Tiêu Quang Huy nói: "Chuyện này đợi sau khi nhìn thấy Thiên Vũ mới biết được, hiện tại chúng ta là ở chỗ này ôm cây đợi thỏ hay là tiến vào đi tìm?"
Tiêu Thư Tài nhìn thoáng qua Ngưng Vụ Cốc, trầm ngâm nói: "Nơi đây có chỗ quỷ dị, lại chỉ có một cửa vào, chúng ta ở chỗ này đợi đi, trừ phi Thiên Vũ chết ở bên trong, nếu không hắn sớm muộn gì cũng ra tới."
Tiêu Quang Huy vừa nghe cũng thấy hợp lý, liền phân phó bốn thuộc hạ đi ra bốn phía, chờ đợi Thiên Vũ xuất hiện.
Lần này chờ một lần là từ xế chiều đến lúc bầu trời tối đen, lại đến nửa đêm, từng giờ trôi qua cũng không thấy Thiên Vũ xuất hiện, điều này làm cho đám cao thủ Tiêu gia bắt đầu lo lắng.
Dù sao đuổi bắt một gã đệ tử ngoại môn như Thiên Vũ, Tiêu gia đã xuất động một nhóm cao thủ Tiêu Thư Tài, Tiêu Hòa, Tiêu Quang Huy như thế, quả thực là xử lý dễ như trở bàn tay, chỉ chờ đến lúc Thiên Vũ hiện thân mà thôi.
Nhưng mà hôm nay Thiên Vũ chậm chạp không có hiện thân, vì thế sự tình vốn rất đơn giản kéo dài ra khiến cho nhân tâm cấp bách.
Đêm chậm rãi yên lặng, thời gian dần trôi xa.
Ngay lúc người Tiêu gia chờ đợi không được nữa, từ trong Ngưng Vụ Cốc đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh.
Tiêu Thư Tài, Tiêu Hòa, Tiêu Quang Huy trước tiên nhận được tin tức này, ba người lập tức chú ý nhìn tới, phát hiện đúng là Thiên Vũ và Hoa Thanh chờ đợi đã lâu.
Nhìn hai người tay trong tay đi tới, Tiêu Hòa châm chọc: "Tiểu tử này thật sự có năng lực nhỉ, một nghèo hai trắng còn có thể lừa gạt được phụ nữ, ha ha ha!"
Tiêu Thư Tài đánh giá sơ qua Hoa Thanh, kinh dị nói: "Nha đầu kia dĩ nhiên lại rất đẹp, thật là không ngờ mà."
Tiêu Quang Huy hừ lạnh nói: "Cái này gọi là hoa nhài cắm ở bãi phân trâu."
Thanh âm ba người rất lớn, Thiên Vũ và Hoa Thanh tự nhiên có thể nghe được nhưng mà hai người không thèm để ý, chỉ bình tĩnh thong dong đi tới, đứng ở ngoài một trượng, chậm rãi đánh giá ba vị cao thủ Tiêu gia.
Cảm nhận được ý khinh miệt trong mắt Thiên Vũ, Tiêu Thư Tài gằn giọng nói: "Tiểu tử cuồng vọng, mới một hồi không gặp đã quên bản thân mình là ai rồi?"
Thiên Vũ cười lạnh nói: "Không biết lúc đầu là ai cuồng vọng như vậy, chạy đến Phân Đường Thiết Thạch đòi người nhỉ? Kết quả khiến cho cưỡi hổ khó xuống, hìn như không phải là người?"
Tiêu Thư Tài nghe vậy giận dữ quát: "Im miệng, ngươi không có tư cách giáo huấn lão tử."
Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Ngươi vốn là tội nhân Tiêu gia, ta chỉ hơi xem thường ngươi một chút thôi mà."
Tiêu Thư Tài tức giận, mắt thấy sắp sửa bộc phát, Tiêu Hòa đột nhiên xen mồm nói: "Nhị gia không nên chấp nhặt, hắn cố ý chọc giận ngài, làm cho ngài mất đi lý trí đó."
Tiêu Quang Huy nói: "Phụ thân không nên tức giận, hãy xem con thu thập tiểu tử này."
Hắn vung tay lên, bốn gã cao thủ Tiêu gia nhanh chóng xông tới bao vây Thiên Vũ và Hoa Thanh.
Thiên Vũ mỉm cười tà mị nói: "Tối nay trăng ẩn sao thưa, chỉ thích hợp với việc nghỉ ngơi. Ngưng Vụ Cốc này vốn là phong thủy bảo địa, bảy vị thật sự tuyển chọn được một vị trí về hưu rất tốt nha!"
Tiêu Quang Huy hừ lạnh nói: "Chỉ bằng vào ngươi sao? Quả thực không biết tự lượng sức mình."
Thiên Vũ cười hỏi: "Thật sao? Vậy ngươi tự mình tiến lên thử một lần đi?"
Tiêu Quang Huy khinh thường nói: "Muốn cùng ta động thủ hả? Ngươi còn chưa đủ tư cách."
Thiên Vũ cười nói: "Cha nào con nấy, phụ thân ngươi đã chôn vùi cơ nghiệp Tiêu gia rồi, ngươi lại tự tay chôn luôn tánh mạng của mình, Tiêu gia có tử tôn ngu ngốc như các ngươi, còn cách diệt vong không xa rồi!"
Tiêu Hòa trừng mắt nhìn Thiên Vũ, quát lớn: "Đừng vội ra vẻ trấn định, ngươi nếu không muốn chịu khổ thì nên bó tay chịu trói mau đi."
Thiên Vũ cười nhạo nói: "Ta đứng ở chỗ này, ngươi muốn bắt ta tại sao không tự mình tiến lên?"
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: "Nhân gia là tổng quản Tiêu gia, làm sao coi trọng ngươi được."
Thiên Vũ cười tà nói: "Cũng không hẳn là vậy, nói không chừng hắn sợ thất thủ đánh mất mặt mũi của mình thôi."
Kẻ xướng người hoạ, Thiên Vũ và Hoa Thanh thay phiên nhau châm chọc, không hề đặt nhóm cao thủ Tiêu gia vào trong mắt.
Tiêu gia người cảm thấy khá bất ngờ, nguyên bản cho rằng Thiên Vũ sẽ thất kinh, hoảng loạn, ai có thể nghĩ tới tình huống lại hoàn toàn trái ngược, đây là điều mà nhóm người Tiêu gia chưa từng dự liệu được trước đó.
"Công tử, tiểu tử này quá cuồng vọng rồi, hãy để ta đi bắt hắn."
Một cao thủ Tiêu gia cỡ ba mươi tuổi chủ động xin lệnh, hiển nhiên hắn cũng đã bị Thiên Vũ chọc giận.
Tiêu Quang Huy gật đầu nói: "Đi đi, nhớ kỹ đừng giết chết hắn, cái mạng nhỏ của hắn còn có chỗ hữu dụng."
Gã cao thủ Tiêu gia lên tiếng, lập tức đi về phía Thiên Vũ, quát: "Tiểu tử, bó dép lại nhận mệnh đi." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ ánh mắt khinh thường nhìn tới người nọ, cười lạnh nói: "Ngươi sống ở trong Tiêu gia hẳn là không ít năm nhỉ?"
Người nọ kiêu ngạo nói: "Đã được mười năm rồi."
Thiên Vũ nghe vậy cười cười đầy tà khí, nói: "Mười năm, hẳn là sinh sống rất không tốt hả? Đi theo bọn chúng dính không ít danh vọng nhỉ?"
Người nọ đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, nếu như tiểu tử ngươi hâm mộ thì chỉ cần lên tiếng cầu xin công tử và Nhị gia, nói không chừng bọn họ sẽ cao hứng thu ngươi về làm môn hạ Tiêu gia."
Thiên Vũ cười cười lạnh lẽo, nói: "Dính mười năm quang vinh, nhưng lại trả giá bằng mấy chục năm tuổi thọ, ngươi nghĩ rằng đáng giá sao?"
Người nọ sửng sốt, khó hiểu nói: "Ngươi nói có ý gì?"
Thiên Vũ cười lạnh nói: "Rõ ràng như vậy rồi ngươi còn không hiểu, ta đây đang đe dọa đám Tiêu gia các ngươi đó?"
Người nọ vẫn hơi khó hiểu, nhưng đã nhận ra Thiên Vũ có ý châm chọc, cả giận nói: "Tiểu tử thúi, ngươi dám đùa giỡn ta à, xem ta thu thập ngươi đây." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ buông tay Hoa Thanh ra, tiến lên một bước nói: "Đừng nóng vội, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, trước khi động thủ ta muốn hỏi một câu, ngươi lăn lộn mười năm cho Tiêu gia, thực lực trước mắt ở cảnh giới nào?"
Người nọ kiêu ngạo nói: "Võ giả trung cấp."
Thiên Vũ đạm mạc nói: "Hoàng cấp hạ giai, trung giai, hay là thượng giai?"
Người nọ sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói: " Võ giả trung cấp Hoàng cấp hạ giai."
Thiên Vũ cười nói: "Đặt ở trong hàng đệ tử ngoại môn Phân Đường Thiết Thạch, coi như là một nhân vật nhưng dõi mắt thiên hạ lại không bằng cả heo chó nữa."
Người nọ giận dữ quát to lên: "Im miệng, ta sẽ vả nát mồm chó của ngươi."
Người nọ giận dữ tiến lên tung ra một quyền thẳng đến lồng ngực Thiên Vũ.
Thiên Vũ không có ý né tránh, đồng dạng đánh ra một quyền đón đỡ, hai nắm tay nháy mắt va chạm vào nhau, cả hai đồng thời bị phản chấn lui về phía sau nửa bước.
Kết quả như thế làm cho những người đang xem cuộc chiến hơi hơi kinh ngạc, Hoa Thanh vừa thấy liền rõ ràng Thiên Vũ đang muốn che dấu thực lực, nhưng nhóm người Tiêu gia lại nhìn không thấu điểm này.
Cũng may thực lực Thiên Vũ biểu hiện ra cũng không tính cường đại, nhóm người Tiêu gia mặc dù nhất thời kinh ngạc cũng không lo lắng, Tiêu Thư Tài, Tiêu Hòa, Tiêu Quang Huy dùng ánh mắt khinh thường tiếp tục đứng xem.
Giữa sân, cao thủ Tiêu gia cũng khẽ kinh ngạc, hắn cũng biết đại khái thực lực Thiên Vũ, không nghĩ tới Thiên Vũ lại có thể đánh với mình bất phân thắng bại.
Hắn gầm nhẹ một tiếng triển khai tiến công đợt thứ hai, vẫn là một quyền tung ra, chỉ có điều một quyền này hội tụ lực lượng toàn thân, hắn muốn dùng lực lượng mạnh mẽ để áp đảo Thiên Vũ.
Nhìn vào một quyền đang bay tới kia, Thiên Vũ nhíu mày suy tính, trong lòng hắn không có sợ hãi, nhưng mà nếu biểu hiện ra đầy đủ công lực thì làm sao có thể giấu diếm ba vị cao thủ Tiêu gia được?
Một chưởng khác tung ra, lực đạo ẩn vào trong đầu truyền, Thiên Vũ lựa chọn phương thức cứng đối cứng, hai quyền đầu giao nhau giữa không trung.
Một khắc đó, thân thể Thiên Vũ khẽ run một cái, rồi lập tức ổn định cước bộ.
Gã cao thủ Tiêu gia cả người run rẩy, mở miệng rống to lên khí thế nhìn qua hết sức kinh người, nhưng nháy mắt sau khuôn mặt của hắn toát ra vẻ hoảng sợ, còn chưa kịp mở miệng thì trong tay Thiên Vũ đã xuất hiện một bả tiêm đao, nhất cử chém xuống đầu của hắn.
Bởi vì sự tình quá đột ngột, những người của Tiêu gia không kịp thời cứu viện, đợi đến lúc Thiên Vũ thu đao xong rồi Tiêu Quang Huy mới hồi phục tinh thần lại, cả giận nói: "Thiên Vũ, ngươi thật to gan, dám giết cao thủ Tiêu gia ta."
Thiên Vũ đạm mạc nói: "Ta đã nói ngay từ đầu, nơi này chính là phong thủy bảo địa, các ngươi đã tự tuyển một chỗ đẹp thế này, ta chỉ giúp các ngươi an nghỉ mà thôi."
Tiêu Quang Huy cười giận nói: "Không nên vội đắc ý, chỉ bằng vào ngươi thì đêm nay chắc chắn chạy không thoát khỏi lòng bàn tay ra đâu. Ba người các ngươi cùng tiến lên bắt hắn cho ta, chú ý hắn chó cùng rứt giậu ám toán đó."
Ba gã thuộc hạ Tiêu gia cùng gật đầu rồi tiến lên bao quanh Thiên Vũ, bắt đầu triển khai vây công.
Ba người này, một người dụng quyền, một người dụng chưởng, một người dùng đao, đồng thời triển khai tiến công.
Thiên Vũ híp hai mắt lại, thân thể xẹt ngang né tránh thế công, tiêm đao trong tay thi triển ra Thiên Lang Trảm Pháp tung hoành ngang dọc, vừa đánh vừa né khiến cho công kích của địch nhân chỉ quanh quẩn trong một vòng tròn nhất định.
Thân bị ba gã cao thủ Tiêu gia tập trung vây đánh, Thiên Vũ không thể không cẩn thận, lại còn phải bảo tồn thực lực.
Đồng thời, Thiên Vũ cũng có suy nghĩ tính kế khác, người thứ nhất vừa mới bị giết rớt hắn đã hấp thu hết toàn bộ chân khí đối phương.
Mặc dù nói trạng thái trước mắt của Thiên Vũ vô cùng tốt, Hoa Thanh cũng sớm đã khôi phục thực lực, cho dù đủ sức thu thập ba gã cao thủ này, hắn vẫn không muốn lãng phí một chút sức lực nào cả.
Dù sao bốn gã tùy tùng Tiêu gia này ít nhất cũng phải ở trình độ Võ giả trung cấp Hoàng cấp hạ giai, có giá trị Tâm Hỏa chừng 500 điểm, cộng lại thì khoảng 2000 điểm rồi, nếu như đổi thành thành công pháp Hoàng cấp thượng giai cũng phải là hai trăm điểm giá trị Tâm Hỏa, lãng phí thì thật đáng tiếc.
Nhóm người Tiêu gia không nghĩ tới Thiên Vũ có loại tâm tư này, cũng không biết hắn có năng lực cắn nuốt chân khí người khác, cho nên khi nhìn thấy Thiên Vũ chỉ biết né tránh, tưởng lầm thực lực hắn chỉ là loại bình thường, vì vậy vẫn giữ phương thức ứng phó như cũ.
Hoa Thanh biết rõ Thiên Vũ đang tận lực ẩn giấu thực lực.
Ba gã cao thủ Tiêu gia lại không đồng nhất quan điểm, mỗi người chỉ tự mình ra sức đánh đấm, không có một chút ý tứ dàn trận gì cả.
Nhìn tình hình đánh nhau ở trước mắt, Tiêu Thư Tài hừ lạnh nói: "Một điểm bản lãnh nhỏ nhoi cũng dám cuồng ngôn, thật sự là không biết tự lượng sức mình."
Tiêu Hòa phụ họa: "Nhị gia nói thật đúng, ta xem gã Thiên Vũ này mặc dù gia tăng thực lực khá nhanh, thế nhưng căn bản không có khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta đâu."
Tiêu Quang Huy lại nhìn nhận vấn đề không giống, trầm ngâm nói: "Thiên Vũ có thể giết chết Tiêu Nguyên Quân hẳn là không chỉ có nhiêu đó thực lực, ta nghĩ hắn đang ẩn tàng một bộ phận thực lực."
Tiêu Thư Tài cười nói: "Còn ta thấy không có khả năng đó, bình thường đa số con người đều thích biểu hiện mình, không muốn bị người khác coi thường. Lúc này gã Thiên Vũ tỏ ra kiêu ngạo ngang ngược, hắn nếu có thực lực kinh người thì đã sớm đã giết chết ba tên kia rồi, tại sao lại cẩn thận như vậy chứ, không phải thực lực hắn quá kém cỏi sao?"
Tiêu Hòa cười nói: "Nhị gia kiến thức rộng rãi, lịch duyệt kinh người. Ta xem tiểu tử Thiên Vũ này đang cố lộng huyền hư, làm ra vẻ này nọ, căn bản không có lực uy..."
Chữ “hiếp” còn chưa ra khỏi miệng tình huống giữa sân đã đột biến, một gã tùy tùng Tiêu gia liều mạng chọi một quyền với Thiên Vũ, bị Thiên Vũ nháy mắt hấp thu hết chân khí sau đó một đao vung ra đơn giản chém giết.
Mặt khác, hai gã tùy tùng kia vừa sợ vừa giận, triển khai tiến công điên cuồng như hận không thể băm vằm Thiên Vũ ra thành trăm mảnh.
Thiên Vũ cười gian tà, bằng vào thực lực Võ sĩ trung cấp Hoàng cấp thượng giai, hắn dễ dàng né tránh mọi thế công, mấy chiêu nữa qua đi lại dùng chưởng hút sạch chân khí địch nhân, một đao chặt rớt đầu