Chu Anh Kiệt cười quái dị, nhẹ nhàng nói: “Một khi đã đắc tội với Tiêu Nguyên Quân, mà ngươi lại không có chỗ dựa vào, thì tuyệt đối không còn chỗ đứng cho ngươi tại Thiết Thạch Trấn nữa đâu. Ta tới tìm ngươi bởi vì ta và Tiêu Nguyên Quân có chút ít va chạm. Ngươi có thể làm hắn thiệt thòi lớn như vậy, ta tự nhiên rất cao hứng, cho nên muốn tới xem ngươi đến tột cùng là dạng nhân vật nào!”
Thiên Vũ nghe vậy, cau mày, trầm ngâm nói: “Ta là người không có bối cảnh, người nào chịu nguyện ý vì ta mà đắc tội với Tiêu Nguyên Quân đây? Cho dù là ngươi cũng sợ rằng chỉ coi ta là một quân cờ. Lúc cần thì chiếu cố ta một chút, không cần thì sẽ không ngại một cước đá văng ta.”
Chu Anh Kiệt nghe vậy, nụ cười chợt cứng đờ, hơi có vẻ bực mình: “Ngươi lợi hại đấy, thoáng một chút như vậy mà đã nghĩ ra.”
Thiên Vũ tự giễu, nói: “Tiêu gia vốn là một trong tam đại gia tộc của Thiết Thạch Trấn, ta đắc tội với Tiêu Nguyên Quân chẳng khác nào đắc tội với nhà họ Tiêu. Người nào sẽ vì một kẻ không có quyền không thế như ta, mà lao vào gánh đỡ hung hiểm chứ. Điều này thì kể cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn thấy mà.”
Chu Anh Kiệt sắc mặt lạnh lẽo, hừ nhạt: “Đôi khi làm người không nên quá thông minh, không thì sẽ đoản mệnh đó. Thấy ngươi có công trừng trị Tiêu Nguyên Quân như vậy, ta sẽ cho ngươi một chút thời gian để suy nghĩ. Ít nhất đi theo ta, ta sẽ không để ngươi thua thiệt gì.” Dứt lời đứng dậy, Chu Anh Kiệt phẩy tay áo, bỏ đi.
Mặt Thiên Vũ không chút thay đổi, lặng yên ngồi đó. Vô số ánh mắt cười nhạo từ bốn phía ném về phía gã. Hiển nhiên ai nấy ở đây đều đã nghe được cuộc đối thoại của hai người, cho nên nhìn bộ dáng của Thiên Vũ, cũng không tỏ ra kinh ngạc gì.
Tựa như không để ý tới ánh mắt cười nhạo của mọi người, Thiên Vũ lặng yên suy nghĩ. Sự xuất hiện của Chu Anh Kiệt mặc dù chưa phát sinh sự tình gì xấu, nhưng mâu thuẫn cũng đã bắt đầu manh mún.
Nghĩ đến tình cảnh trước mắt của mình, trong lòng Thiên Vũ cảm thấy vô vàng áp lực. Bị người khác khi dễ, tự nhiên không phải bất luận kẻ nào cũng có thể chịu được.
Hôm nay, Thiên Vũ đã xác định rõ ràng. Mặc kệ chính mình đầu phục ai thì đối phương cũng sẽ không thật tình giúp đỡ, mục đích đơn giản chỉ là lợi dụng mà thôi.
Dưới tình huống này, Thiên Vũ thà rằng một mình gánh vác chứ không muốn tiếp nhận sự bố thí của người khác.
Cười lạnh một tiếng, trong lòng Thiên Vũ xuất hiện cảm giác thanh thản nhẹ nhõm. Nếu đã không có lựa chọn nào khác, vậy thì tử chiến tới cùng đi.
Nghĩ như vậy, Thiên Vũ lại càng thêm hạ quyết tâm đi đến Ác Lang Cốc. Gã muốn dựa vào hai tay của mình bảo vệ tôn nghiêm và xây dựng nên vị thế của gã.
Đứng dậy, Thiên Vũ rời khỏi phòng ăn, trực tiếp đi đến sân quặng, bắt đầu chương trình luyện lực mỗi ngày.
Bởi vì đã quyết tâm, ý chí Thiên Vũ lại càng kiên định. Gã không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai tay xách theo hai thùng gỗ phóng như bay, như kẻ điên chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ, trùng kích thể lực cực hạn của bản thân.
Nhiều ngày rèn luyện đã khiến Thiên Vũ nắm giữ được một ít kỹ xảo. Gã biết rằng sau khi mình thoát lực, Tâm Hỏa sẽ gia tốc thiêu đốt, từ trong kinh mạch hấp thụ năng lượng rồi chuyển hóa thành lực lượng mà Thiên Vũ có thể vận dụng, từ đó tăng cường thực lực của Thiên Vũ.
Quá trưa, Thiên Vũ đã chạy được ba mươi lượt và cũng đã ba lần thoát lực. Thành tích như vậy cũng khiến kẻ khác kinh tâm, đồng thời cũng làm cho bọn họ thấy được tiềm lực trên người Thiên Vũ.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Thiên Vũ liền trở về phòng, chuẩn bị lên đường.
Hiện giờ gã một khắc cũng không đợi được, định ngay đêm nay chạy đến Ác Lang Cốc, tranh thủ giết vài đầu Thanh Lang, đổi lấy ít Ngân Tệ.
Trường đao ban ngày Thiên Vũ luyện tập đã bị Trịnh Vân thu hồi. Gã trước mắt chỉ có mỗi thanh mộc đao và cây chủy thủ đã mua hôm nọ. Hiện được gã cất trong Huyễn Linh Giới.
Bởi vì đồ vật không có nhiều lắm nên Thiên Vũ nhanh chóng chuẩn bị thỏa đáng. Một mình ngồi trên giường, từ Huyễn Linh Giới lấy ra một phong thơ.
Đây là phong thơ mà ngày đó đích thân Vân Báo đã nhờ gã chuyển cho Vân Nguyệt Nhi.
Hôm nay đã không cần phải chuyển nữa rồi, nhưng đây là vật duy nhất của Vân Báo mà gã còn lưu giữ. Cho nên gã vô cùng quý trọng.
Nhìn lá thư quen thuộc nọ, Thiên Vũ thấp giọng thì thào: “Môn chủ, người trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ cho con, để con thuận lợi mà sớm ngày đạt được thực lực, có thể báo cừu rửa hận cho người cùng tiểu thư.”
Yên lặng ngồi một hồi lâu, Thiên Vũ mới cất lá thư đi, đứng đậy tiến lại gần cánh cửa, cẩn thận quan sát động tĩnh bên ngoài.
Lúc này đại bộ phận đệ tử Thiết Thạch Phân Đường đã rời đi. Trả lại một không gian yên tĩnh pha lẫn chút âm trầm.
Thiên Vũ quan sát một hồi rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn xung quanh một lần nữa, sau đó mới rời khỏi phòng, lập tức phóng về phía đại môn.
Tới đây được hơn hai mươi ngày, Thiên Vũ đã sớm xác định rõ ràng vị trí Ác Lang Cốc. Cốc này ở phía Bắc dãy Thiết Lĩnh, cách Phân đường Thiết Thạch chừng mười hai, mười ba dặm.
Thiên Vũ thừa dịp đêm tối rời khỏi trấn Thiết Thạch, thẳng hướng Bắc mà đi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên gã đi, nhưng Ác Lang Cốc lại là địa phương có rất nhiều người đến. Bởi vậy rất dễ dàng tìm thấy đường, Thiên Vũ chỉ việc men theo mà đi tới. Sau nửa canh giờ, gã đã đến gần Ác Lang Cốc.
Từ xa, Thiên Vũ đã nghe thấy vô số những tiếng sói tru, tâm lý liền có chút căng thẳng. Nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi, gã đánh bạo lần mò tiến tới.
Đến ngoài Ác Lang Cốc rồi, Thiên Vũ trước tiên tìm một chỗ kín đáo ẩn náu. Âm thầm quan sát địa hình bốn phía, gã mới phát hiện Ác Lang Cốc này vốn được ba mặt núi vây quanh, đích thực là tuyệt cốc. Chỉ có một lối rất nhỏ đi vào, nhưng không gian bên trong lại khá rộng rãi.
Trên trời, ánh trăng sáng hờ hững chiếu rọi ngân quang khắp nơi.
Trong cốc, bầy ác lang gào rú, vô số thanh âm liên miên không ngừng, khiến trong lòng Thiên Vũ hốt hoảng bất an.
Trước khi đến, Thiên Vũ không biết tình hình cụ thể thế nào, hoàn toàn dựa vào tưởng tượng, cho rằng nhiều lắm gã chỉ có thể gặp từ ba đến năm đầu Thanh Lang.
Nhưng đến giờ Thiên Vũ mới đột nhiên tỉnh ngộ. Trong Ác Lang Cốc này, có vô số sói dữ. Tối hôm nay không hiểu sao lại càng đông đúc, tụ tập thành đàn. Gã lựa chọn lúc này xông vào chẳng khác nào đi chịu chết chứ.
Thầm than một tiếng, Thiên Vũ cười khổ lắc đầu, định quay đầu rời đi.
Ai ngờ lúc này đột nhiên vang lên tiếng sói tru thê thảm chấn động cả Ác Lang Cốc. Khiến cho Thiên Vũ cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
Bị sự tò mò thôi thúc, Thiên Vũ len lén bò tới thăm dò.
Dưới ánh trăng, trong Ác Lang Cốc, một bóng đen đang tung hoành giữa đàn sói dữ. Thân pháp mau lẹ như điện, uyển chuyển như cá dưới nước không chút trở ngại nào.
Thiên Vũ thấy thế lập tức sửng sốt, liền trợn to hai mắt. Chỉ thấy thân pháp bóng đen phiêu dật, tựa như cành liễu trong gió. Đồng thời, quanh thân thỉnh thoảng lóe lên ánh đao vòng cung, giống như ác ma đang nhe răng cười, hướng về đàn sói mà đòi mạng. Vô số thi thể Thanh Lang chất thành đống trên mặt đất, hòa cùng tiếng rên rỉ khắp nơi.
"Thật là cao thủ lợi hại, quả thực quá cường đại đi!"
Lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật như vậy, Thiên Vũ mặc dù không thấy rõ hình dáng bóng đen, nhưng cũng nhìn ra được người này thực lực cực mạnh. Đao pháp sắc bén như thế, phỏng chừng ngay cả Trịnh Vân cũng còn thua kém.
Với thực lực lúc này của Thiên Vũ thì bóng đen kia chính là nhân vật lợi hại nhất mà gã từng thấy. Trong lòng tự nhiên không khỏi có cảm giác sùng bái hâm mộ.
Dưới ánh trăng bàng bạc Ác Lang Cốc, người và sói đại chiến.
Ánh đao của bóng đen thần bí sắc lẻm như điện, tung bay bốn phía, tựa như lưỡi đao đòi mạng, tựa như một đám mây bạc, rất nhanh hướng về sâu trong Ác Lang Cốc mà đi.
Thiên Vũ trốn ở nơi kín đáo gần đó, nhìn không chớp mắt, trong lòng nhiệt huyết sôi trào. Đối với võ công của bóng đen kia, gã bội phục sát đất.
Đột nhiên, sâu trong Ác Lang Cốc vang lên một tiếng sói tru rung trời. Sóng âm mạnh mẽ dội tới, làm khí huyết Thiên Vũ cuộn lên, hết sức khó chịu