Trong lòng Thiên Vũ biết rõ tình thế nguy cấp, thế nhưng gã không cách nào né tránh, cũng không có lựa chọn nào khác, liều mạng là việc duy nhất gã có thể làm.
Nguy cơ sinh tử quan đầu, trong đáy mắt Thiên Vũ hiện lên một tia tàn nhẫn, ánh nhìn rơi vào Yêu Đao Tà Nguyệt trên tay, trong lòng nổi lên một trận cười khổ.
Trong chớp mắt, đáy lòng Thiên Vũ hiện lên một thân ảnh mơ hồ, biến thành một cỗ động lực, nhắc nhở gã nhất định không thể buông xuôi, nhất định phải sống sót.
Mỉm cười cổ quái, đột nhiên Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mặc dù cột sáng hình thành bao phủ thiên địa, nhưng trong lòng Thiên Vũ luồng ý chí không chịu thua lại sôi sục dâng tràn.
Thu hồi ánh mắt, trên gương mặt anh tuấn của Thiên Vũ xuất hiện vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, Yêu Đao Tà Nguyệt trong tay khẽ chuyển, lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt cắt vào hai lòng bàn tay Thiên Vũ, máu tươi do Thiên Vũ khống chế, liên tục dung nhập vào bên trong Yêu Đao Tà Nguyệt.
Hai tay giơ lên cao, máu tươi trong lòng bàn tay Thiên Vũ tựa như hai đạo cột sáng đỏ đậm, cùng Yêu Đao Tà Nguyệt liên kết một chỗ, thân đao chậm rãi chuyển động, cắn nuốt máu huyết của Thiên Vũ.
Nhắm mắt lại, Thiên Vũ thần sắc bình tĩnh, trong miệng than nhẹ nói: " Huyết Hồn vạn năng, tồn tại chí cao, xin lắng nghe lời cầu nguyện chân thành từ trái tim của ta. Ta nguyện dùng máu tươi dâng hiến, thức tỉnh trí nhớ ngủ say của ngài, hóa thành lợi khí vô kiên bất tồi, phá hủy hết thảy sinh linh ngu muội ngăn cản con đường ngài đi tới."
Theo thanh âm của Thiên Vũ vang lên, Yêu Đao Tà Nguyệt trên đỉnh đầu gã quang mang hội tụ, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, trên thân đao lóe ra ánh sáng như ngọc, ngưng tụ thành từng đạo huyết sắc quang ảnh, bày ra một trận thế kỳ lạ, di động rất nhanh, đang thúc dục trận pháp vô danh vừa xuất hiện.
Trong thiên địa đột nhiên dâng lên một cổ ý niệm cường đại, giống như là một đại thần ngủ say đang thức tỉnh, tản ra khí thế nghe rợn cả người, dẫn phát thiên địa dị tượng, mặt trời chói chang trong nháy mắt bị huyết sắc bao phủ, cả bầu trời nhuốm một màu đỏ, tựa như ngày tận thế đã tới.
"Lấy máu tươi mở đường, thần ma tránh lui, lấy huyết hồn của ta, quét ngang thiên địa."
Thanh âm trầm thấp nhưng rõ ràng xuyên thấu hết thảy, lấy Thiên Vũ làm trung tâm phát xạ tứ phương, làm cho thời không vặn vẹo, thiên địa kinh sợ.
Một khắc này, thân thể Thiên Vũ lung lay sắp đổ, vô số máu tươi đang điên cuồng dũng mãnh thẩm thấu vào trong Yêu Đao Tà Nguyệt, khiến cho thân đao phát ra ánh sáng rực rỡ, trận pháp tự động vận chuyển, bắn ra một cột sáng huyết sắc, cùng bầu trời màu đỏ giao nhau. Máu huyết liên tục thẩm thấu vào trong Yêu Đao Tà Nguyệt làm cho thân thể Thiên Vũ run rẩy, mặt trắng như giấy, sinh mạng từ từ héo rũ.
Huyết quang chấn động cửu thiên, làm cho núi sông biến sắc. Trên bầu trời xuất hiện một dòng xoáy huyết sắc, điên cuồng cắn nuốt quang mang xung quanh, dọc theo cột sáng huyết sắc đổ xuống, dũng mãnh thẩm thấu vào trong Yêu Đao Tà Nguyệt.
Trong nháy mắt, đao cương đỏ rực do đám người Thần Lực Quỷ Vương liên thủ phát ra tan biến, dòng xoáy khí lưu do bốn người chuyển động với tốc độ cao ngưng tụ cũng hỏng mất, lộ ra ánh mắt hoảng sợ của bốn cao thủ võ tướng. Sắc mặt bốn người xám như tro tàn, thân thể run rẩy, toàn lực muốn thoát ra ngoài, nhưng bị một cỗ lực lượng không thể chống đỡ kéo lại gần phía Thiên Vũ.
Cảm nhận huyết sắc tràn ngập phía chân trời, Bạch Phát Tà Sát cực kỳ hoảng sợ, trên nét mặt già nua xuất hiện vẻ chấn kinh. Ngay khi cột sáng huyết sắc phóng lên cao, trong lòng Bạch Phát Tà Sát chấn động, liền không dây dưa cùng Lục Chỉ Tàn Hồn, lấy tốc độ nhanh nhất bỏ chạy ra ngoài.
Thấy Bạch Phát Tà Sát rời đi, tâm thần Lục Chỉ Tàn Hồn liền chấn động, mặc dù không nỡ bỏ lại Yêu Đao Tà Nguyệt, nhưng cũng không dám ở chỗ nguy hiểm này, vì thế hắn cũng lựa chọn rời đi.
Ngay khi Bạch Phát Tà Sát cùng Lục Chỉ Tàn Hồn rời đi thì một bóng đen ẩn dấu giữa không trung cũng cảm thấy được nguy khí tức hiểm, thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, nháy mắt xuất hiện ở ngoài vài dặm, hỗ trợ đồng bọn cùng nhau vây công Nguyệt Hiểu Nhã.
Giờ phút này, Nguyệt Hiểu Nhã cũng cảm thấy tình huống khác thường, nhưng không có cách nào bứt ra, vì vậy nàng đem tất cả phẫn nộ trong lòng phát tiết trên người hai bóng đen, chiêu thức trầm trọng liên miên bất tuyệt đánh cho bọn họ vết thương khắp người, phải dốc toàn lực vùng vẫy tranh giành sự sống.
Thấy tình thế không ổn, bóng đen vừa chạy tới quyết định thật nhanh.
"Rút đi, lần này tha cho nàng một mạng."
Tay phải vung lên, một đạo lưu quang màu xám chợt lóe tới, làm cho Nguyệt Hiểu Nhã phải huy kiếm phản kích. Ba đạo bóng đen nhân cơ hội thoát đi, trong nháy mắt thân ảnh biến mất.
Nguyệt Hiểu Nhã tức giận, nhưng chặn lại chúng không bằng đi cứu Thiên Vũ, đành phải bỏ qua không truy kích, quay đầu nhìn về phía Thiên Vũ chiến đấu.
Lúc này, Yêu Đao Tà Nguyệt trên đỉnh đầu Thiên Vũ quang mang đại thịnh, sau khi cắn nuốt huyết sắc quang mang trên chín tầng trời, thân đao hiện ra một thân ảnh, là một trung niên nam tử mặc trường bào màu vàng kim, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập khí thế bá đạo cùng uy nghiêm, trong mắt toát ra vẻ ngạo nhiên, bao quát thương sinh, có khí thế xem thường thiên hạ.
Theo đạo thân ảnh này xuất hiện, Yêu Đao Tà Nguyệt tản mát ra một cỗ thiên địa chi lực, thông qua cột sáng huyết sắc, cắn nuốt huyết sắc quang mang giữa không trung, hình thành một dòng xoáy khí lưu huyết sắc cực lớn, đem bốn người Thần Lực Quỷ Vương, Song Diện Nhân, Âm Liễu Hoa, Độc Hạt Tử cuốn vào trong dòng xoáy huyết sắc, nghiền nát thành từng mảnh, đem huyết nhục cùng chân khí của bốn cao thủ Võ tướng cắn nuốt hoàn toàn, chuyển hóa thành một cỗ lực lượng cường đại, trực tiếp rót vào trong thân thể Thiên Vũ.
Lúc này thân thể Thiên Vũ chấn động, gương mặt tái nhợt xám như tro tàn nổi lên một tia huyết sắc, ánh mắt lờ mờ trở nên linh động, thân thể gầy yếu bắt đầu bành trướng, quần áo trên người trong nháy mắt hóa thành bột phấn, cố hết sức tiếp nhận lực lượng do Yêu Đao Tà Nguyệt truyền tới.
Giờ phút này, cột sáng huyết sắc do thân đao phát ra bắt đầu hạ thấp, chuyển hóa thành một cỗ lực lượng cường đại chảy ngược trở về trong thân đao, sau đó lại được thân đao chuyển hóa, dũng mãnh liên tục truyền vào trong cơ thể Thiên Vũ.
Theo quá trình giằng co chấn động, lập tức thân ảnh trên thân đao theo lực lượng giảm xuống mà từ từ mờ đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Lực lượng cường đại liên tục yếu bớt làm cho Thiên Vũ tránh khỏi cảnh bạo thể mà chết, chiếm được tiện nghi thật lớn.
Nguyên là trong hiểm cảnh Thiên Vũ phải chết không thể nghi ngờ, căn bản là không tiếp nổi một kích do địch nhân liên thủ. Nhưng đêm qua Thiên Vũ vừa mới đọc quyển sách da dê mua từ Thông Thiên Lâu, học xong Huyết Tế Thương Khung thuật, tại thời khắc mấu chốt, lấy máu tươi huyết tế thương khung, đạt được lực lượng khó tin, vì thế thay đổi cục diện.
Huyết Tế Thương Khung bá đạo tuyệt luân nhưng cũng cực kỳ hung hiểm, người làm phép phải lấy máu tươi toàn thân làm vật dẫn, nếu không thể bổ sung kịp thời thì tới lúc máu tươi hao hết lập tức ngọc thạch câu phần, chết không toàn thây.
Thiên Vũ lâm vào tuyệt cảnh, không có lựa chọn nào khác, vạn bất đắc dĩ thi triển Huyết Tế Thương Khung, cũng may vận khí hắn rất tốt, mặc dù hao phí đại lượng máu tươi, nhưng Yêu Đao Tà Nguyệt cắn nuốt máu huyết cùng toàn bộ chân khí của bọn người Thần Lực Quỷ Vương, trực tiếp chuyển trả cho Thiên Vũ, làm cho gã nhân họa đắc phúc, thực lực tăng lên.
Thân thể Thiên Vũ xích lõa treo lơ lửng trên không trung, thân hình bành trướng đạt tới cực hạn, liền chậm rãi đình chỉ. Yêu Đao Tà Nguyệt quang mang chợt lóe, hóa thành một đạo lưu quang tiến nhập vào trong cơ thể Thiên Vũ, bắt đầu hỗ trợ gã luyện hóa chân khí mạnh mẽ vừa mới đạt được.
Có Yêu Đao Tà Nguyệt tương trợ, thân thể Thiên Vũ từ từ thu nhỏ lại, chỉ chốc lát trở lại bình thường, nhưng so với quá khứ càng thêm cường kiện, càng thêm hoàn mỹ.
Ngày xưa, thân thể Thiên Vũ gầy yếu, nhìn qua tựa như một người thư sinh vô dụng. Sau khi Thiên Vũ trải qua quá trình luyện thể, dung mạo có thay đổi rất lớn, thể trạng cũng trở nên cường kiện, nhưng cơ thể lại khó có thể thay đổi lớn trong một thời gian ngắn như vậy.
Hôm nay, Thiên Vũ thi triển Huyết Tế Thương Khung cùng với sự giúp đỡ của Yêu Đao Tà Nguyệt, cắn nuốt máu huyết cùng chân khí toàn thân của bốn đại cao thủ bọn người Thần Lực Quỷ Vương, chẳng những thực lực tăng vọt, thân thể cũng thay đổi thật lớn, toàn thân cơ thể rắn chắc, tràn ngập lực lượng.
Thi triển Huyết Tế Thương Khung cực kỳ hao tổn tâm thần, Thiên Vũ mặc dù được Yêu Đao Tà Nguyệt trợ giúp lấy được thắng lợi, tăng lên thực lực, thay đổi thân thể, nhưng tinh thần tiêu hao quá lớn, vượt ra khỏi cực hạn mà gã có thể thừa nhận, nên gã liền lâm vào hôn mê, cả người rơi xuống đất, ngửa mặt nằm trên bãi cỏ.
Đúng lúc đó, Nguyệt Hiểu Nhã từ phía xa chợt lao tới, nhìn Thiên Vũ xích loã nằm trên mặt đất, mày liễu không khỏi nhăn lại. Dưới ánh mặt trời, mặc dù Thiên Vũ lâm vào hôn mê, nhưng vật tượng trưng cho nam nhi giữa hai chân gã nhất trụ kình thiên, cao cao đứng lên, làm cho cô gái lạnh lùng cao ngạo như Nguyệt Hiểu Nhã cũng có chút xấu hổ, dù sao nàng cũng là một cô gái tuổi thanh xuân, tâm hồn trong trẻo.
Trầm mặc trong chốc lát, Nguyệt Hiểu Nhã đi tới bên cạnh Thiên Vũ, ngồi xuống xem xét tình hình của gã, phát hiện trong cơ thể gã chân khí tràn đầy, mặc dù hôn mê nhưng chân khí lại tự hành vận chuyển, điều này làm cho Nguyệt Hiểu Nhã cảm thấy an tâm.
Đứng dậy, ánh mắt Nguyệt Hiểu Nhã quái dị nhìn thân thể xích lõa của Thiên Vũ, ánh mắt không tự chủ nhìn lướt qua tiểu tinh nghịch cao vút thẳng đứng của gã, tay trái lập tức vung lên, phát ra một cỗ kình lực nhu hòa, đem thân thể xích lõa của Thiên Vũ cùng Huyền Băng Khôi Lỗi cách đó không xa nâng lên, hướng phía xa xa bay đi, rất nhanh biến mất.
Gió nhẹ khẽ mơn man, hoa dại tỏa hương, bên ngoài Ác Lang Cốc lặng yên không một tiếng động, chỉ có ánh nắng chói mắt rực rỡ, vuốt ve mặt đất tan hoang sau một cuộc chiến thảm khốc.
Mới vừa rồi, Thiên Vũ thi triển Huyết Tế Thương Khung, diệt sát đám người Thần Lực Quỷ Vương, lực luợng hủy diệt phá hư cảnh quan chung quanh, làm cho phương viên trong vòng vài dặm cỏ cây khô kiệt, đất đá vỡ vụn, để lại một cái ấn ký hình tròn cực lớn.
Lúc ấy Nguyệt Hiểu Nhã chỉ lo cho Thiên Vũ, không có để ý hoàn cảnh xung quanh, ngược lại tránh được không ít chuyện phiền toái. Ngay lúc Nguyệt Hiểu Nhã mang theo Thiên Vũ rời khỏi, ngoài Ác Lang Cốc liền xuất hiện rất nhiều thân ảnh, tất cả đều bị thiên địa dị tượng làm chấn kinh, chạy đến tìm hiểu nguyên nhân.
Dưới ánh mặt trời, thời không vặn vẹo, một đạo Thời Không Chi Môn hư ảo xuất hiện, lộ ra thân ảnh của Niếp Không Môn Chủ - Vạn Lý Phong.
Nhìn cảnh tượng dưới chân, vẻ mặt Vạn Lý Phong ngạc nhiên, lẩm bẩm: " Lực phá hoại thật mạnh, điều này cùng bầu trời màu đỏ có quan hệ như thế nào ? Vì sao tạo thành ?"
Thiên địa dị tượng mọi người đều biết, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không ai hiểu rõ.
Vạn Lý Phong mặc dù là môn chủ Niếp Không Môn, nhưng chỉ bằng quan sát thiên địa dị tượng cũng không có cách nào phán định chuyện gì đã xảy ra.