Lúc này Nguyệt Hiểu Nhã lại lựa chọn đi bộ, điều này làm cho Thiên Vũ kinh ngạc rất nhiều, nhưng cũng hiểu rõ được dụng tâm của nàng.
Gật đầu cười chào Dương Viễn Hoa, Thiên Vũ lập tức theo Nguyệt Hiểu Nhã rời đi, khi bắt kịp nàng, hai người sóng vai nhau im lặng bước đi ở ngã tư đường yên tĩnh.
Chỉ chốc lát, hai người đi ra khỏi Trấn Thiết Thạch, chỉ còn cách cửa chính phân đường không đến năm mươi trượng. Lúc này, Nguyệt Hiểu Nhã đột nhiên nói: "Nội môn đệ tử thụ huấn nghiêm khắc, không thích hợp cho ngươi."
Thiên Vũ hỏi: " Vì nguyên nhân này mà ngươi không muốn ta đi nội môn ?"
Nguyệt Hiểu Nhã nhẹ nhàng nói: " Lấy tình huống của ngươi, nếu tới nội môn cũng chỉ tu luyện công pháp cùng kỹ năng."
Thiên Vũ cười nói: "Ngươi đã muốn ta ở lại ngoại môn, ta liền ở lại ngoại môn, dù sao chỗ này có ngươi nên không ai có thể làm khó dễ ta."
Nguyệt Hiểu Nhã liếc nhìn Thiên Vũ, nhắc nhở nói: "Dạ gia sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi cần phải mau chóng gia tăng thực lực lên mới được."
Thiên Vũ nói: "Chuyện này ta biết, sau khi trở về ta sẽ rèn luyện thân thể, nắm chắc nhanh chóng tăng cường thực lực."
Nguyệt Hiểu Nhã cười nhẹ một tiếng, khi tới gần cửa chính phân đường, thân thể chợt lóe rồi biến mất ở trong bóng đêm. Sắc mặt Thiên Vũ có chút kỳ dị, hình như lưu luyến nhưng hắn chỉ chần chờ trong chốc lát liền đi vào cửa chính phân đường, quay về chổ ở.
Một đêm này, Trấn Thiết Thạch xảy ra rất nhiều chuyện.
Vô luận là Thiên Vũ, hay là Tiêu gia, cũng chạy không khỏi số mệnh một đêm này.
Trở lại chỗ ở, Thiên Vũ đóng cửa phòng, một mình nằm ở trên giường, lẳng lặng hồi tưởng hết thảy sự tình đã phát sinh hôm nay.
Buổi sáng, Thiên Vũ cùng Dạ Thanh Vũ đánh một trận, danh dương Trấn Thiết Thạch.
Nguyệt Hiểu Nhã ra mặt đánh chết hung thủ sát hại Trịnh Vân, chẳng những giải trừ nguy cơ cho Thiên Vũ, còn có thể coi như là báo thù cho Trịnh Vân.
Buổi tối, chuyện tại Thanh Vân Hiên có ý nghĩa trọng đại đối với Thiên Vũ, vẻ đẹp hiếm thấy của Nguyệt Như làm cho Thiên Vũ cực kỳ ái mộ.
Rời khỏi Thanh Vân Hiên, lại gặp gỡ Hồng Di trong Thất Bảo Các, gợi ý của nàng mở ra cho Thiên Vũ một con đường lớn, làm hắn hiểu được luyện thể thuật còn có thể thay đổi dung mạo một người, trong lòng nhất thời có ý nghĩ luyện thử.
Sau đó, Dạ Vô Mộng hiện thân, Tiêu Thiên Phách giá lâm, Hồng Liên cùng Nguyệt Hiểu Nhã lần lượt xuất hiện, trực tiếp thay đổi kết quả cuộc chiến. Tiêu Thiên Phách đã may mắn thoát đi, nhưng hai đứa con trai cùng với hồng nhan tri kỷ đều vì Thiên Vũ mà chết, cho nên nếu hắn có cơ hội nhất định sẽ trở lại tìm Thiên Vũ quyết đấu sinh tử.
Trước mắt, Thiên Vũ sống ở Phân Đường Thiết Thạch, có được Nguyệt Hiểu Nhã bảo hộ, cũng không ai làm gì được. Nhưng dù sao đây cũng là ngoại lực trợ giúp, cho nên tăng lên thực lực mới là phương thức tốt nhất.
Thiên Vũ hoàn toàn hiểu rõ tình huống của mình, nhưng thực lực của hắn đã đạt tới trạng thái đỉnh, nếu muốn tiến thêm một bước, nhất định phải rèn luyện kinh mạch, mở rộng cường độ dung nạp chân khí của thân thể.
Muốn rèn luyện kinh mạch, trước hết phải rèn luyện máu huyết, đây là bước đi rất mấu chốt, tính nguy hiểm thật lớn. Thiên Vũ nắm giữ luyện khí thuật biết rõ rèn luyện máu huyết chính là thanh trừ tạp chất trong máu huyết toàn thân, làm cho linh khí ẩn chứa trong máu huyết càng thêm nồng hậu, phẩm chất cao hơn. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Máu huyết là nguồn dinh dưỡng của cơ thể người tập võ, chứa đựng tinh hoa toàn thân.
Người thường mắc chứng suy nhược cơ thể (khí hư thể nhược), là bởi vì huyết khí không mạnh, tạp chất trong máu nhiều mà linh khí quá ít.
Thân thể Thiên Vũ trạng thái không tốt, mặc dù trải qua mấy lần rèn luyện, cơ thể gân cốt đã cứng cáp rất nhiều, nhưng phẩm chất máu huyết của gã cực kém, nên phải rèn luyện máu huyết toàn thân.
Xoay người ngồi dậy, trên mặt Thiên Vũ lộ ra vẻ mĩm cười, trong lòng thầm kêu gọi ý thức thần bí.
"Ta chuẩn bị rèn luyện máu huyết, muốn thỉnh giáo ngươi một chút."
Thần bí ý thức trả lời ngay: "Ngươi muốn hỏi cái gì ?"
Thiên Vũ vội vã hỏi : "Theo trạng thái thân thể của ta bây giờ, muốn rèn luyện máu huyết cần phải chú ý chi tiết nào ?"
Thần bí ý thức nói: "Thân thể của ngươi có chút kỳ lạ, trong cơ thể chứa đựng gốc thực vật thần kỳ kia, lại có thêm Long Mạch cùng Băng Lộ. Trong đó gốc thực vật là cổ quái nhất, bởi vì nó hấp thu linh khí trong thân thể ngươi, trở ngại ngươi rèn luyện máu huyết. Trước mắt linh trí của nó chưa mở, không cách nào cùng gốc thực vật kia tiến hành giao tiếp, mặc dù nó có được công hiệu thần kỳ, nhưng ngươi lại không biết được. Ngoài ra, Băng Lộ ở trong cơ thể ngươi, cùng gốc thực vật kia và Tâm Hỏa của ngươi có liên lạc đặc thù, nếu là ngươi có thể sử dụng thì đối với quá trình rèn luyện máu huyết sẽ có trợ giúp rất lớn. Về phần Long Mạch, khi ngươi rèn luyện kinh mạch sẽ dùng, tạm thời không cần để ý đến."